Chương 15: Chương 15: Miếu thành hoàng (3)

Miếu Thành Hoàng của huyện Hội Kê tọa lạc ở trước bến tàu bên sông, trước miếu là một mảnh sân rất rộng, thường ngày có rất nhiều người bán rong tụ tập ở đây họp chợ, bán hàng kiếm sống qua ngày. Hôm nay vừa khéo gặp gặp phiên chợ lớn, chợ càng đông nghìn nghịt, tiếng chào hàng, tiếng quát tháo, tiếng trò chuyện cứ ong ong không ngớt bên tai.

Đứng ở bên ngoài chợ, Thẩm Mặc rơi vào thế khó, người đông như thế, đi đâu tìm cha đây? Thẩm Tứ ở bên cạnh thì mặt đầy phấn khích, cười hô hố:

- Chợ đầy đại cô nương tiểu tức phụ, còn không vào thì đợi tới bao giờ.

Thẩm Mặc nói với Trường Tử:

- Chúng ta vào thôi, ngươi để ý quán viết chữ.

Trường Tử gật đầu:

- Ta đang nhìn đây.

Ba người chen vào đám đông, chẳng bao lâu đã không phân được đông tay nam bắc gì nữa. Trường Tử tóm chặt lấy Thẩm Mặc, Thẩm Tứ cũng tóm chặt lấy Thẩm Mặc, hai người đó chỉ sợ lạc nhau. Thế là Thẩm tiểu tướng công bị hành thê thảm, lúc bị Trường Tử kéo về phía đông, lúc bị Thẩm Tứ lôi về phía tây, lúc bị người qua lại xô vào, y phục bị rách chưa nói, còn bị mất một cái giày.

Thẩm Mặc cảm thấy hai cái cánh tay không còn là của mình nữa rồi, nhưng người người chen chúc xô đẩy, cũng chỉ đành mặc bọn họ. "Coi như mình là một khúc gỗ vậy..." Thẩm Mặc an ủi bản thân như thế.

Không biết chen lấn bao lâu, Diêu Trường Tử ở bên trái đột nhiên dừng lại, Thẩm Mặc không dừng lại kịp, va ngay vào lưng hăn. Thẩm Tứ ở phía sau lại va vào lưng Thẩm Mặc, làm Thẩm Mặc như bị kẹp chả, hắn đau tới rống lên.

Thẩm Mặc hết sức bực bội nghĩ " Ta còn chưa kêu ngươi kêu cái quái gì?" Có điều Trường Tử hình như đã tìm thấy Thẩm Hạ rồi, y cũng chẳng có tâm tình đi rườm lời với Thẩm Tứ, đu lên cổ Trường Tử, hét lớn:

- Nhìn thấy cái gì rồi?

- Ta nhìn thấy cha ngươi bị đánh!

Trường Tử đột nhiên hét lên, hai tay đẩy sang hai bên như mở cửa, gạt người đi đường phía trước sang, sau đó hai tay chắn trước ngực, cúi đầu lao về phía trước, làm người đi đường ngã nghiêng ngả.

Thẩm Mặc người linh hoạt, dọc theo con đường Trường Tử mở ra chạy về phía trước, người đi đường không phản ứng lại kịp, liền để cho y vượt qua.

Thẩm Tứ theo ở sau cùng, xung quanh hỗn loạn, đợi tới lúc hắn tỉnh ra, muốn chạy theo thì bị đám đông túm lấy y phục, nhao nhao chỉ trích:

- Chạy nhanh như thế làm gì, muốn đi đầu thai à? Hay là phía trước có vàng đợi ngươi tới lấy.

Có người nóng tính giơ tay lên muốn tát hắn, làm Thẩm Tứ mặt trắng bệch.

Thấy sắp bị đám đông phẫn nộ nhấn chìm, Thẩm Tứ cuối cùng gấp sinh trí, xả cổ họng rống lên:

- Trên sông có một cái xác nữ nhân trần truồng trôi tới.

Lời vừa mới dứt, ánh mắt tất cả mọi người ào ào đổ về phía đông, tức thì không ai để ý tới hắn nữa, Thẩm Tứ thừa cơ chạy thoát khỏi đám đông.

Tên tiểu tử này mặc dù bất học vô thuật, nhưng lại rất tinh nhanh. Câu nói ngắn ngủi đó của hắn bao gồm sự bất ngờ, trinh thám, sắc tình, luân lý, ma quỷ. Tóm lại là có phương diện làm người ta thấy hứng thú, dù là già trẻ gái trai đều không ai không trúng chiêu. Hắn còn nói là trên sông, đề dẫn dụ mọi người nhìn sang hướng đông, bản thân chạy sang hướng bắc, thực sự là cực kỳ giảo hoạt.

Người trong nước có cái sở thích xem náo nhiệt, mỗi khi có ma chay cưới hỏi, ẩu đả cãi vã. Thậm chí là lừa mẹ sinh con cũng hào hứng đổ xô vây quanh xem. Nghìn năm qua không hề thay đổi. Hơn nữa trong lịch sử "vây quanh" lại còn hình thành quy củ xem náo nhiệt. Tự giác để lại đất cho người bị vây quanh xem, chính là điều nổi bật nhất trong đó.

