Chương 319: Bất Cụ

Tô Bạch Y bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách ngày đó Lữ Hạo Tiên cho Bạch Cực Nhạc hai viên thuốc, Bạch Cực Nhạc lại đưa cho Bạch Long, Bạch Hạc rồi bảo bọn họ lập tức xuống núi, có lẽ đó chính là thuốc hóa giải huyết chú.

“Hôm nay nói với ngươi đến đây thôi.” Lữ Huyền Thủy đứng lên, đi ra ngoài Thiên ngục, “Nhưng mà rất có khả năng, cho tới ngày ngươi chết, chúng ta sẽ không gặp lại.”

Tô Bạch Y cười: “Cữu cữu ngươi rất có tự tin a, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lần này vẫn sẽ thất bại à?”

Lữ Huyền Thủy không quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài: “Thiên hạ này, sẽ không xuất hiện một Tô Hàn nào nữa.” Hắn bước một bước ra khỏi Thiên ngục, Bạch Cực Nhạc trong biệt viện ở sườn núi cũng mở mắt, hắn đẩy cửa từ trong phòng đi ra, mới phát hiện Lữ Huyền Thủy đứng ở vách núi bên cạnh đưa lưng về phía hắn.

“Tôn chủ.” Bạch Cực Nhạc cúi đầu nói.

“Nghĩ lại thì, đây hình như là lần đầu tiên ngươi và ta thật sự gặp mặt.” Lữ Huyền Thủy xoay người, nhìn về phía Bạch Cực Nhạc.

“Vâng.” Bạch Cực Nhạc gật đầu nói.

Lữ Huyền Thủy giơ một ngón tay chỉ Bạch Cực Nhạc: “Cho ta xem bản lĩnh của ngươi.” Vừa dứt lời, một luồng kiếm khí từ ngón tay Lữ Huyền Thủy bắn về phía Bạch Cực Nhạc. Bạch Cực Nhạc thấy thế, cũng lập tức đánh ra một chỉ, đón nhận luồng kiếm khí kia từ chính diện, hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt ấy, mình như rơi vào trong một hầm băng, quanh người đều là khí lạnh thấu xương, nhưng nháy mắt tiếp theo, lại như bị đẩy vào trong núi lửa, máu trong người trở nên sôi sục, nhưng cũng may luồng kiếm khí này vẫn bị Bạch Cực Nhạc hóa giải, xung quanh cũng trở về bình thường. Bạch Cực Nhạc thở phào, lau mồ hôi trên trán.

“Ngươi là tộc nhân họ khác, lại có thể luyện Tiên Nhân Thư đến cảnh giới này. Trên Doanh Châu, có lẽ trừ các vị tôn sứ, thì không ai là đối thủ của ngươi.” Lữ Huyền Thủy gật đầu, khen ngợi.

Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng ho một cái: “Năm đó tôn chủ phái người đưa bí học Doanh Châu tới, thuộc hạ khổ luyện nhiều năm, cũng không thể hiểu hết tất cả ảo diệu, hiện giờ có lẽ, không đáng nhắc tới.”

“Không tồi.” Lữ Huyền Thủy xoay người, “Mấy năm nay ngươi làm cũng rất tốt, Thượng Lâm Thiên Cung cùng với Thiên Môn Thánh Tông uy hiếp lớn nhất với Doanh Châu đều đã không còn. Về sau ngươi ở lại Doanh Châu, tiếp tục dốc sức vì ta đi.”

Bạch Cực Nhạc trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Tôn chủ, năm đó chúng ta từng có ước định, ta làm suy yếu thực lực của các đại môn phái trên giang hồ để đón tôn chủ trở về, sau đó Doanh Châu trả tự do thân thể cho Bạch thị nhất tộc chúng ta.”

“Tự do?” Lữ Huyền Thủy cười, “Ta nghe Hạo Tiên nói, Bạch thị nhất tộc tính cả ngươi, hiện giờ cũng chỉ còn lại ba nam đinh?”

Bạch Cực Nhạc khẽ nhíu mày: “Bạch thị nhất tộc chúng ta bị huyết chú quấy nhiễu, truyền thừa đến nay, còn chưa tuyệt hậu đã là vô cùng may mắn rồi.”

“Giải dược Hạo Tiên cho bọn hắn chỉ có thể giúp bọn hắn kéo dài mạng thêm mười năm thôi, nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi huyết chú, thì thay ta đoạt cả thiên hạ này đi.” Lữ Huyền Thủy đi qua, đứng trước mặt Bạch Cực Nhạc, “Bắt đầu từ thời khắc ngươi học được Tiên Nhân Thư, ngươi nên biết, cuộc đời này của ngươi không thể rời khỏi Doanh Châu. Nhưng chỉ cần ngươi giúp ta, vậy thì hai người còn lại của Bạch thị nhất tộc các ngươi, ta có thể cho phép bọn họ tự do.”

Con ngươi Bạch Cực Nhạc co chặt lại, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này.

“Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn.” Lữ Huyền Thủy lại quay người lại, “Bây giờ giết ta!”

Bạch Cực Nhạc hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sát khí trong cơ thể xuống, hắn cúi đầu nói: “Thuộc hạ không dám.”

