Chương 345: Tiên Vẫn

Đỉnh Doanh Châu.

Phong Tả Quân lau vết máu trên mặt, cắm trường đao trong tay xuống đất, hắn đã không còn bất cứ khí lực gì, ngay cả sức vung thêm một đao cũng không còn. Nhưng cũng may, trận chiến này, cuối cùng cũng có kết quả.

“Tạ Vũ Linh, lão tử đánh không nổi nữa rồi, ngươi đánh xong chưa?” Phong Tả Quân trực tiếp ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời nói.

Tạ Vũ Linh và Lữ Hạo Tiên lại qua thêm một chưởng, hai người đồng thời lui ba bước, hai người bọn họ cũng đã sớm sức cùng lực kiệt, còn đánh tiếp nữa kết quả cũng chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi. Tạ Vũ Linh nhìn lướt qua xung quanh, minh quân các phái giang hồ dựa vào ưu thế nhân số đông đảo đã hoàn toàn chặn được đám người Doanh Châu, tuy thi thể nằm đầy trên núi, rất rõ ràng cũng đã trả giá cực kỳ đau thương, nhưng ít ra trận chiến này, có thể nói là thắng. Tạ Vũ Linh nói với Lữ Hạo Tiên: “Không cần phải đánh nữa, các ngươi đầu hàng đi. Bằng không toàn bộ Lữ thị nhất tộc, sẽ phải chôn cùng Doanh Châu.”

Lữ Hạo Tiên hít sâu một hơi, hắn làm sao mà không biết những điều này, nhưng nếu Lữ Huyền Thủy thật sự có thể đổi xác thành công, vậy thì cho dù Doanh Châu bị hơn hơn ngàn cao thủ vây công, Lữ Huyền Thủy vẫn có thể một mình giết sạch những người này. Bởi vì Lữ Huyền Thủy lúc ấy, thật sự có thể sánh được với tiên nhân.

“Ngươi đã sống bao nhiêu năm.” Bên kia, Mạc Trần hỏi Lữ Phàm Tiên.

Trên người Lữ Phàm Tiên lúc này đã loang lổ vết máu, không giống Tạ Vũ Linh đánh ngang với Lữ Hạo Tiên, Lữ Phàm Tiên đánh với Mặc Trần đã thông suốt, trước sau luôn ở thế hạ phong, giờ phút này nghe thấy câu hỏi của Mạc Trần, trong lòng cũng dâng lên vài phần bi thương: “Tới thế gian này, đã 218 năm.”

“Đời người 218 năm, đã là mộng ảo nhân gian khó tìm, rời khỏi nơi đây, cũng không còn tiếc nuối.” Mạc Trần tung người nhảy lên, một chưởng phá đi chân khí hộ thể của Lữ Phàm Tiên, cuối cùng đáp xuống sau lưng Lữ Phàm Tiên, đặt tay lên đỉnh đầu hắn, “Ở Doanh Châu, yên ổn phù hộ Nam Hải, không tốt à?”

Lữ Phàm Tiên trầm giọng nói: “Muốn nhìn ngắm thế gian này.”

“Đáng tiếc.” Mạc Trần nhẹ nhàng vận lực, một luồng chân khí theo bàn tay hắn rót vào trong cơ thể Lữ Phàm Tiên, đánh nát toàn bộ kinh mạch trong người hắn.

Lữ Phàm Tiên thở dài một tiếng, cũng không hề phản kháng, ngẩng đầu lên nhìn trời.

Chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên có một vệt sao băng xẹt qua.

“Tôn chủ.” Lữ Phàm Tiên cả kinh, đang muốn nói gì đó, nhưng tinh thần hắn vào lúc ấy đã hoàn toàn tan đi, trước mắt tối sầm, ngã về phía trước.

Ngoài Lạc Dương cung.

Lữ Huyền Thủy giơ ngón tay chỉ vào Tô Bạch Y, nhưng vẫn không ra tay.

Nam Cung Tịch Nhi muốn tiến về phía trước ngăn hắn lại, nhưng một kích vừa rồi đã nàng dùng hết tất cả sức lực, giờ phút này đã ngay cả đứng lên cũng không được. Bạch Cực Nhạc, thì dựa vào một cây cột đá rơi dưới đất, hơi cúi đầu, không nhìn rõ sắc mặt.

“Thật ra năm đó, ta nói muốn thành thân với mẫu thân ngươi, cũng chỉ là một phép thử thôi.” Lữ Huyền Thủy bỗng nhiên chậm rãi nói, “Huynh muội thành hôn, vi phạm nhân luân, ta cũng hiểu được. Hơn nữa, ta đối với mẫu thân ngươi, cũng không có tình yêu nam nữ như lời thế tục nói. Ta chỉ là, không muốn rời xa nàng.”

“Nhiều năm như vậy, trước sau vẫn chỉ có chúng ta làm bạn với nhau, chúng ta là người thân duy nhất của nhau.” Tay Lữ Huyền Thủy run nhẹ, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, “Nhưng nàng, lại nhanh chóng tìm được một người có thể làm bạn như vậy, còn giúp hắn, giết ta!”

