Khi Từ Tước người đầy mồ hôi trở lại ti Lễ giám thì đã là giờ Hợi. Phùng Bảo tự nhiên đang kiển chân chờ đợi, vừa nhìn thấy hắn trở về liền bật dậy, cầm lấy tay hắn hỏi:
- Sao hả, Trương tiên sinh nói thế nào?
Từ Tước miệng khát lưỡi khô, cả nước cũng không buồn uống, liền đơn giản rõ ràng tóm tắt lại ý của Trương Cư Chính của một lần. Sau khi Phùng Bảo nghe xong tâm trạng ổn định đôi chút. Phùng Bảo lại thương nghị với Từ Tước, nên tìm người nào, nên làm chuyện gì, thương lượng đâu ra đấy, nhiều lần đắn đo cũng tìm không ra lỗ thủng nữa thì đã là hừng đông rồi. Không đợi đến trời sáng, Phùng Bảo phân phó Ngô Ân, lặng lẽ tìm tới mấy đại thái giám quan trọng. . . còn có nữ quan thiếp thân của Lý nương nương.
Việc Phùng Bảo bị buộc tội đã nhanh chóng truyền khắp trong cung, chỉ còn giấu mỗi Càn Thanh cung mà thôi, bởi vì các đại thái giám đồng ý giúp hắn che đậy mà không phải bỏ đá xuống giếng. Tuy bởi vì Phùng Bảo bình thường phóng khoáng, làm đủ kiểu cách của một đại ca cầm đầu, nhưng nguyên nhân nhiều hơn là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. . . Cao Hồ Tử sát khí quá nặng, ở trong mắt hắn, thái giám của nội đình đều nên giết, nếu như không có Phùng Bảo chống đỡ, cuộc sống của mọi người sẽ rất khó khăn.
Phùng Bảo đỏ mắt đưa tấu chương này cho mấy người xem. Đợi họ xem xong rồi, mới buồn bã cười nói:
- Chư vị có cảm tưởng gì?
- Khinh người quá đáng, đây là Cao Hồ Tử muốn đuổi tận giết tuyệt còn gì! - thái giám quản sự của Nội quan giám Khưu Dụng giận dữ nói. Mọi người đều gật đầu, biểu thị đều có ý nghĩ này.
- Cao Củng, là thiên địch của trung quan chúng ta...
Ngô Ân hợp thời câu dẫn ra hồi ức khó chịu của mọi người:
- Từ lúc hắn lên đài, cuộc sống của chúng ta ngày càng khốn khổ.
Cắt đường tài lộ của người ta như thể giết cha mẹ. Nào là hoàng điếm, thuế quan, đều là cây rụng tiền của thái giám trong cung, Cao Củng lại không lưu tình chút nào xóa đi sạch, những đầu lĩnh thái giám này có thể không hận sao?
Đợi thành công câu dẫn ra thù hận giai cấp của mọi người, Phùng Bảo mới bùi ngùi nói:
- Ngày hôm trước, Cao Củng cưỡng đoạt quyền hành của ti Lễ giám, nếu chúng ta không đoàn kết lại, bảo vệ quyền lực của mình, thì thật sẽ bị hắn nuốt chửng, xương cốt cũng chả còn đâu.
Nói đoán hắn vén y bào, quỳ xuống trước mọi người.
Chúng thái giám sao có thể để lão đại quỳ được, vội vàng quỳ xuống.
- Nếu chư vị không giúp, Phùng Bảo ta phải đứng mũi chịu sào, trở thành quỷ dưới đao của Cao Hồ Tử thôi.
Phùng Bảo ý bảo mọi người an tâm chớ nóng vội:
- Đạo lý môi hở răng lạnh ta không nói nhiều nữa. Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi dự định bảo trì trầm mặc, nhìn ta đi chết, hay là cùng ta cùng chống lại bên ngoài?
". . ." Chúng thái giám nhìn nhau, dưới uy ép mạnh mẽ của Cao Củng, họ đều cảm thấy sợ hãi đến thấu xương. Lúc này, vị trí ti lễ thái giám đã không còn là bảo tọa mà người người đều muốn ngồi xuống nữa rồi, mà là một miệng núi lửa bất cứ lúc nào sẽ phun trào. Cao Củng một ngày không đi, thì sẽ không còn ai muốn làm con chim đầu đàn kia nữa, cho nên trước khi Cao Củng biến đi, vẫn để Phùng Bảo tiếp tục chống đỡ là tốt nhất.
Suy nghĩ cẩn thận nhân quả trong đó rồi, mọi người rốt cuộc tích cực đáp lại:
- Đây không phải là nguy cơ của một mình Phùng công công, mà là nguy cơ của toàn thể trung quan, nếu như lúc này không đồng lòng, chúng ta thật sẽ bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục thôi!
- Đa tạ chư vị. . .
Phùng Bảo cảm kích đến rơi lệ doanh tròng, dập đầu cho mọi người một cái thật vang.
Mọi người vội vàng trả lại cho hắn ba cái, lúc này mới nâng nhau đứng dậy, uống máu ăn thề, phát thệ tuyệt không phản bội, kẻ nào làm trái kiếp sau sẽ vẫn làm thái giám. . .(lmao)
Tất cả mọi người nhỏ máu vào trong bát, Phùng Bảo nhìn nữ quan vẫn đứng ở bên cạnh nói:
- Linh Nhi cô nương. . .
- Để ta gia nhập cũng được.
