Chương 14: Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 10: Sáu Quả Bom

“Mười phút trước, nhân viên tổng đài 110 nhận được cuộc gọi báo án lần thứ nhất, các cậu cùng nghe đi.” Cục trưởng Triệu ra hiệu cho đồng chí cảnh sát bật ghi âm.

Màn hình chiếu thật lớn hiện lên một chuỗi đồ thị sóng âm, ngay sau đó, có hai giọng nói vang lên, trong đó một là của nhân viên trực tổng đài 110, một là một giọng nói máy móc không nghe ra là nam hay nữ.

Nhân viên tổng đài “Xin chào, đây là trung tâm tiếp nhận cảnh báo nguy hiểm 110.”

Giọng điện tử “Tao muốn báo án.”

Nhân viên tổng đài “Vâng ạ, xin ngài báo rõ cụ thể sự việc đã gặp phải, thời gian, địa điểm.”

Giọng điện tử “Tao đã đặt sáu quả bom ở trung tâm thương mại Hoàn Long.”

“Xôn xao …” Trong phòng họp nháy mắt ồn ào lên, vẻ mặt các đội trưởng đều không thể tin được, ngay cả người luôn giữ bình tĩnh nhất-Mạc Tôn cũng nhăn mày lại.

Sáu quả bom, vụ nào mà có xuất hiện súng đã bị coi là án trọng điểm ở Long Thành rồi, sáu quả bom nghĩa là gì, hậu quả không cần nói cũng biết. Hơn nữa, càng kỳ lạ hơn chính là người đặt bom lại gọi điện thoại 110 báo cảnh sát hành vi của chính mình. Rốt cuộc đối tượng muốn cái gì? Khiêu khích sao?

Nhân viên tổng đài “Ngài … Chính anh là người đặt sáu quả bom ở trung tâm thương mại sao?”

Giọng điện tử “Đúng vậy.”

Nhân viên tổng đài “anh đang nói đùa phải không.”

Giọng điện tử “Nếu các người không tin thì có thể cho người đi kiểm tra, tao có thể cung cấp cho các người một địa điểm đặt bom. Lầu hai trung tâm thương mại, bồn hoa trước cửa tiệm quần áo trẻ em Mộc Tử. Nhưng khi kiểm tra, yêu cầu các người phải chú ý ba điều. Thứ nhất, chỉ được phái một cảnh sát đi kiểm tra, tốt nhất là mặc thường phục, miễn cho người dân xung quanh rối loạn; thứ hai, sau khi phát hiện ra bom, không được có ý định dời quả bom đi, tao đã đặt định vị trên quả bom, nếu bom di chuyển, tao sẽ kích hoạt kíp nổ của tất cả sáu quả bom, nhớ kĩ là sáu quả bom; thứ ba, không được đóng cửa trung tâm thương mại, cũng không được sơ tán khách hàng, phải làm như không có việc gì xảy ra, nếu không tao cũng sẽ kích hoạt kíp nổ của tất cả quả bom.”

Nhân viên tổng đài “Tại sao anh muốn làm như vậy?”

Giọng điện tử “Tao cho chúng mày mười lăm phút kiểm tra, mười lăm phút sau tao sẽ gọi điện lại.”

Sau đó là tiếng điện thoại báo cắt cuộc gọi.

Cục trưởng Triệu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mọi người trong phòng họp, mở miệng nói “Người được cử đến trung tâm thương mại Hoàn Long vừa mới gọi điện báo, tại địa điểm đối phương cung cấp đúng là tìm được một quả bom, theo chuyên gia phân tích là loại bom X-08”

Màn hình chiếu lại xuất hiện một tấm ảnh chụp, hiển nhiên là quả bom mà cuộc điện thoại kia vừa nhắc đến.

“Ở trung tâm thương mại đặt nhiều bom như vậy, lại không cho chúng ta sơ tán khách hàng, đối tượng muốn bắt toàn bộ khách hàng tại trung tâm thương mại làm con tin uy hiếp chúng ta.” Lý Thiên Nguyên nói.

“Đúng thế, càng khó khăn hơn chính là hôm nay trung tâm thương mại Hoàn Long tổ chức kỉ niệm một năm, lượng khách đến tăng lên gấp đôi, chúng ta …”

“Cục trưởng Triệu, điện thoại đến.” Đồng chí cảnh sát phụ trách nối mạch với tổng đài 110 báo cáo.