“Có lẽ ngươi lên bờ rồi, cũng có thể tìm được một người thì sao?” Tô Bạch Y gian nan nói, “Trên Doanh Châu có bao nhiêu người, thế gian này cũng có bao nhiêu người, nhưng ngươi không dám đi ra khỏi thế giới của ngươi, sao có thể trách mẫu thân ta được? Nói cho cùng, vẫn là bởi vì ngươi không chịu vứt bỏ trường sinh, còn mẫu thân ta, lại chỉ muốn sống trên bờ như một người phàm cả đời thôi!”

“Ngươi im miệng!” Lữ Huyền Thủy gầm lên tiến tới, “Bây giờ ta giết ngươi, vậy thì mẫu thân ngươi còn để lại thế gian này được cái gì? Nàng làm phàm nhân cả đời này, thì còn ý nghĩa gì?”

“Ta không phải ý nghĩa của nàng, Tô Hàn mới phải.” Tô Bạch Y trả lời.

Lữ Huyền Thủy sững sờ, sau đó ngửa mặt lên trời cười nói: “Thôi thôi, không giết ngươi.” Hắn thu tay, ngồi xuống dựa vào vách tường đổ phía sau.

Lữ Huyền Thủy nở nụ cười nhạt, trong ánh mắt đã không còn sát khí như vừa rồi nữa, ngược lại là mang theo vài phần ôn nhu: “Ngươi nói phàm thế này thú vị, thú vị ở chỗ nào?”

“Phàm thế thú vị, chỉ nói ở trong Phong Kiều trấn chúng ta đã không nói hết, ở đó có rượu Hạnh Hoa uống ngon nhất, thịt lừa muối mùi vị thơm nhất, khi ngày hội đến, có đấu tôm, chọi gà, còn có người Hồ mang theo các loại dị bảo quý hiếm đi bán……” Tô Bạch Y cố tình lải nhải, có ý tranh thủ một chút thời gian. Nhưng hắn lại phát hiện, Lữ Huyền Thủy đã sớm nhắm hai mắt lại.

Câu cuối cùng vừa rồi, vốn không phải hỏi hắn.

Mà là hỏi Lữ Huyền Vân.

“Ngươi nói phàm thế này thú vị, thú vị ở chỗ nào?”

“Bởi vì có Tô Hàn, cho nên thú vị.”

Lữ Huyền Thủy tìm được đáp án năm đó chưa tìm được ở chỗ Tô Bạch Y, con trai của bọn họ.

“Chết rồi……” Tô Bạch Y sững sờ, sau đó cầm lấy một thanh kiếm bên cạnh, khó khăn chống dậy, hắn thất tha thất thểu bước từng bước tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, “Sư tỷ! Sư tỷ! Ta còn sống! Ta còn sống!”

Nam Cung Tịch Nhi vừa tức vừa buồn cười: “Ngươi còn biết mình còn sống a. Vừa rồi ngươi cứ mở miệng là chọc tức Lữ Huyền Thủy, như là sợ hắn không giết ngươi vậy, làm ta sợ muốn chết.”

Tô Bạch Y ôm lấy Nam Cung Tịch Nhi, cũng dở khóc dở cười: “Lúc ấy ta nào có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy mình sắp chết, có gì là nói đó, mắng hắn cho sướng miệng mới được!”

Nam Cung Tịch Nhi cười nói: “Cũng may cũng may, cuối cùng hắn dường như đã bị ngươi thuyết phục, đã thu tay lại.”

Tô Bạch Y bĩu môi: “Sư tỷ, cho nên ta nói cứ tin tưởng ta là được, ta chắc chắn sẽ làm được.”

“Sống sót là tốt, những thứ khác không quan trọng.” Nam Cung Tịch Nhi đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Đúng đúng đúng, không quan trọng.” Tô Bạch Y vỗ vai Nam Cung Tịch Nhi, hướng mắt sang bên cạnh, bỗng nhiên sửng sốt, “Bạch Cực Nhạc đâu?”

Nam Cung Tịch Nhi cũng phục hồi tinh thần lại, nàng quay đầu nhìn, Bạch Cực Nhạc vốn đang ở gần nàng đã không thấy bóng dáng đâu: “Chẳng lẽ vừa rồi hắn thấy tình thế không ổn, đã đào tẩu trước?”

Tô Bạch Y bỗng nhiên ý thức được điều gì, lập tức xoay người, mới phát hiện Bạch Cực Nhạc đang đứng bên cạnh Lữ Huyền Thủy, hắn cúi đầu nhìn Lữ Huyền Thủy, mặt không cảm xúc.

“Ngươi muốn làm gì?” Tô Bạch Y hỏi.

Bạch Cực Nhạc hơi cúi người, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lữ Huyền Thủy, lông mi Lữ Huyền Thủy hơi giật nhẹ một cái, nhưng cũng không còn phản ứng gì khác.

“Hắn đang làm gì?” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên có một dự cảm xấu.

Hiện giờ Tô Bạch Y đã đại thành Tiên Nhân Thư, đương nhiên rất nhanh đã nhìn ra ý đồ của Bạch Cực Nhạc: “Hắn đang hút đi công lực còn sót lại của Lữ Huyền Thủy.”