Tô Bạch Y ngự kiếm lướt sóng, đi tới trước mặt Bạch Cực Nhạc, gỡ hộp kiếm trên lưng đặt xuống mặt băng: “Lại gặp nhau. Có điều bây giờ ta nên gọi ngươi là Bạch lâu chủ, hay là Bạch tôn chủ đây?”
“Đều được cả, hôm nay ta không đại diện cho Phù Sinh Túy Mộng Lâu, cũng không đại diện cho Doanh Châu, chỉ là Bạch Cực Nhạc, hy vọng có trận chiến này.” Bạch Cực Nhạc chậm rãi nói.
Tô Bạch Y cười: “Vì sao nhất định phải có trận chiến này?”
“Năm đó Tô Hàn tìm tới ta, muốn ta gia nhập Thượng Lâm Thiên Cung, ta vốn không muốn, nhưng ta đánh với hắn liền ba trận, toàn bại, cuối cùng đã đánh cược thì chỉ có thể chịu thua, đi theo hắn tới Thượng Lâm Thiên Cung. Điều kiện đầu tiên là hắn phải đồng ý với ta một việc, đó là lúc nào cũng có thể chấp nhận lời khiêu chiến của ta. Đáng tiếc a.” Bạch Cực Nhạc giơ tay nhẹ nhàng búng một cái lên thân Thiên Khóc kiếm, “Hắn đã chết, ước hẹn này cuối cùng vẫn không thể thực hiện.”
Nụ cười trên mặt Tô Bạch Y dần dần tắt đi: “Hắn chết, là do một tay ngươi làm ra.”
“Ta hối hận.” Bạch Cực Nhạc ngửa đầu nhìn trời, “Bây giờ nghĩ lại, 30 tuổi chết, cũng chưa chắc đã là một chuyện không may mắn. Nhưng nếu đã còn sống, vậy thì phải dứt khoát, làm đến cùng a.”
“Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, vì sao ngươi lại biết Thiên Ngưng kiếm pháp?” Tô Bạch Y lạnh lùng nói.
“Là phụ thân ngươi dạy ta, hơn nữa trước khi truyền thụ cho ta, hắn còn tiến hành sửa đổi nó, bằng không một tộc nhân họ khác như ta, căn bản không thể tu luyện loại kiếm khí cực hàn này.” Bạch Cực Nhạc thẳng thắn nói.
“Ngươi rất có lỗi với phụ thân ta.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.
“Đâu chỉ là có lỗi.” Bạch Cực Nhạc vung trường kiếm lên, một đạo hàn quang đánh về phía Tô Bạch Y.
Tô Bạch Y hừ lạnh một tiếng, Quân Niệm kiếm trong tay vung lên, liền đánh bay đạo kiếm khí kia, kiếm khí rơi xuống mặt biển, ngưng tụ cả mặt biển thành hàn băng.
Bờ truyền ra một loạt tiếng hô kinh ngạc, ngay cả Tạ Khán Hoa cũng không nhịn được, cảm khái nói: “Không thể không thừa nhận, trận đấu như vậy, cho dù là ta trước kia, cũng căn bản không thể chen tay vào.”
Nam Cung Tịch Nhi ngồi trên con thuyền nhỏ, trôi dạt ra cách đó không xa nhìn trận chiến này, nàng siết chặt tay, có chút nóng lòng. Tuy nàng đã đồng ý với Tô Bạch Y trận chiến này chỉ đứng yên quan sát, tuyệt đối không động thủ, nhưng thật ra nội tâm đã chuẩn bị xong, một khi Tô Bạch Y có nguy hiểm, nàng sẽ lập tức vận Vạn Đạo Tâm Môn thần thông, so sống chết với Bạch Cực Nhạc.
Tô Bạch Y nhìn về phía Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng nhướn mày: “Ngươi biết ta cũng biết, có gì mới mẻ hơn chút không?”
“Thử xem.” Bạch Cực Nhạc tung người nhảy, bóng người nhẹ nhàng múa trên không trung, sau đó trường kiếm đâm xuống.
“Chỉ pháp hóa thành kiếm pháp, hay cho một chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ.” Tô Bạch Y điểm chân, vọt lên trời, “Vậy thì thức này của ta, chính là phàm nhân lên trời.”
Hai kiếm chạm nhau, một luồng kiếm khí cực hàn từ giữa hai người tản ra, tràn tới bờ biển, những nhân sĩ giang hồ đứng xem ở bờ biển đều cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh thấu xương ập tới trước mặt, Mạc Trần tiến lên, vung tay về phía trước, mới đầy lùi hàn khí về. Trên mặt biển, Nam Cung Tịch Nhi giơ hai tay, nhẹ nhàng đẩy sang hai bên, tránh cho thuyền nhỏ của mình không bị đóng băng trong vòng một tấc.
Bên kia, hai người trong giây lát lại qua hơn mười kiếm, nhưng kiếm chiêu của hai người lại cực kỳ giống nhau, thậm chí hai người còn đồng thời dùng ra Vụ Lý Khán Hoa của Tạ Khán Hoa. Tô Bạch Y cười lạnh nói: “Ngươi vẫn dùng kiếm chiêu của người khác, liệu có kiếm nào chỉ thuộc về chính ngươi không?”
“Có một thức, tên là Cực Lạc.” Trường kiếm của Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng xoay tròn, băng xung quanh hắn lại chậm rãi tan ra.
