Chương 201: Chênh Lệch

“Học Cung?” Ninh Thanh Thành nhàn nhạt nói một câu, sau đó cúi đầu cười.

“Sư tỷ cẩn thận!” Tô Bạch Y hét lớn một tiếng.

Khi Tô Bạch Y vừa mới mở miệng Nam Cung Tịch Nhi đã tung người nhảy lên, cầm kiếm lui ra ba trượng, chỗ nàng vừa đứng, đã bị một quyền của Ninh Thanh Thành đánh toạc ra một cái hố sâu. Ninh Thanh Thành thu quyền, mặt không cảm xúc nói: “Thứ ta ghét nghe nhất, chính là hai chữ Học Cung này.”

Sau lưng Nam Cung Tịch Nhi dâng lên mồ hôi lạnh, vừa rồi nàng tránh khỏi quyền kia đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình, nhưng suýt nữa vẫn chậm, mà sắc mặt Ninh Thanh Thành vẫn thản nhiên, dường như quyền vừa rồi chỉ là nhẹ nhàng tiện tay vung lên. Đây là sức mạnh của người đã từng là đệ nhất Thiên Võ Bảng sao?

“Ngươi đi trước.” Nam Cung Tịch Nhi trầm giọng nói.

Tô Bạch Y lắc đầu nói: “Đừng đùa, sư tỷ. Ngươi biết là không thể mà.”

“Vậy ngươi muốn thế nào? Người này không giống những đối thủ trước kia.” Nam Cung Tịch Nhi nắm chặt Lương Nhân kiếm.

Tô Bạch Y vung kiếm đứng bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi: “Đương nhiên, là song kiếm hợp bích.”

“Chỉ bằng ngươi?” Ninh Thanh Thành nhẹ nhàng vung tay áo, trực tiếp đánh Tô Bạch Y vừa mới đứng lên bay ra ngoài.

Tô Bạch Y vung kiếm chặn lại, xoay người trên không trung, đáp xuống đất, hắn che ngực cố gắng cười: “Quả nhiên là lợi hại a.”

Ninh Thanh Thành lại cúi đầu nhìn bàn tay mình, nhíu mày nói: “Sao có thể?”

Cơ hội!

Nam Cung Tịch Nhi nhăn mày, Lương Nhân kiếm trong tay nháy mắt vung lên, nàng không có lựa chọn, trực tiếp dùng ra thức mạnh nhất trong Thệ Thủy Kiếm Ý —— Triều Sinh. Kiếm bức tới trán Ninh Thanh Thành, kiếm khí cuồn cuộn, từng tầng tiếp lấy từng tầng, như thủy triều ập xuống.

Ninh Thanh Thành giơ hai ngón tay, trực tiếp kẹp lấy Lương Nhân kiếm.

Mặc kệ kiếm khí của ngươi có mãnh liệt.

Cũng không xuyên qua được hai ngón tay ta.

“Thức kiếm chiêu này, ta đã từng gặp.” Ninh Thanh Thành nhàn nhạt nói.

Nam Cung Tịch Nhi gầm lên một tiếng, áo tím bay lên, kiếm khí bị hai ngón tay của Ninh Thanh Thành áp xuống nháy mắt lại nổi lên!

Trong ánh mắt Ninh Thanh Thành lộ ra vài phần kinh ngạc: “Ồ? Vậy mà có thể phá cảnh trong nháy mắt này? Tuổi còn trẻ như vậy đã có Bất Quy cảnh, giết đi đúng là đáng tiếc.”

“Đi chết đi!” Kiếm của Nam Cung Tịch Nhi đột nhiên giương lên, thoát khỏi hai ngón tay của Ninh Thanh Thành, sau đó nhảy lên cao vung kiếm chém xuống!

Ống tay áo của Ninh Thanh Thành bị kiếm này chém nát, nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, lùi về phía sau một bước, lại nhảy về phía trước, giơ tay một cái đã bắt được yết hầu của Nam Cung Tịch Nhi: “Chỉ tiếc, cường giả trong mắt thế nhân, võ đạo Bất Quy, ở dưới tay ta cũng chẳng trụ được quá ba chiêu. Tô Bạch Y, ngươi……”

Ninh Thanh Thành còn chưa nói xong, một nắm đấm đã đánh tới mặt hắn, đánh hắn nặng nề bay thẳng ra ngoài.

“Buông sư tỷ ta ra.” Tô Bạch Y hung tợn nói.

Ninh Thanh Thành xoay người hạ xuống cách đó mười bước, hắn ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Tô Bạch Y trước mặt.

Giờ phút này con ngươi Tô Bạch Y đỏ như lửa, chân khí toàn thân chạy loạn, bộ dạng y như tẩu hỏa nhập ma, nhưng nhìn kỹ, trong con ngươi vẫn còn một tia ý thức tỉnh táo. Nam Cung Tịch Nhi cả kinh nói: “Ngươi……”

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y ngửa đầu nói, “Không nói nhảm nhiều, cùng nhau làm thịt người này đi.” Tô Bạch Y lúc này, so với Tô Bạch Y bình thường hoàn toàn khác nhau, hắn đã không còn vẻ nho nhã thư sinh ngày thường, vô luận là giọng điệu, hay là cử chỉ, đều có mấy phần cuồng ngạo, thêm vài phần tà khí, nhưng lại cũng không giống bộ dạng hoàn toàn đánh mất lý trí sau khi nhập mộng trước kia, có thể nói chuyện với Nam Cung Tịch Nhi như bình thường.

