Chương 17: Tương Ngộ

Mưa to bàng bạc rơi xuống, sấm sét ầm ầm. Bầu trời như là thủng một cái lỗ, nước tầm tã đổ xuống, hạt mưa to như hạt đậu rơi lạch bạch xuống mái hiên. Tất cả cửa hàng trên phố dài đều thu quán, ngay cả quán rượu bên đường cũng đóng cửa. Một cậu bé quần áo rách nát đi xuyên qua màn mưa, chạy tới dưới một mái hiên tương đối rộng trú mưa. Cả con phố dài không có một bóng người, hắn nhìn xung quanh, móc từ trong lòng ngực ra một cái màn thầu.

Hẳn là màn thầu mới ra lò chưa bao lâu, còn tản ra hơi nước.

Cậu bé nhếch miệng cười, cầm lấy màn thầu bắt đầu ăn, chỉ là mặt hắn quá bẩn, đen như mực, làm màn thầu trắng bóng bị bôi đen, cậu bé vừa ăn, vừa cười, chỉ là vừa cười lại khóc, hắn nuốt cả cái màn thầu xuống, cuối cùng bò xuống đất, gào khóc, hắn nhìn nước mưa dưới đất nức nở nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao các ngươi…… nhất định phải giết ta.”

Mấy đao khách mặc áo tơi không biết khi nào đã đứng trên mái hiên đối diện, bọn họ trầm mặc nhìn cậu bé khóc thút thít, cuối cùng chậm rãi rút trường đao bên hông ra.

Nước mưa rơi trên thân đao, rửa thanh đao sáng như tuyết, tựa hồ cũng làm cho lòng người nguội lạnh.

“Ai có thể cứu ta, ai có thể cứu ta, ai có thể cứu ta!” Cậu bé ngửa mặt lên trời phẫn nộ quát.

Đương nhiên không có ai đáp lại hắn, mấy tên đao khách từ trên mái hiên nhảy xuống, làm nước mưa dưới đất bắn lên, bắn tới mặt cậu bé. Trong nháy mắt cậu bé thanh tỉnh lại, bỗng nhiên dựng thẳng người, chạy dọc theo mái hiên phía trước.

Một đao khách trong đám lập tức tung người một cái vọt đến trước mặt cậu bé, sau đó nhấc chân lên, đá cậu bé tới bên cạnh một vũng nước, hắn giơ trường đao lên từng bước từng bước đi tới trước mặt cậu bé.

Cậu bé ngã dưới đất, ngửa đầu nhìn không trung, máu tươi từ mũi, miệng chảy ra, nhuộm đỏ vạt áo.

Kết thúc rồi sao.

Đời này còn chưa kịp bắt đầu, đã phải kết thúc như vậy sao?

Ánh đao lóe lên, cậu bé nhắm mắt lại.

“Vĩnh viễn đừng bao giờ phó thác vận mệnh của bản thân vào tay kẻ khác, trong đời này không phải lần nào gặp nguy, cũng sẽ có người tới cứu ngươi.” Một giọng nói ôn hòa vang lên trên đầu cậu bé.

Mưa hình như cũng ngừng lại, nhưng vì sao tiếng nước mưa vẫn còn bên tai?

Cậu bé mở mắt, chỉ thấy một cây dù giấy chống trên đầu mình, che nước mưa cho hắn. Một thư sinh áo trắng nho nhã tuấn tú cúi đầu nhìn hắn, bỗng nhiên híp mắt cười: “Nhưng mà lời này đối với một đứa trẻ mà nói, có phải quá nghiêm khắc không.”

“Ngươi…… ngươi là ai?” Cậu bé có chút sợ hãi hỏi.

“Ta tạm thời vẫn còn tên là Tạ Khán Hoa.” Thư sinh khom lưng, giơ một bàn tay về phía cậu bé.

Cậu bé có chút do dự, theo bản năng muốn lùi về sau.

“Ta là người nhà của ngươi.” Thư sinh vẫn nở nụ cười ôn hòa.

Cậu bé nhìn đôi mắt thư sinh, cuối cùng giơ tay ra. Thư sinh kéo cậu bé lên, sau đó giơ tay xoa mái tóc ướt đẫm của cậu: “Đi thôi.”

Cậu bé nhìn qua xung quanh, tất cả những đao khách mặc áo tơi kia đều nằm dưới đất, không nhúc nhích.

“Bọn họ đã chết?” Cậu bé hỏi.

“Ta không thích giết người, chẳng qua là phế võ công bọn họ thôi.” Tạ Khán Hoa cong lưng, đưa dù cho cậu bé, “Ta cõng ngươi đi, ngươi cầm dù thay ta.”

Cậu bé nhìn quần áo mình, lại nhìn Tạ Khán Hoa mặc áo trắng như tuyết, có chút thẹn thùng: “Sẽ làm bẩn quần áo ngươi.”

“Không ngại, chỉ là việc nhỏ.” Tạ Khán Hoa đặt dù vào tay cậu bé, sau đó liền cõng cậu bé lên.