“Thức này của ta, ngươi cũng đã từng thấy.” Tô Bạch Y đáp xuống bên hộp kiếm, dùng sức đạp một cước vào hộp kiếm, hộp kiếm liền mở ra, Quân Niệm kiếm của hắn nhẹ nhàng hất lên, liền hất tất cả những thanh trường kiếm trong hộp bay lên trời, “Thức này, tên là Lưu Tinh!”
“Còn nói không xằng bậy.” Nam Cung Tịch Nhi đứng ngoài xa thấp giọng mắng một câu.
“Cái gọi là cực lạc, là cực kỳ lạnh, cùng với cực kỳ nóng, kiếm này băng hỏa giao hòa, vốn là kiếm ta muốn dùng để thắng Tô Hàn.” Trường kiếm của Bạch Cực Nhạc chỉ tới phía trước, chỉ thấy phiến băng ngưng kết dưới chân hắn vừa tan ra, lại ngưng kết lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy, quỷ dị không nói nên lời.
Tô Bạch Y khẽ nhíu mày, nhưng đã không kịp suy nghĩ quá nhiều, hắn cầm Quân Niệm kiếm trong tay xông tới phía trước, Quân Niệm kiếm và Thiên Khóc kiếm chạm nhau, hai thanh kiếm nháy mắt bị sương băng bao trùm, sương băng lại nháy mắt hòa tan, lại ngưng kết, Tô Bạch Y chỉ cảm thấy hai luồng kiếm khí lạnh nóng khác nhau lặp đi lặp lại đánh úp về phía mình, chân khí trong cơ thể cũng vì thế mà cuộn lên, cơ hồ suýt không cầm được kiếm. Nhưng Bạch Cực Nhạc lại chậm rãi vung kiếm, có vẻ như không bị bất cứ gì quấy nhiễu.
“Đây là?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.
“Đây là kiếm vực, ta dùng kiếm khí của ta ngưng tụ thành Cực Lạc kiếm vực chỉ có ta có thể thích ứng được, ngươi vào rồi, thì chỉ có chết.” Bạch Cực Nhạc lại nhẹ nhàng vung kiếm lên, mặt băng dưới chân Tô Bạch Y bỗng nhiên tan ra, nửa chân của Tô Bạch Y bị hãm xuống, sau đó mặt băng lại ngưng kết, giữ chặt hắn tại chỗ.
Tô Bạch Y cười lạnh nói: “Vậy Lưu Tinh của ta cũng vào được thì sao?”
Bạch Cực Nhạc khẽ nhíu mày: “Lưu Tinh của ngươi?” Ngày ấy Bạch Cực Nhạc từng thấy thức Lưu Tinh này của Tô Bạch Y dùng để đồng quy vu tận với Lữ Huyền Thủy, trước tiên Tô Bạch Y vây khốn Lữ Huyền Thủy, sau đó đám trường kiếm kia đâm xuống, giống như sao băng, cho nên hắn cố tình vây khốn Tô Bạch Y, chính là muốn tránh khỏi thức Lưu Tinh này, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện sáu thanh kiếm ập xuống đầu hắn. Hắn vội vàng điểm chân một cái, lùi nhanh về sau. Nhưng bên kia, Quân Niệm kiếm trong tay Tô Bạch Y lại nhẹ nhàng múa lên, những thanh trường kiếm kia theo sự khống chế của hắn không ngừng đánh về phía Bạch Cực Nhạc.
“Dùng khí ngự kiếm!” Mọi người ở bờ biển kinh hô.
“Dùng khí ngự kiếm, cũng không khó chứ.” Mạc Vấn hỏi Tức Mặc Hoa Tuyết bên cạnh.
Tức Mặc Hoa Tuyết khẽ nhíu mày: “Dùng khí ngự kiếm, chỉ có kiếm khách nhất lưu đương thời, hoặc là kiếm tiên mới có thể làm được. Nhưng Tô Bạch Y cũng không phải dùng khí ngự kiếm.”
“Vậy là?” Mạc Vấn khó hiểu.
“Đây là dùng kiếm ngự kiếm, thanh Quân Niệm kiếm kia chính là kiếm chủ, hắn dùng một kiếm điều khiển sáu kiếm, chỉ một mình là có thể tạo thành kiếm trận. Ta không làm được.” Tức Mặc Hoa Tuyết chậm rãi nói.
“Đây là kiếm thức ta học được ở trên núi Côn Luân, ta dùng vẫn chưa quen lắm, cho nên lần trước chỉ có thể đồng quy vu tận với Lữ Huyền Thủy.” Quân Niệm kiếm của Tô Bạch Y nhẹ nhàng chém xuống, đánh nát băng đọng dưới chân, tung người nhảy ra, “Nhưng lần này để đối phó ngươi, ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Cực Lạc kiếm vực của Bạch Cực Nhạc mở ra, cùng lúc tiếp đón sáu thanh trường kiếm, lại cũng không hoảng không loạn: “Không tồi, như vậy mới thú vị, không làm ta thất vọng.”
“Đây là kiếm trận mấy ngày qua ta đã sáng tạo ra, tên là Lục Tinh Lao, ngươi thong thả đợi trong kiếm lao này đi.” Tô Bạch Y bỗng nhiên xoay người, vọt nhanh về phía Doanh Châu.
Mọi người ở bờ biển ồ lên: “Tô Bạch Y muốn làm gì?”
Nam Cung Tịch Nhi nắm chặt tay, nhưng chung quy vẫn không đi theo, chỉ khẽ thở dài: “Ngàn vạn lần đừng làm điều xằng bậy a.”