Con ngươi Ninh Thanh Thành nhíu chặt lại: “Xem ra là ta đã xem nhẹ ngươi, ta không nghĩ ngươi lại vẫn còn để lại tay sau.”

“Là ngươi quá sốt ruột, ta cũng không nghĩ, đường đường là đại cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung lại dễ dàng mắc mưu như vậy, ngay cả việc mình căn bản còn chưa học xong Tiên Nhân Thư cũng không nghĩ ra.” Tô Bạch Y nhếch miệng cười nói, “Ta từ nhỏ đã đi theo sư phụ lớn lên trong thôn nhỏ, những thủ đoạn đầu đường xó chợ đó ta hiểu hơn ai hết, Ninh cung chủ tuy thân là võ lâm đệ nhất nhân, nhưng nói về những thủ đoạn lật lọng tiểu nhân đó, thì cũng không khác nhau chút gì đâu.”

Ninh Thanh Thành cố gắng áp xuống sự tức giận của mình, vừa rồi sau khi hắn luyện công xong, đúng là đã cảm nhận được gân mạch của mình đã được chữa trị toàn bộ, nhưng vừa đối chiến mấy hiệp với Nam Cung Tịch Nhi, lại phát hiện trong gân mạch truyền ra sự đau nhức âm ỉ, công lực vừa mới khôi phục cũng từ từ tán đi.

“Nói điều kiện đi.” Ninh Thanh Thành chậm rãi nói.

“Ta nói điều kiện cái con mẹ ngươi!” Tô Bạch Y tung người nhảy, kiếm trong tay chém ra, nhưng lại dùng đao thức, chém thẳng về phía Ninh Thanh Thành. Ninh Thanh Thành lại muốn dùng hai ngón tay kẹp kiếm như vừa rồi đển cản đao này, nhưng hai ngón tay vừa kẹp lại, đã trực tiếp đao này mở ra, hắn vội vàng lui về sau.

Thân hình Tô Bạch Y lướt nhanh tới, chân khí toàn thân bá đạo hung mãnh, nhưng đao pháp trong tay lại xảo diệu tuyệt luân, đúng là《Tiên Nhân Thư · Đao Pháp Quyển》ngày đó hắn học được từ chỗ tông chủ Thiên Hiểu Vân Cảnh Phong Ngọc Hàn. Ngày ấy nội lực trên người hắn là của người khác, ý thức lúc ấy còn tỉnh táo, dùng ra đao pháp này đã có thể thắng được nhị đường chủ Thiên Thư Đường, hiện giờ thân thề hắn đã ở trạng thái nhập mộng, lại lần nữa dùng ra đao pháp này, vậy mà uy thế còn hơn lúc đó gấp mấy lần.

“Lên.” Ninh Thanh Thành chắp tay trước ngực, khẽ quát một tiếng, một thanh trường kiếm đen như mực treo trên tường theo tiếng quát, bay tới tay hắn, hắn giơ kiếm lên, một đạo kiếm khí màu đen trực tiếp đánh bay Tô Bạch Y.

“Mặc Kiếm Vô Trần!” Nam Cung Tịch Nhi nhận ra thanh kỳ kiếm nổi tiếng thiên hạ này.

“Rõ ràng là kiếm cũng như chủ, gần mực thì đen!” Tô Bạch Y xoay người trên không trung một cái, lại bổ xuống lần nữa.

Ninh Thanh Thành vung kiếm chắn, lại chém ra một đạo kiếm khí màu đen, chỉ là khi đạo kiếm khí này mới hiện lên là một, khi xuất kiếm đã chia làm ba, đến trước mặt Tô Bạch Y, đã có hơn mười đạo kiếm khí. Người bình thường nhìn thấy kiếm khí hung hãn quỷ dị như vậy, tự nhiên sẽ tránh lui, nhưng Tô Bạch Y lại hồn nhiên không sợ, Quân Ngữ kiếm trong tay múa lên, chém những đạo kiếm khí kia không còn một mảnh, hơn nữa càng đánh càng hưng phấn, cuối cùng còn trả lại Ninh Thanh Thành một kiếm.

Cũng là một kiếm, lại chia làm ba, ba chia làm hơn mười đạo kiếm khí!

Ninh Thanh Thành sửng sốt, vung trường kiếm lên, quét sạch kiếm khí đánh tới: “Sao ngươi cũng biết Khởi Trần kiếm pháp?”

“Ta cũng không biết sao ta lại biết, nhưng ta vẫn cứ biết như vậy.” Tô Bạch Y cất cao giọng nói, kiếm thức lại biến thành đao thức, nhảy đến phía sau Ninh Thanh Thành, một kích đánh xuống.

Nam Cung Tịch Nhi cũng lập tức nhích người, lần thứ hai dùng ra một kiếm Triều Sinh, đánh tới chính diện Ninh Thanh Thành.

“Xem ra là bị xem thường. Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng chỉ dựa vào hai tên hậu bối các ngươi song kiếm hợp bích, là có thể giết được ta?” Ninh Thanh Thành nở nụ cười lạnh, Vô Trần kiếm nhẹ nhàng vẽ ra một đường kiếm.

Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y đều ngừng tay.

Bọn họ đồng thời cảm nhận được phía sau mình có một kiếm đánh úp lại, nhưng quay đầu nhìn về phía sau, lại không có một bóng người.

Sau đó Ninh Thanh Thành lại vẽ ra một đường kiếm.

Hai người liền cảm giác bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, có vô số thanh kiếm đánh úp về phía mình!