Chương 5: Nhiệm vụ mơ hồ

Phòng thủ đôi lúc thì rất dễ nhưng để hiểu hết mà vận dụng được vào thực tế lại là một chuyện khác. Nếu có thể thông qua lý thuyết mà tiến hành phòng thủ hoàn hảo thì trên đời đã không có những CR7, Messi hay lão tướng Rô béo rồi.

Quan trọng nhất chính là bình tĩnh đối mặt với đối thủ. Nếu xét về một mặt nào đó thì nó cũng như là hai bên đang đấu võ với nhau vậy. Ngươi ra chiêu thế này thì ta sẽ ra đòn đỡ thế kia, chỉ cần một bên mất bình tĩnh thì lập tức dính đòn.

Trong bóng đá thì lại có khác biệt một chỗ chính là khi ra đòn phòng thủ thì đối phương có thể dựa vào đó mà té ngã, thế là lập tức người phòng thủ sẽ bị phạt, khả năng cao chính là tự tay bóp ... chính mình, không những không cản được đối phương mà còn tạo ra cơ hội cho đối thủ đá phạt. Nếu là quả 11 mét thì coi như trở thành tội đồ rồi.

Như vậy để phòng thủ một cách chắc chắn là phải kết hợp nghe, nhìn, cảm giác và cái đầu. Nghe ở đây hiển nhiên là dùng lỗ tai để nghe xem đồng đội nói những gì hay đối phương muốn phối hợp thế nào để qua mặt mình.

Nhìn thì chính là dùng mắt nhìn vào đối thủ và cả trái bóng.

Cảm giác chính là thứ quan trọng hơn cả. Đôi lúc chỉ cần cảm giác nhạy bén thì đòn ra chân quyết định sẽ kết thúc một đường tấn công của đối phương.

Cái đầu ở đây cũng không phải là dùng đầu húc vào đối thủ mà chính là vận dụng kỹ thuật khi phòng thủ như là tư thế đứng, hay trong trường hợp trước mặt Tèo đây, cái bóng đen kia đã cố ý che chắn mọi lối tiến lên, chỉ để lại một đường để cho đối phương tẩu thoát. Nhưng mà con đường đó phải là con đường đầy bẫy rập.

Tèo tuy đã lĩnh ngộ được về mặt lý thuyết nhưng vẫn còn phải thực hành. Người xưa đã nói trăm hay không bằng tay quen. Chỉ có tập luyện thì mới có khả năng làm ra phán đoán chính xác để thu hồi bóng.

Một đêm này hắn phải tập chạy chỗ và phối hợp với đồng đội để thu hồi bóng. Tỉ số không phải là vấn đề quan trọng, chủ yếu hắn phải chạy và phán đoán đường chuyền của đối phương.

Hơn nữa hắn còn phải chú ý đến vị trí của mình. Không phải cứ chạy về tham gia đánh chặn là được mà còn phải tránh va chạm với đồng đội, nếu không thì chỉ có thể làm gánh nặng cho cả đội thôi.

Hắn là tiền đạo nên phải biết thu hồi bóng để tấn công nên vai trò của hắn trong đội càng thêm khó khăn. Nếu chỉ là đi về phòng thủ thì quá dễ, quan trọng là hắn phải lựa đúng vị trí và khi nào thì cần về, khi nào thì cần phối hợp để ngay lập tức chuyển trạng thái từ phòng thủ sang tấn công.

Dẫu sao thì theo lý tưởng của hắn trong võ đạo chính là "tấn công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất".

Hắn hăng say tập luyện cả một đêm trong giấc ngủ, các cơ bắp cũng từ đó mà nhận được lợi ích không nhỏ, tín hiệu từ đại não liên tục truyền đi khắp nơi trong cơ thể.

Cho đến khi đồng hồ điểm ba giờ sáng hắn mới dừng lại. Nhưng lúc này hắn vẫn chưa tỉnh lại như mọi ngày mà khi vào phòng điều hành của Siêu Máy Tính, hắn phát hiện được trên màn hình to lớn kia hiện ra một bảng nhiệm vụ.

Tèo nhìn mãi mà không hiểu vì trên đó không hề có cái gì, ngoại trừ nhiệm vụ hằng ngày hắn phải làm ở một góc ngoài sân thì đây là lần đầu tiên bảng nhiệm vụ hiện ra bên trong này. Hắn cảm giác có lẽ đây là một chức năng nào đó của Siêu Máy Tính.