Hôm nay ở chợ đột nhiên phát sinh ẩu đả, cái quy luật kỳ quái đó lập tức xuất hiện. Đám đông vốn nhốn nháo để lại cho họn họ một vùng đất đường kính hơn một trượng. Rồi trong ba vòng ngoài ba vòng, vây kín tới gió cũng chẳng lọt qua nổi.

Mọi người còn hưng phấn hỏi thăm lẫn nhau, nguồn cơn sợ việc nhanh chóng truy khắp đám đông. Tựa hồ là một quán viết chữ đột nhiên bị người ta đập phá. Kẻ gây chuyện hất tung hết cả bàn ghế, quăng bút giấy xuống dưới đất. Thư sinh viết chữ kia phẫn nộ lý luận với bọn chúng, bị đánh ngã lăn ra đất, rồi đấm đá túi bụi.

Cũng có người không nhịn được, nấp trong đám đông khuyên:

- Tha được cho người ta thì tha đi, đứng đánh nữa, nếu không sẽ dính líu tới quan đấy.

Giữa đám đông, một tên đại hán đen chùi chĩu quay đầu lại, phanh áo lộ ra một cái đầu hổ dữ tơn. Gằn giọng nói:

- Đừng quản chuyện không liên quan tới mình, không ta đánh cả ngươi.

Đám đông nhìn ra là đám người trên giang hồ, càng không ai dám nói gì nữa.

Tên đại hán đó đang diễu võ dương oai thì đột nhiên trong đám đông có một người cao lớn loạng choạng xông ra, đó chính là Diêu Trường Tử đảm nhận tiên phong dẫn đường.

Chỉ thấy Trường Tử vừa vung nắm đấm xông tới trước, vừa gầm lên:

- Dừng tay cho ta... Á...

Thì ra không biết bị ai gạt chân, người bay thẳng về phía trước.

Tên đại hán nghe thấy có động tĩnh đằng sau, cười lạnh nói:

- Dám đánh lén à?

Liền dùng một chiêu "Hồi đầu vọng nguyệt", vặn hông vung nắm đấm to tướng đấm vù tới.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Trường Tử bay tới đâm thẳng thắt lưng của hắn, tên đại hán "hự" một tiếng, nửa người mất thăng bằng, cú đấm kia tất nhiên rơi vào khoảng không.

Mọi người thấy đại hán kia bị một người cao lớn xô lăn quay ra đấn, lại xúm xít tới, còn chưa hiểu ra là chuyện gì, lại thấy một thiếu niên người gầy gò xông tới.

Thiếu niên đó chính là Thẩm Mặc, y vừa nhìn thấy người bị đánh trong sân là cha mình, khóe mắt như muốn toét ra, máu nóng xông lên đầu, thuận tay vơ lấy một cái đòn gánh, xông tới ba tên hành hung đập vào đầu.

Nhưng y đã mất đi tính bất ngờ, ba tên lưu manh vây đánh Thẩm Hạ lập tức quay đầu lại, thoáng cái đã đỡ được đòn gánh của Thẩm Mặc, còn bất thình lình cho y một đá, làm y ngã văng ra đất.

Bên kia Trường Tử cuống lên, vội đứng dậy đi cứu Thẩm Mặc, nhưng bị tên đại hán ngã dưới đất ôm lấy hai chân như chó gặm phân. Hắn chỉ đành quay đầu lại liều mạng "tâm sự" với tên đại hán.

Ba tên lưu manh cười khành khạch vây quanh Thẩm Mặc, chuẩn bị đối phó với y như với thư sinh bán chữ kia, nhưng không ngờ Thẩm Mặc tuy người nhỏ sức yếu, lại cực kỳ dũng cảm, ôm lấy một cái chân cắn thật mạnh.

Tên ác nhân bị cắn kia rú lên, vung mạnh chân muốn hất y đi, nhưng đổi lại là cú "chó cắn" mạnh hơn của Thẩm Mặc, kể cho hai tên lưu manh còn lại đấm đá cũng không chịu nhả ra, khung cảnh hỗn loạn.

- Đừng đả thương huynh đệ của ta!

Đúng lúc này một tiếng quát lớn vang lên trong đám đông, lần này người vây quanh nhanh nhẹn tách ra một con đường, liền thấy Thẩm Tứ cầm một con dao phay sáng loáng lao tới.

Thảo nào...

Thấy thanh niên kia mặt mày dữ tợn cầm dao phay xông tới, mấy tên lưu manh đánh mắt cho nhau. Bọn chúng chẳng qua là nhận tiền xả giận cho người ta, chẳng có thâm thù đại hận gì với đám Thẩm Mặc, hiện giờ thấy người của đối phương ngày càng đông, tên sau liều mạng hơn tên trước, tất nhiên sinh ra ý rút lui.

Chớp mắt một cái, Thẩm Tứ đã xông tới trước mặt, nhìn con dao phay bén nhọn chém ào tới, hai tên lưu manh co cẳng bỏ chạy.

Còn cái tên bị cắn chặt lấy kia, có chết không thì, huynh đệ ngươi tự thắp hương cầu phúc đi...