“Quần áo trắng bẩn rồi rất khó tẩy.” Cậu bé thấp giọng nói.

“Cho nên ta có rất nhiều quần áo trắng.” Tạ Khán Hoa cười nói, “Hành tẩu giang hồ, khó tránh khỏi bụi bặm, áo trắng không thể bỏ, cho nên ta thường phải mua quần áo mới.”

“Vì sao áo trắng không thể bỏ?” Cậu bé hỏi.

“Bởi vì nữ tử bọn họ thích.” Giọng điệu Tạ Khán Hoa rất trịnh trọng.

“Ta cũng muốn mặc.” Cậu bé có chút thẹn thùng.

“Ta đã chuẩn bị rồi.” Trong giọng Tạ Khán Hoa có chút đắc ý, “Về sau ngươi đi theo ta, đương nhiên cũng phải giống như ta, áo trắng hơn tuyết, phong độ nhẹ nhàng.”

“Ta tên Trần Tam Tài.” Cậu bé bỗng nhiên nói.

Tạ Khán Hoa lắc đầu: “Không, về sau ngươi tên Tô Bạch Y.”

Ánh mắt cậu bé sáng lên, hắn không để ý tên của mình, nhưng lại vô cùng để ý họ của mình: “Tô?”

“Đúng vậy. Họ Tô rất êm tai, từng có một nữ tử rất xinh đẹp, rất dịu dàng mang họ Tô này, cũng có một vị nam tử rất anh hùng, rất vĩ đại cũng mang họ Tô này. Cho nên về sau ngươi nhất định cũng rất ghê gớm. Bởi vì ngươi không chỉ họ Tô, còn có một sư phụ họ Tạ.” Tạ Khán Hoa ngẩng đầu, “Đẩy dù che mưa lên cao chút.”

Cậu bé vội vàng đẩy dù che mưa lên: “Sư phụ họ Tạ?”

“Là ta a.” Tạ Khán Hoa cười nói.

Từ hôm đó Tô Bạch Y bắt đầu sống chung với Tạ Khán Hoa, người tự xưng là người nhà của hắn, cũng tự xưng là sư phụ của hắn. Bọn họ tìm một cái thôn nhỏ an tĩnh, tên là Hạnh Hoa thôn, bởi vì Tạ Khán Hoa nói rượu nơi đó rất dễ uống, bọn họ liền mua một khoảng sân. Tô Bạch Y luôn muốn hỏi thân thế của mình, nhưng Tạ Khán Hoa luôn nói, chờ một ngày nào đó hắn lớn lên, hắn tự nhiên sẽ biết. Còn Tạ Khán Hoa thì sao, ngày ngày uống rượu, đọc sách, thúc Tô Bạch Y luyện võ, tựa như chỉ là một tiên sinh bình thường, chỉ là có đôi khi uống nhiều rượu Hạnh Hoa quá, hắn sẽ nằm trên cây hoa Hạnh mà hát.

“Thù mâu (trù mậu) thúc tân,

Tam tinh tại thân (thiên).

Kim tịch hà tịch?

Kiến thử lương nhân.

Tử hề! Tử hề!

Như thử lương nhân hà?”

Bài thơ “Thù Mâu” của Khổng Tử, dịch nghĩa mượn của bạn Tạ Quang Phát Thivien.net

(Những củi kia em vừa mới bó,

Ngẩng lên trông thấy rõ ba sao.

Đêm nay là biết đêm nào?

Mà em mừng rỡ xiết bao gặp chàng.

Chàng ơi hỡi! Này chàng ơi hỡi!

Như thế này chàng sẽ lại ra sao?)

Tiếng ca uyển chuyển du dương, mang theo vài phần ý vị thương cảm, mỗi lần nghe đều sẽ rơi lệ, chỉ là…… sao lần này giọng hát lại là một nữ tử?

Tô Bạch Y mơ mơ màng màng, rốt cuộc cũng mở mắt, hắn nhìn thấy trên cây cách đó không xa có một nữ tử đang ngồi, mặc một thân áo tím, đôi chân dài đang lắc lư.

“Ngươi tỉnh rồi?” Tiếng hát bỗng nhiên ngừng lại, nàng kia từ trên cây nhảy xuống, đứng trước mặt Tô Bạch Y, trong giọng nói mang theo vài phần vui vẻ.

Tô Bạch Y từ từ mở mắt, hình dáng nữ tử trước mắt hiện rõ từng chút một, mắt ngọc mày ngài, da trắng tú mỹ, nếu trong khúc ca vừa rồi cho “Lương nhân” một hình dáng cụ thể, vậy chính là như thế này.

“Nghĩ lại thì, đây đã là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, nhưng lần này mới có thể tính là thực sự quen biết.” Nữ tử áo tím đứng lên, vén tóc trên trán, “Ta tên Nam Cung Tịch Nhi.”

“Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân?” Tô Bạch Y mới tỉnh ngủ, đầu có chút ong ong, không biết là mình đã tỉnh hay còn đang ở trong mộng.

Nữ tử áo tím gật đầu: “Đúng, chính là chữ ‘Tịch’ này.”