Nữ quan kia nhìn nhu thuận, nhưng nàng có thể từ trong hàng vạn hàng nghìn cung nữ tranh ra được thì đều là nữ cường nhân, nghe nàng buồn bã nói:
- Nhưng sau đó việc mua sắm của cục Y mạo, cục Châm chức đều phải ta định đoạt.
- Cục Y mạo là tài lộ của nhà Lý nương nương, việc này ta cũng không làm chủ được.
Đây không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Nhưng tác dụng của nữ tử này quá quan trọng, không chỉ có ngày mai, ngày sau còn phải dựa vào nàng trợ giúp nhiều hơn, Phùng Bảo đành phải cắn răng nói:
- Cục Châm chức thật ra cũng có chủ, nhưng ta có thể cho cô nương.
- Thành giao! - Nữ quan vốn cò kè mặc cả, cũng chỉ chờ hắn ra giá cuối thôi.
Tất cả mọi người thống nhất chiến tuyến rồi, Phùng Bảo liền nói ra an bài ngày mai... Ai phải làm cái gì, ai nên nói cái gì nói, chuyện lớn nhỏ đều dặn dò cho họ. Đợi đến khi tất cả mọi người giải tán rồi thì đã canh tư.
Ngô Ân hỏi Phùng Bảo, có muốn chợp mắt một lúc không. Phùng Bảo lắc đầu, vô lực nói:
- Không được, thay y phục cho ta, ngồi đợi đi.
Canh năm vừa đến, Phùng Bảo liền cầm theo một sấp tấu chương, còn có ấn tín của mình, ngồi lên kiệu đến Càn Thanh cung. Dọc theo đường đi tâm tình của Phùng Bảo vô cùng trầm trọng. Ngày hôm nay, ngày 30 tháng 7 năm Long Khánh thứ 6 đã định trước là một ngày tối tăm nhất trong cuộc đời của hắn. Sau tối tăm tột cùng là ánh bình minh, hay là đen tối vô tận thì hoàn toàn phải nhìn vào hắn phát huy ngày hôm nay rồi.
Nghĩ vậy, hắn miễn cưỡng tỉnh táo tinh thần lên, thần thái như thường đến Càn Thanh cung. Trước tiên hắn thỉnh an thái hậu, sau đó hầu hạ hoàng đế ăn cơm, đưa hắn đi Văn Hoa điện, thậm chí yên lặng nghe xong một tiết. Đến khoảng giờ Thìn, hắn thấy Ngô Ân đang lấp ló ở cửa, lúc này mới lặng yên lui ra ngoài.
- Có rồi đây.
Ngô Ân đưa một quyển tấu chương vào trong tay áo Phùng Bảo, Phùng Bảo gật đầu, sau đó lên kiệu đi đến Càn Thanh cung. Ở trong kiệu hắn mở ra xem bản tấu chương mới đến kia, tức thì hết hồn, không khỏi cười khổ:
- Hay cho nước cờ tử trung cầu hoạt, đám các thần này người nào cũng độc ác.
Rồi hắn mở hộp bỏ tấu chương vào.
Đến ngoài Càn Thanh cung cầu kiến, Lý quý phi cho hắn đi vào. Phùng Bảo thấy có cả Trần hoàng hậu ở đây, hắn vội vàng quỳ xuống thỉnh an nhị vị nương nương. Lý quý phi nhìn cái hộp tấu chương trong tay hắn, nói:
- Hiếm khi hoàng hậu tới đây, ngươi cũng đừng thêm phiền nữa, có chuyện gì thì bản thân đưa ra chủ ý là được rồi.
- Việc này, lão nô thật sự không dám chuyên quyền. - Phùng Bảo vẻ mặt cầu xin nói: - Bởi vì tấu chương ở trong đây đều là buộc tội nô...
- A. . .
Lý quý phi lại không bất ngờ mấy, vẫn tư thái ưu nhã bưng chung trà, nhẹ nhàng thổi hơi nóng:
- Buộc tội ngươi cái gì?
Phùng Bảo dò xét Lý quý phi, thấy nhìn không ra biểu tình gì trên mặt nàng, bộ dáng bí hiểm, trong đầu hắn liền có chút sợ hãi, câu trả lời liền phá lệ cẩn thận:
- Đều là mấy lời không thật...
Lý quý phi thản nhiên cười, không uống trà nữa mà đặt chung trà xuống:
- Thật hay không thì ngươi cứ đọc lên cho ta và hoàng hậu nghe thử xem, rồi có kết luận cũng không muộn.
". . ." Nghe được lời của Lý nương nương, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Phùng Bảo vẫn ngây ngẩn cả người. Trong sát na, không biết bao nhiêu khuất nhục, phẫn uất, thất vọng đau khổ nảy lên trong lòng.
Bằng tâm mà nói, những năm gần đây, mình vẫn sống ẩn nhẫn, ân cần phụng dưỡng mẫu tử Lý quý phi, vượt qua cả hoàng hậu, thậm chí cả tiên đế. Nhưng chuyện tới trước mắt, nữ nhân này vẫn không nể mặt chút nào, còn muốn hắn nhục nhã bản thân trước mặt mọi người.
Rồi lại thầm may mắn mình không có thiếu cảnh giác, xem ra lấy dự định xấu nhất để chuẩn bị cho trận đánh ngày hôm nay thì thật sự là không gì chuẩn xác hơn.
- Sao, không muốn đọc hả?
Giọng của Lý quý phi vẫn rất êm dịu, nhưng ai cũng không biết, sau một khắc, nàng có thể phượng nhan phẫn nộ hay không!
Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận