Người nọ từ trong thần quang đi ra, chỉ thấy màu da hắn như tuyết trắng, dung mạo tuấn tú, nhìn qua rõ ràng chỉ là một người trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, nhưng hai hàng lông mày lại nhuộm màu sương trắng, tóc bạc rũ xuống, nhìn qua càng nhiều thêm vài phần tiên khí. Hắn hơi nhíu mày, quan sát Tô Tiễn.
Đạm Đài Tĩnh Nguyệt đã không thể khống chế được sự kính sợ trong lòng, quỳ lạy dưới đất.
Tô Tiễn nuốt một ngụm nước miếng, tay có chút run rẩy. Năm xưa trên giang hồ hắn được xưng là Ma Quân, lần này xuất thế còn so chiêu thắng cao thủ đương thời Thương Thánh Vương Nhất một bậc, nhưng ở trước mặt nam tử đầu bạc này, hắn lại có chút hồi hộp khó tả. Tuy giọng điệu của nam tử ôn hòa, nhưng lại mang theo một loại cảm giác áp bức khôn kể, loại cảm giác áp bức này Tô Bạch Y không cảm nhận được, chỉ có người thực lực càng mạnh, mới càng có thể cảm nhận được loại cảm giác cảnh giới áp chế tuyệt đối này.
“Tên ngươi là gì?” Người kia hỏi.
Tô Tiễn chỉ có thể nói lại một lần: “Hậu nhân Tô Tiễn, bái kiến lão tổ tông.”
“Lão tổ tông? Ta già lắm à” Người nọ sờ cằm, giọng điệu hình như có chút bất mãn.
“Khuôn mặt tuấn tú như thiếu niên, không già không già.” Tô Tiễn vội vàng nói.
Vẻ mặt Tô Bạch Y khinh thường, vị Ma Quân vung kiếm lên là có thể trấn trụ hơn nửa cái giang hồ này, sao lại trở thành một tên vua nịnh nọt rồi?
“Đã hơn hai trăm tuổi rồi, cũng coi là đã già a.” Người nọ gãi đầu cười, lộ ra hàm răng trắng, “Ta tên Tô Tỏa Mạc, tuy bối phận cao hơn các ngươi mấy bậc, nhưng cũng đừng gọi ta là lão tổ tông, gọi ta là Tô sơn chủ đi.”
Tô Tiễn sửng sốt: “Sơn chủ?”
“Ta là chủ nhân của Côn Luân sơn, xưng hô như vậy, có vấn đề gì à?” Tô Tỏa Mạc hỏi.
Tô Tiễn lắc đầu: “Vãn bối không dám.”
“Chuyến này các ngươi tới tìm ta à? Sao Tô Hàn không tới? Hắn đã đồng ý với ta ba mươi năm sau sẽ tới nơi này tiếp nhận chức vị của ta, hiện giờ thời gian còn chưa tới, hắn cũng không tới, vậy các ngươi tới đây làm gì?”
Tô Bạch Y trả lời: “Hồi bẩm sơn chủ, phụ thân, mười mấy năm trước đã chết trận ở bờ Nam Hải.”
“Chết trận?” Tô Tỏa Mạc quát khẽ một tiếng, một trận cuồng phong thổi quét, trên núi tuyết phía sau, từng khối từng khối tuyết lớn sụp xuống, “Hắn đã học hết võ học của Tô thị nhất tộc chúng ta, giang hồ to lớn, còn có ai có thể giết hắn?”
“Người giết hắn, tên Lữ Huyền Thủy.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.
“Lữ Huyền Thủy? Bờ Nam Hải?” Tô Tỏa Mạc khẽ nhíu mày, “Là tộc nhân của Lữ thị phương nam? Chẳng lẽ bọn họ phản bội ước định bốn phương?”
“Đúng vậy.” Tô Bạch Y gật đầu, “Lữ thị nhất tộc không muốn làm thủ hộ phương nam lênh đênh trên Nam Hải nữa, mà muốn trở thành chúa tể trên mảnh đại lục này. Mười mấy năm trước, tiên đảo Doanh Châu cập bờ Nam Hải, mang tới một hồi hạo kiếp cho giang hồ. Phụ thân ta Tô Hàn suất lĩnh các đại phái giang hồ hợp thành Duy Long Chi Minh đối kháng với bọn họ, cuối cùng tuy đã đánh lui được bọn họ, nhưng bản thân cũng bất hạnh bỏ mình……”
“Lữ thị nhất tộc.” Tô Tỏa Mạc nhìn Tô Bạch Y, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên một tia sát khí.
“Cẩn thận!” Tô Tiễn giơ tay đẩy Tô Bạch Y ra, sau đó đột nhiên chém một chưởng về phía trước.
Chỉ nghe oanh một tiếng, Tô Tiễn trực tiếp bị đẩy lùi lại hơn mười bước. Mà Tô Tỏa Mạc vẫn vững vàng đứng đó, không chỉ chưa xuất kiếm, thậm chí ngay cả tay cũng không động một chút. Nhưng vừa rồi Tô Bạch Y lại cảm nhận được rõ ràng, có một luồng kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ.
Tô Tiễn nặng nề ho khan vài cái: “Sao sơn chủ lại đột nhiên ra tay?”
“Hai người các ngươi, một tên dùng nội công pháp môn Diệt Tuyệt thần công của Diệp thị nhất tộc phương tây, một tên căn bản là thể xác Quỷ Tiên mà Lữ thị nhất tộc tạo ra, dám nói với ta là họ Tô?” Tô Tỏa Mạc cười lạnh nói, “Thật sự cho rằng ta ở Côn Luân lâu như vậy, là hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài cả sao?”
“Ta thật sự từng học Diệt Tuyệt thần công, cũng bởi vậy mà đoạn tuyệt với gia môn.” Tô Tiễn lại nhìn qua Tô Bạch Y, “Nhưng sơn chủ nói thể xác Quỷ Tiên……chúng ta thật không biết là ý gì.”
“Không biết là ý gì, vậy thì dùng kiếm để trả lời.” Tô Tỏa Mạc giơ một ngón tay, chỉ thấy xung quanh ngón tay từ từ có tuyết bay tới ngưng kết thành một thanh kiếm nhỏ.
Tô Tiễn trầm giọng nói: “Có thể được sơn chủ ban kiếm, quả thật là vinh hạnh của chúng ta a.”
“Hạnh cái rắm a, ngươi trọng thương, ta lại không thể đánh, kiếm này chém xuống, cả ngươi và ta đều sẽ mất mạng.” Tô Bạch Y quát khẽ.
Tô Tiễn lắc đầu: “Ta đã chết rồi. Sơn chủ, ta có một thỉnh cầu, nếu ta chết, xin hãy mang vị tiểu huynh đệ bên cạnh ta về Côn Luân sơn. Hai người bọn ta thật sự là tộc nhân của Tô thị, hắn còn là hậu nhân của Tô Hàn, về sau cần phải tiếp chưởng toàn bộ Tô thị nhất tộc.”
“Cái gì mà ngươi đã chết rồi?” Tô Bạch Y sửng sốt.
“Tiếp kiếm của ta, phải xem các ngươi có tư cách này hay không.” Tô Tỏa Mạc vung tay lên, thanh kiếm nhỏ ngưng tụ từ tuyết bay về phía Tô Tiễn, Tô Tỏa Mạc như là cố tình thể hiện ra sức mạnh của bản thân, kiếm bay ra rất chậm rất chậm, nhưng mỗi một tấc, uy thế trên tuyết kiếm lại tăng thêm một phần.
Tô Tiễn giơ tay muốn lấy Quân Ngữ kiếm của Tô Bạch Y, nhưng Quân Ngữ kiếm lại ra khỏi vỏ trước, Tô Bạch Y dùng hết chút nội lực cuối cùng trong thân thể, vung ra một kiếm về phía thanh tuyết kiếm kia.
Hàn quang hiện ra.
Thiên Ngưng kiếm pháp!
Con ngươi Tô Tỏa Mạc hơi co lại, đôi tay hắn khép sau người, cười nói: “Nội lực quá là kém, như vậy mà cũng có thể chấp chưởng Tô gia à? Có điều kiếm pháp cũng tạm được, có vài phần khí thế của phụ thân ngươi.”
Thanh tuyết kiếm kia lại một lần nữa hóa thành tuyết bay đi, kết thành băng dưới kiếm khí cực hàn của Thiên Ngưng kiếm, rơi xuống đất, lực áp bức cường đại cũng theo đó mà tiêu tán. Tô Bạch Y thở phào, nhìn về phía Tô Tỏa Mạc: “Sơn chủ? Bằng lòng tin thân phận của chúng ta.”
“Thiên Ngưng kiếm pháp, là kiếm pháp chỉ có tộc nhân của Tô thị mới có thể luyện, bởi vì kiếm thế cực hàn, người không có huyết mạch của Tô thị chúng ta, luyện Thiên Ngưng kiếm pháp, khí huyết đi ngược, một kiếm cũng không vung ra được.” Tô Tỏa Mạc ôn hòa cười, “Huống hồ, ngươi nhìn rất giống tiểu tử Tô Hàn kia.”
Tô Bạch Y cười khổ nói: “Vậy tiền bối còn thử thách chúng ta.”
“Đi thôi. Ta không thể ở nơi này quá lâu, ngươi theo ta cùng về Côn Luân.” Tô Tỏa Mạc xoay người.
Tô Bạch Y nghi hoặc nói: “Chỉ một mình ta?”
“Ngươi muốn mang theo tiểu cô nương kia à? Tin ta, lấy thể trạng của nàng, còn chưa tới Côn Luân, đã trở thành một cái xác băng rồi.” Tô Tỏa Mạc lắc đầu nói.
“Không phải, ý ta là……” Tô Bạch Y nhìn về phía Tô Tiễn.
Nhưng Tô Tiễn lại có vẻ cũng không kinh ngạc đối với cách nói của Tô Tỏa Mạc, hắn nhìn về phía Tô Bạch Y cười nói: “Ta chỉ có thể đi tới nơi này.”
Tô Tỏa Mạc thở dài một tiếng: “Ngươi có thể đi tới nơi này, đã rất khó. Theo lý thuyết, ngươi sớm đã chết rồi.”
Tô Tiễn lắc đầu: “Đi hết ngàn dặm, chỉ vì ra một kiếm, nhưng lại chỉ nhận được một câu chưa được chân truyền của sơn chủ, có chút tiếc nuối.”
“Chưa được chân truyền, chỉ là nói đến chưa được chân truyền từ Tô Hàn thôi. Nhưng nếu ngươi không có quan hệ gì với Tô Hàn, vậy thì kiếm này chỉ là kiếm của ngươi, nhưng bằng kiếm này mà nói.” Tô Tỏa Mạc cất cao giọng, “Đã ra khỏi đạo của chính ngươi rồi!”