Trong lúc hắn đang nghiên cứu thì trên màn hình đã hiện ra nhiệm vụ chi tiết:

1/ Đạt được x đường chuyền ngắn.

2/ Sút vào khung thành x lần.

3/ Ghi ít nhất x bàn.

4/ Chạy chỗ ít nhất x kilômet

5/ Chặn bóng, thu hồi bóng x lần

6/ Điểm trung bình: xxx.

Tèo khó hiểu nhìn bảng điện tử trước mắt.

"Nhiệm vụ này có hơi mơ hồ thì phải, x lần là thế nào? Cũng phải có một con số chứ ?"

Hắn đang phân vân phân thì bảng điện tử lại cập nhật một hàng chữ:

"Nhiệm vụ đang cập nhật, xin trở lại sau".

Ngay sau đó thì trước mắt hắn là một màu tối đen như mực.

-Phù - Tèo giật mình ngồi bật dậy thở ra một hơi.

Hắn nhìn vào đồng hồ, đã là 3 giờ 10 phút. Hôm này thế mà Siêu Máy Tính đã để cho hắn trễ mười phút.

Hắn cũng không rề rà mà bật dậy thay đồ xong rồi chuẩn bị đi tập. Bỗng nhiên lại nghe tiếng hỏi:

-Đi đâu sớm vậy mày ?

Bạn cùng phòng hắn là Traore hơi ngái ngủ ngồi dậy hỏi.

Tèo khoác áo khoác lên người rồi nói:

-Đi tập.

-Đi tập ? Giờ này - Traore sửng sốt lặp lại lời Tèo nói.

Tèo đã mang giày vào xong cười cười trả lời:

-Đúng vậy. Ngủ tiếp đi.

Nói xong hắn quơ tay chào một cái rồi ra khỏi phòng, để lại Traore nhìn hắn mà lẩm bẩm:

-Điên rồi. Lạnh thế này mà ra đường.

Cảm thán xong Traore kéo chăn trùm kín đầu rồi chìm vào giấc ngủ.

Cũng như mọi hôm, Tèo bắt đầu tập chạy xong lại vào sân vận động tập bóng. Nhưng lúc này sân vận động lại chưa mở cửa cho hắn vào. Hắn cũng không có quyền lực như lúc ở APFC nên đành chịu mà chạy ra công viên tập luyện.

Gần nơi hắn ở là công viên công cộng, tuy cũng có sân bóng nhưng chỉ là sân nhỏ để đá phủi thôi. Nhưng như thế là quá đủ cho hắn rồi, hắn ôm balo chạy thẳng đến công viên.

Hắn cũng không muốn kéo Traore theo làm gì. Hắn quan niệm thích thì theo hắn tập, còn không thì một mình vẫn tốt hơn, yên tĩnh, lại không bị nhìn ngó gì. Hồi ở APFC hắn huấn luyện bọn thằng Tí là vì ông bầu nhờ vả làm cho Siêu Máy Tính cấy cho hắn lập trình huấn luyện nên bất đắc dĩ hắn mới kéo theo mấy đứa nó. Về sau hắn đã phát hiện ra được chuyện này nên hắn cũng không để Siêu Máy Tính khống chế cơ thể mà tự mình đặt ra lịch trình mà huấn luyện cả đội.

Ở đây thì hắn chả hứa hẹn gì với ai nên hắn cũng không rảnh đâu mà đi làm huấn luyện viên. Dù sao thực lực chính mình tăng lên mới là vương đạo.

Đứng một mình trong sân bóng mini, hắn nhớ lại những bài tập của U19 Bordeaux xong theo đó mà tập luyện. Hầu hết là những bài tập thể lực nhưng trong đó hắn phát hiện là tất cả bài tập đều đòi hỏi cường độ vận động rất lớn.

Như cái bài tập phải chạy đưa gối lên cao mà phải đạp chính xác vào những ô vuông phía dưới chân là một bài tập cho cử động chân có tốc độ nhanh lên. Nếu không có thể lực tốt thì chỉ sợ là tập xong bài này là nằm sân luôn rồi.

Tập hết những bài thể lực hắn lại chuyển sang chơi với bóng. Hắn vẫn rất chú trọng việc tâng bóng. Mà chính Siêu Máy Tính cũng bắt hắn phải tâng mỗi ngày, mà tốc độ không được chậm, vì nếu chậm chỉ sợ hắn phải tâng đến chiều luôn, một lần tập luyện là cả trăm cái chữ không phải ít.