“Không phải không dám, chỉ là ngươi biết mình không làm được thôi. Một người có thể dựa vào sức của bản thân, trong hai mươi năm ngắn ngủi, làm cho sóng gió nổi lên bốn phía trên giang hồ, không có việc gì là không dám.” Lữ Huyền Thủy điểm chân một cái, đi lên trên, “Ta giữ ngươi ở đây, cũng là vì trên Doanh Châu thật sự thiếu chút thú vui, nếu ngươi cảm thấy ngày nào đó tìm được cơ hội, cứ tới giết ta. Ta chờ ngươi.”

Bạch Cực Nhạc siết chặt nắm tay, sau khi Lữ Huyền Thủy đi, cửa viện sau lưng Bạch Cực Nhạc nháy mắt đổ sập, nhưng hắn chung quy vẫn không nói câu nào.

Doanh Châu giờ phút này, yên tĩnh không một tiếng động, vạn vật đã ngủ.

Nhưng trên đại lục, lại không bình yên chút nào. Tất cả môn phái thu được lời mời từ Doanh Châu, trong những ngày qua đã tập kết toàn bộ tinh nhuệ trong môn phái, đổ xô về phía Nam Hải. Đi đầu tiên trong những người này đương nhiên chính là đệ tử Học Cung nhận được tin tức đầu tiên, lần này tất cả các vị quân tử trên núi, trừ tam quân tử Lý Ngôn Hề bởi vì thương thế quá nặng phải ở lại thủ Thập Lý Lang Đang ra, thì tứ quân tử Lý Oai, ngũ quân tử Chu Chính, cùng với lục quân tử Nam Cung Tịch Nhi đều đi theo đoàn người về phía nam.

“Các đại môn phái, có trả lời thư từ chúng ta không?” Lý Oai ngồi trong xe ngựa, hỏi Hoa Niệm Điệp mới thu tin tức từ bên ngoài, trở về trong xe ngựa.

Hoa Niệm Điệp gật đầu nói: “Gần như tất cả các môn phái đều trả lời chúng ta, chuyến này các đại phái nhất định sẽ không so đo hiềm khích trước đây, đồng khí liên chi, cùng nhau chống cường địch!”

Chu Chính hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là mấy lời xã giao nói cho xong thôi.”

Lý Oai lắc đầu thở dài: “Lời xã giao dù sao cũng vẫn tốt hơn là không nói, đối với sứ giả của Doanh Châu, các đại phái bày tỏ thái độ gì?”

Hoa Niệm Điệp nở nụ cười thâm sâu: “Trừ số ít vài môn phái trực tiếp khước từ ra, thì đại đa số các môn phái chỉ nghe sứ giả nói xong, không khước từ cũng không đồng ý. Trực tiếp đồng ý, vậy thì đương nhiên sẽ trở thành địch của thiên hạ, còn chưa tới Nam Hải sợ là đã bị chúng ta diệt trừ trước, nếu trực tiếp khước từ, vậy thì không còn đường sống, chỉ có thể tử chiến, các đại phái đương nhiên cũng sẽ không lựa chọn như vậy.”

“Năm đó các đại phái chung tay chống lại Doanh Châu, ngay cả tông môn ngoại vực như Thiên Môn Thánh Tông cũng đưa lực lượng toàn phái tới trợ giúp, hiện giờ, các đại phái nội vực lại nghi kỵ lẫn nhau, thật là châm chọc.” Nam Cung Tịch Nhi nằm trên giường bệnh phía sau cười lạnh nói. Vốn dĩ thân thể nàng chưa hồi phục, các vị sư huynh đều không đồng ý để nàng đi, nhưng Nam Cung Tịch Nhi tính cách bướng bỉnh, cho nên dù là nằm trên giường bệnh tới nơi này, nàng cũng phải đi.

Lý Oai thấp giọng nói: “Giang hồ hiện giờ, như rắn mất đầu a.”

“Chớ nói giang hồ như rắn mất đầu, ngay cả Đại Trạch Phủ tam đại phái, Giang Nam tứ đại thế gia, đều bày trận riêng của mình, mấy năm nay chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương thôi.” Hoa Niệm Điệp nói.

Chu Chính ngửa đầu nói: “Tuy rằng nói thế này rất làm mất sĩ khí, nhưng ta vẫn muốn nói, năm đó các vị tiền bối hợp lực tử chiến, chẳng qua cũng chỉ đổi lại một chiến thắng thảm, bây giờ chúng ta, dựa vào cái gì mà thắng đây? Mấy ngày nay ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.”

“Ngũ sư huynh.” Nam Cung Tịch Nhi trầm giọng nói, “Ngươi còn nhớ năm đó nhị sư huynh dạy dỗ chúng ta thế nào không?”

Chu Chính sửng sốt, sau đó chậm rãi nói: “Nhân giả bất ưu, tri giả bất hoặc, dũng giả bất cụ.” (Người có lòng nhân thì không lo lắng, người có kiến thức thì không nghi ngờ, người có dũng khí thì không sợ hãi)

Nam Cung Tịch Nhi tiếp tục nói: “Ít nhất lần này, chúng ta không phải hoàn toàn không biết gì về bọn họ cả. Trận chiến Nam Hải chuyến này, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua!”