Bên bờ Nam Hải, tòa đảo nhỏ kia đã hoàn toàn cập bờ, hợp thành một thể với bờ biển, giống như một ngọn núi lớn. Nhưng xung quanh đảo vẫn có mây mù lượn lờ, cho nên vẫn không nhìn rõ gương mặt thật của nó.
Lữ Hạo Tiên mang Tô Bạch Y tới bờ Nam Hải, ngửa đầu nhìn Doanh Châu: “Tới rồi.”
Tô Bạch Y nhìn Doanh Châu trước mặt, có một loại cảm giác quen thuộc khó tả, trong mộng cảnh của hắn, nơi này đã từng xuất hiện rất nhiều lần. Hắn thấp giọng nói: “Lữ Huyền Thủy ở trên đó chờ ta a.”
“Tên của tôn chủ, không dám gọi thẳng.” Lữ Hạo Tiên liếc mắt nhìn Tô Bạch Y một cái, “Mà ngươi, phải gọi hắn là cữu cữu.”
“Một vị cữu cữu muốn hút khô máu của ta?” Tô Bạch Y cười lạnh nói.
“Mẫu thân ngươi tên Lữ Huyền Vân, đã từng là đại tôn sứ đứng đầu tam tôn, cũng là muội muôi duy nhất của tôn chủ.” Lữ Hạo Tiên xách cổ áo Tô Bạch Y lên, “Đi thôi, tôn chủ đã chờ rất lâu rồi.” Lữ Hạo Tiên xách Tô Bạch Y lên, nhẹ nhàng đạp lên nước vài cái, đã nhảy vào trong làn mây mù. Tô Bạch Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cánh cửa vàng xuất hiện ở đó, hai tráng hán cao tám thước, cởi trần, tay cầm hai thanh đại đao canh giữ ở cửa, cảnh tượng trên đảo cũng hiện rõ trong tầm mắt, tuy rằng có lòng kháng cự tự nhiên với Doanh Châu, nhưng Tô Bạch Y cũng không thể không thừa nhận, nơi này thật sự có tư cách được gọi là tiên cảnh.
Trên đảo có thác nước thanh tuyền, có cổ thụ thương thiên, có chim lạ lông dài bảy màu bay qua trên không trung, cũng có thể nhìn thấy dị thú răng kiếm chỉ có trong sách cổ đang rít gào trên núi, những công trình kiến trúc trên đảo, sơn vàng vẽ đỉnh, mỹ ngọc làm bảng, cũng cực kỳ lộng lẫy hoa lệ.
Lữ Hạo Tiên dẫn Tô Bạch Y tới trước cửa vàng, hai tráng hán thấy thế lập tức buông trường đao, quỳ một chân xuống đất: “Hạo Tiên đại nhân.”
“Tôn chủ vẫn ở Huyền Dương cung à? Ta muốn tới gặp hắn.” Lữ Hạo Tiên chậm rãi nói.
Hai người trông cửa liếc mắt nhìn nhau một cái, một người trả lời: “Hôm qua tôn chủ vừa bế quan, sợ là còn phải đợi thêm chút thời gian mới có thể xuất quan.”
“Lại bế quan.” Lữ Hạo Tiên khẽ nhíu mày, “Được. Vậy thì đợi một chút.”
“Người này, có cần áp giải đến Thiên ngục không?” Người trông cửa hỏi.
“Láo xược.” Lữ Hạo Tiên trực tiếp vung tay áo lên, đánh bay người trông cửa kia, “Đây là con trai của đại tôn sứ Lữ Huyền Vân trước kia, là huyết mạch vô cùng thân thiết của tôn chủ, há lại để ngươi nói xằng nói bậy!”
Người trông cửa còn lại kinh hãi nói: “Ra là con của Lữ tôn sứ. Hai người thuộc hạ có mắt không thấy Thái Sơn, xin tôn sứ khiển trách!”
“Chúng ta tới Lạc Dương cung.” Lữ Hạo Tiên không để ý tới hai người này nữa, dẫn Tô Bạch Y đi thẳng vào, cuối cùng đi tới một cung điện bên sườn núi. Cung điện này rất đặc biệt, từ bề ngoài cho đến phối trí bên trong, đều chỉ một màu trắng, có một loại cảm giác thuần khiết thanh lãnh. Hai tỳ nữ canh giữ ở cửa, cũng đều mặc áo trắng mỏng, khuôn mặt tú lệ. Lữ Hạo Tiên đến có vẻ làm các nàng rất kinh ngạc: “Sao hôm nay Hạo Tiên đại nhân lại tới Lạc Dương cung chúng ta?”
Lữ Hạo Tiên không trả lời bọn họ, chỉ vào bảng hiệu Lạc Dương cung: “Đây đã từng là nơi ở của mẫu thân ngươi.”
“Mẫu thân quả nhiên rất thích màu trắng.” Tô Bạch Y trả lời.
Hai tỳ nữ kia đều cả kinh, quay đầu nhìn về phía Tô Bạch Y, một người thậm chí còn kích động đi tới trước, lại bị Lữ Hạo Tiên giơ tay ngăn lại, tỳ nữ kia vội vàng hỏi: “Vị công tử này, là con của Huyền Vân đại nhân sao?”
“Nhất định là vậy, nhất định là vậy, ngươi xem khuôn mặt hắn, giống Huyền Vân đại nhân như đúc.” Tỳ nữ còn lại kích động nói.