“Nhận điện đi.” Cục trưởng Triệu nói ngay, ông đã cho điện thoại tổng đài 110 đưa vào trong phòng họp.

“Rõ.” Cảnh sát phụ trách nối mạch lập tức nhấn một cái trên bàn phím, giọng nói điện tử không có tình cảm lúc nãy lại vang lên trong phòng họp.

Giọng điện tử hỏi “Các người tìm được bom rồi chứ?”

“Tôi là cục trưởng cục cảnh sát Long Thành, Triệu Dụ.” Cục trưởng Triệu mở miệng.

Giọng điện tử trả lời “Cục trưởng Triệu? Tôi đoán chuyện này đã quấy rầy đến ông rồi!”

Khi đối phương nói điều này ra, mọi người ở đây đều không kinh ngạc, bày ra một trận lớn như thế để giằng co với cảnh sát thì đối tượng tuyệt đối không chỉ muốn nói chuyện với cảnh sát cấp thấp được.

Cục trưởng Triệu hỏi “anh dùng mấy ngàn người ở trung tâm thương mại Hoàn Long làm con tin là muốn làm cái gì?”

Giọng điện tử “Tôi cũng không muốn làm bị thương người vô tội nếu ông có thể thỏa mãn điều kiện của tôi.”

Cục trưởng Triệu hỏi ngay “Điều kiện gì?”

Rốt cuộc cũng vào chủ đề chính, mọi người trong phòng hết sức chăm chú lắng nghe.

Giọng điện tử “Điều kiện của tôi rất đơn giản, phóng thích Phí Nam Thanh ra.”

Phí Nam Thanh, hôm nay phải chấp hành án tử hình kia sao? Thằng nhóc Tiếu Bân kia xin nghỉ để đến trại giam xem hành hình trùm ma túy lớn nhất Phí Nam Thanh, đúng không nhỉ? Mạc Tôn hơi sửng sốt.

Cục trưởng Triệu cũng kinh sợ “anh …”

Giọng điện tử không cho cục trưởng Triệu có cơ hội nói tiếp, hiển nhiên là chắc chắn bên cảnh sát sẽ không thể từ chối được “Bây giờ là 11 giờ trưa, thời gian Phí Nam Thanh chấp hành án tử hình là 11 giờ 30, tôi để cho ông có ba mươi phút ngăn cản việc chấp hành án tử hình.”

“Sau đó, tôi yêu cầu các ông cấp cho Phí Nam Thanh một chiếc xe, cùng với một chiếc điện thoại di động, để Phí Nam Thanh tự lái xe rời đi.” Giọng điện tử nói “Nếu tất cả mọi việc đều thuận lợi thì tất cả mọi người sẽ bình an không có gì xảy ra, Long Thành vẫn sẽ bình yên như cũ.”

“Làm sao tôi có thể tin được anh?” Cục trưởng Triệu truy hỏi.

“Mấy ngàn người đổi lấy một người, các người có lời rồi.” Giọng điện tử nói.

Mọi người ở đây đều xanh lét mặt mày, đây là sự uy hiếp trắng trợn a.

Nhưng từ ban đầu đối phương đã uy hiếp rồi hay sao. Chỉ cần còn có bom ở trung tâm thương mại, bọn họ động cũng không dám động.

“Với lại, tôi cũng vừa nói qua, chỉ được một cảnh sát đi vào, hình như mấy người không hiểu ý của tôi lắm nhỉ, dám nhiều hơn hai người đi vào, tôi cho các người hai phút để sửa đổi sai lầm của chính mình. Nhớ kĩ, chỉ có hai phút.”

Sau đó lại là tiếng điện thoại cúp.

“Lúc nãy mấy người đi đến hiện trường?” Cục trưởng Triệu lập tức hỏi.

“Ba người!” Phụ trách cử người, tổ trưởng tổ ba trả lời.

“Còn thất thần làm gì, nhanh rút người về.” Cục trưởng Triệu quát.

“Rõ.” Tổ trưởng tổ ba lấp tức lấy điện thoại, thông báo rút hai người về.

“Tại sao đối tượng lại biết chúng ta cử mấy người đến hiện trường được chứ?” Có người lập tức hỏi.

“Chẳng lẽ đối tượng chiếm quyền quản lý camera giám sát của trung tâm thương mại rồi?” Người khác đoán.

Nói đến camera giám sát, cục trưởng Triệu lập tức cho người kết nối camera giám sát trung tâm thương mại Hoàn Long vào phòng họp, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào camera quan sát khu vực đặt quả bom thứ nhất.