Trong lúc hắn tập đến bài dẫn bóng qua cọc thì hắn cũng không biết đang có hai ánh mắt nhìn hắn chằm chằm vào hắn. Phía xa xa là hai người trung niên đang vừa nói chuyện vừa quan sát hắn tập luyện.

Nếu Tèo có ở đây thì sẽ nhận ra một người trong đó là HLV Gondo đang khoác áo thể dục màu xám, còn người còn lại thì hắn chưa gặp bao giờ thì đang khoác áo màu trắng.

HLV đội trẻ Gondo giới thiệu:

-Đây chính là cái cậu người Việt Nam có hợp đồng với đội trẻ tập 2 tháng. Không ngờ cậu ta lại siêng năng như vậy. Mấy ngày đầu còn không theo kịp cường độ tập luyện mà chỉ vài bữa sau là thấy cậu ta tiến bộ lên hẳn. Hoá ra là ra đây tập thêm.

Người mặc áo khoác trắng nhìn Tèo bằng cặp mắt tán thưởng nói:

-Hiếm khi có người siêng năng như vậy. Như vầy đi, cho tôi mượn đá hết giải được không ?

HLV Gondo sửng sốt một chút nhưng cũng cười nói:

-Giải phủi Bordeaux à, còn có mấy trận thôi ông chắc không đó Peter.

Người tên Peter chính là chủ quản kiêm huấn luyện viên một câu lạc bộ bóng đá phủi có tên Le Coq ở thành phố này. Ông liền nhìn qua Tèo đang tập luyện rồi nói chắc nịch:

-Đúng vậy.

HLV Gondo cũng quan sát thấy Tèo đang dẫn bóng đi lắc léo trái phải, ông để ý dưới đất là những vạch ngang dài tầm 10 cm được vẽ bằng phấn trắng.

Tèo đang dẫn bóng qua những vạch này, hai chân hắn chuyền qua lại phối hợp nhuần nhuyễn. Hoá ra là Tèo dùng những vạch này thay cho cột tập luyện trên sân.

Không nhịn được ông cũng phải buộc miệng khen một tiếng:

-Nhanh thật.

HLV Peter gật đầu công nhận rồi nói:

-Thuận cả hai chân, đi bóng rất có phong phạm của những cầu thủ lớn. Không biết hắn kiên trì được bao lâu.

-Với cường độ này, hắn vừa dẫn bóng xong lại hít đất rồi lại sút bóng đập tường thì tôi nghĩ tầm 15 phút là tối đa. - HLV Gondo dựa theo kinh nghiệm của mình mà phán đoán.

Ông cũng không phải là khi dễ Tèo mà do kinh nghiệm làm việc với những cầu thủ châu Á, đặc biệt là cầu thủ Việt Nam mới đưa ra phán đoán như vậy. Thể lực luôn là điểm yếu của những cầu thủ này.

Hai người thế mà đứng xem hắn tập luyện hơn 45 phút, lúc này HLV Peter bật cười:

-Ông đoán sai rồi.

Gondo cười khổ. Ông không ngờ là thằng nhóc 17 tuổi kia thế mà lại trâu đến vậy. Một bài tập cường độ cao thế mà sao hắn lại làm liên tục được.

Quan trọng là hắn dẫn bóng càng lúc càng nhanh, một động tác lập đi lập lại thế mà lại không hề tỏ vẻ nhàm chán chút nào. Lúc đầu đúng là còn hơi chậm nhưng bây giờ bóng gần như dính chặt vào chân hắn ta rồi.

Gondo không khỏi vô thức giơ ngón cái lên, sau đó nói:

-Về chuyện mượn người...

Peter không nói gì, nhìn ông bạn già chờ câu trả lời:

-Đồng ý.

-Merci beaucoup (cảm ơn) - Peter vui vẻ cười toét miệng.

-Chuyện nhỏ thôi, nhưng cuối tháng này có trận giao hữu với U19 PSG, ông phải nhả ra cho tôi đấy.

HLV Peter hơi ngạc nhiên hỏi:

-Ông cũng thấy hứng thú với cậu ta ?

Gondo nhìn Tèo rồi uống một ngụm nước, sau đó trả lời:

-Đúng là một thằng nhóc thú vị.