“Các nàng là thị nữ của mẫu thân năm đó?” Tô Bạch Y sửng sốt, nhìn hai tỳ nữ này, tuổi chẳng qua chỉ xấp xỉ với mình, sao năm đó đã có thể hầu hạ mẫu thân mình chứ?
Lữ Hạo Tiên nhìn ra nghi vấn của Tô Bạch Y, giải thích: “Bất cứ ai trên Doanh Châu, tuổi thọ cũng không phải người phàm có thể so sánh cùng. Đừng thấy các nàng trẻ như vậy, thật ra tuổi đều đã không nhỏ.”
Hai tỳ nữ vội vàng hành lễ: “Thiến nô, Thước nô, bái kiến công tử.” Vẻ mặt hai người vô cùng kích động, vừa cười vừa lau nước mắt, xem ra trong lòng các nàng, tình cảm với Lữ Huyền Vân rất sâu đậm.
“Ngươi ở lại trong Lạc Dương cung trước, chờ tôn chủ xuất quan, ta sẽ đến dẫn ngươi tới gặp hắn.” Lữ Hạo Tiên nói.
Tô Bạch Y cười: “Ngươi dám bỏ ta lại Lạc Dương cung này như vậy? Không sợ ta đào tẩu à?”
“Dọc đường đi tới nơi này, ta đã xác nhận, trong cơ thể ngươi đã không còn nội lực, người trên Doanh Châu này bất cứ ai, ngươi cũng không phải đối thủ, cho nên tốt nhất là ngươi đợi ở Lạc Dương cung này đi đừng có ra.” Cuối cùng Lữ Hạo Tiên vỗ vai Tô Bạch Y, là lời khuyên cũng là lời uy hiếp, nói xong, Lữ Hạo Tiên liền điểm chân một cái, thả người nhảy từ trên Lạc Dương cung xuống.
Tô Bạch Y đi tới phía trước vài bước, ngửa đầu nhìn lên trên, trên đỉnh núi chỉ có một cung điện, có lẽ chính là Huyền Dương cung theo như lời người trông cửa vừa rồi nói với Lữ Hạo Tiên, nhìn xuống phía dưới thì cây cối rậm rạp che kín, xem ra lời Lữ Hạo Tiên nói không giả, trên Doanh Châu này, mẫu thân mình Lữ Huyền Vân thật sự là dưới một người trên vạn người.
“Công tử đang nhìn gì thế?” Tỳ nữ tên Thiến nô kia tiến lên hỏi.
“Cữu cữu ta, Lữ Huyền Thủy ở nơi đó phải không?” Tô Bạch Y chỉ lên cung điện phía trên hỏi.
Thiến nô cúi đầu nói: “Tên của tôn chủ không dám gọi thẳng, trên đó đúng là Huyền Dương cung, là nơi ở của tôn chủ.”
“Thì ra là thế.” Tô Bạch Y gật đầu, “Hắn nói hắn đang bế quan, tạm thời không thể gặp ta.”
Thiến nô gật đầu: “Tôn chủ thường xuyên bế quan luyện công, thường thường là mấy tháng cũng không ra, nhưng nếu công tử đã trở lại, vậy thì tôn chủ sẽ xuất hiện gặp người nhanh thôi.”
Tô Bạch Y sửng sốt, nghĩ thầm xem ra Thiến nô này cũng không biết nguyên nhân mình bị đưa tới nơi này, trong lòng hắn sáng lên, hỏi: “Hai vị tỷ tỷ, thật ra ta cũng vừa mới đột nhiên biết thì ra mình là người Doanh Châu thôi, ta có một nghi vấn, vì sao mẫu thân ta lại rời khỏi Doanh Châu vậy?”
Thiến nô và Thước nô nhìn nhau, cuối cùng Thiến nô thở dài một tiếng: “Công tử, việc này hai hạ nhân như chúng ta cũng không dám nhiều lời, nếu bị tôn chủ biết được……”
“Thôi thôi, có gì mà không thể nói.” Thước nô đi tới trước nói, “Hai người chúng ta ở Lạc Dương cung này nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới chờ được công tử trở về, những việc năm đó đương nhiên phải nói cho công tử.”
“Được, vậy đa tạ hai vị tỷ tỷ.” Tô Bạch Y đi vào trong Lạc Dương cung, đề phòng lời của hai thị nữ này bị người khác nghe thấy.
Thước nô và Thiến nô cũng đi theo, Thước nô hơi khom người, cách xưng hô với Lữ Huyền Vân cũng thay đổi: “Năm đó tiểu thư rời khỏi Doanh Châu, là bởi vì không muốn thành thân với tôn chủ.”
“Từ từ.” Tô Bạch Y sửng sốt, “Lữ Huyền Thủy và mẫu thân ta chẳng phải là huynh muội ruột à?”
Thước nô gật đầu: “Đúng thật là như thế, nhưng trên Doanh Châu, không có nhiều quy củ giống phàm thế. Theo ý của tôn chủ thì, trên đảo chỉ có huyết mạch của hai người bọn họ là thuần khiết nhất, vậy nên người thừa kế Doanh Châu sau này, cần phải đồng thời kế thừa huyết mạch của hai người bọn họ.”
Tô Bạch Y giơ tay gãi đầu: “Ta luôn cho rằng Lữ Huyền Thủy là tên điên, lại không nghĩ rằng, điên tới như vậy.”