Mạc Tôn liếc mắt một cái liền thấy đứng bên cạnh bồn hoa là một người đàn ông mặc áo thun đen có dáng vẻ lo lắng, hiển nhiên đây là cảnh sát mặc thường phục đã tiếp cận hiện trường. Xung quanh nhân viên cảnh sát, đám đông ồn ào nhốn nháo, đặc biệt ở đó lại là cửa tiệm bán quần áo trẻ em, thỉnh thoảng lại có những em bé hoạt bát đáng yêu chạy tới chạy lui, nếu quả bom phát nổ ở đây, vậy thì …

Tầm mắt Mạc Tôn nhanh chóng tìm quét, lướt qua lại mười mấy màn hình camera, dường như đang tìm kiếm gì đó.

“Các cậu cũng thấy tình hình rồi đó.” Cục trưởng Triệu nghiêm túc nói “Phí Nam Thanh là tội phạm ma túy mà cảnh sát quốc tế đã mất thời gian ba năm, thông qua nhiều mối quan hệ hợp tác với các nước, vất vả lắm mới bắt được, tuyệt đối không thể thả ra dễ dàng như vậy được. Nhưng mấy ngàn người ở trung tâm thương mại Hoàn Long này cũng không thể xảy ra việc gì được.”

“Tin trinh sát quá ít, chúng ta không có chút đầu mối nào về đối tượng cả.” Lý Thiên Nguyên nhíu mày nói.

“không chỉ như vậy, quan trọng nhất là đối tượng hạn chế lực lượng và thời gian đối với chúng ta. Đối tượng yêu cầu không thể sơ tán trung tâm thương mại, không thể cho người dân hỗn loạn, có nghĩa là chúng ta không thể huy động lực lượng lớn được.” Mạc Tôn nói bổ sung “Còn thời gian, giả thuyết 11 giờ 30 hôm nay, Phí Nam Thanh sẽ xuất phát từ trại giam, hắn có một chiếc xe, vậy mất bao lâu hắn có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng ta?”

Đúng, thời gian, thời gian điểm khó nhất trong vụ này. Nếu trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, bọn họ không thể tìm ra được thủ phạm cài đặt bom, như vậy chẳng những Phí Nam Thanh sẽ chạy thoát mà bọn họ vẫn phải đối mặt với mối nguy hiểm về những quả bom sắp phát nổ ở trung tâm thương mại do thủ phạm cài đặt.

Sự an nguy của mấy ngàn người đang ở trong tay hắn, tìm ra người này là biện pháp giải quyết duy nhất. Còn việc tháo gỡ bom? Trước tiên không nói đến việc trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế này, chuyên gia có thể tháo gỡ được tất cả sáu quả bom hay không còn chưa biết chắc, bây giờ cảnh sát chỉ cần phái người vào trong điều tra cũng còn khó, thủ phạm có cách nào đó có thể nắm rõ toàn cảnh bên trong trung tâm thương mại.

Trong phòng họp yên lặng một lát, ánh mắt cục trưởng Triệu đảo qua mọi người, cuối cùng giao với ánh mắt của Mạc Tôn đang ngồi phía cuối.

Giữa lúc mọi người đang yên lặng, Mạc Tôn chợt đứng lên, báo cáo với cục trưởng Triệu “Cục trưởng, em xin phụ trách xác định đối tượng.”

“Cậu nắm chắc được không?” Cục trưởng Triệu lập tức hỏi.

“Nếu là bom điều khiển từ xa, vậy sẽ có phạm vi điều khiển, chúng ta không phải là hoàn toàn không có hi vọng.” Mạc Tôn nói.

Mạc Tôn không nói chắc chắn anh sẽ tìm được đối tượng, chỉ là so với những người khác trong phòng họp, anh có nhiều kinh nghiệm hơn mà thôi, mà cục trưởng Triệu cũng hiểu rõ điều này.

không phải người khác không được mà Mạc Tôn là người thích hợp nhất.

“Được.” Cục trưởng Triệu lập tức nói “Bên trung tâm thương mại Hoàn Long tôi sẽ giao cho cậu toàn quyền phụ trách, tôi giao cho cậu quyền lớn nhất, còn khác người khác toàn lực phối hợp với đội trưởng Mạc.”

“Rõ.” Mọi người trả lời.

Mạc Tôn gật đầu, tranh thủ thời gian, đi như bay ra khỏi phòng họp.