Chương 17: Về nước

Thế là phút cuối cùng, sau khi bị áp lực từ U19, cầu thủ đội một đã chuyền một đường chuyền lạc địa chỉ, Tèo nhanh chóng cắt được bóng. Hắn lập tức đột phá thẳng lên phía trên.

-Chặn nó lại, bằng mọi giá - Đội trưởng đội một đàng phải hô lớn lên ra lệnh cho đồng đội.

Tèo lắc người trái phải, lúc thì đi bóng qua trái xong đột ngột đổi hướng qua phải, liên tục lách qua ba hậu vệ, bây giờ sau lưng hắn là ba người đang đuổi theo, xung quanh hắn đã có thêm 3 người nữa đang khép hắn vào giữa.

Trong khoảnh khắc này,  hắn đang cách khung thành tầm 25 mét, đối diện thẳng góc 90 độ, xung quanh bị bao vây bốn phương tám hướng. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhiều cái chân đã chọt vô phá bóng nhưng lại bị hắn khéo léo tránh thoát.

Tèo biết hắn không thể tiến thêm nữa nên mặt hắn liền ngó sang bên trái, liền thấy một cầu thủ đội mình đang thoát xuống.

-Nó hết đường thoát rồi, định chuyền đó, mau khép góc lại. - Hậu vệ đội một nhanh chóng nhận ra ý đồ của Tèo.

Nhưng còn chưa nói hết câu thì Tèo vung chân cực nhanh, bóng thế mà lại lăn mạnh qua giữa hai chân một hậu vệ đang đứng trước mặt hắn, hơi chếch về bên phải.

Tí thấy vậy liền đứng bật dậy, nói:

-Chuyền không nhìn à, thằng này học được kỹ thuật này khi nào vậy ?

Tín thấy một màn này liền cảm thán:

-Thế mà nó cũng chuyền đi được, đúng là thần nhân rồi.

Bóng sau khi rời chân Tèo, lướt qua dưới háng gã hậu vệ kia thì đã được Depussay đón bóng trong vòng cấm. Lần này Depussay không hề mắc sai lầm, vung chân sút tung lưới Davy, cân bằng tỉ số 3-3 cho U19.

-HOÀ RỒI - Depussay thét dài, hắn chạy vội lại ôm chầm lấy Tèo, trên mặt hiện ra nụ cười sung sướng.

Các cầu thủ U19 khác cũng chạy ùa tới chia vui, tất cả đều đè Depussay và Tèo xuống ăn mừng, một trái này đã làm vỡ oà cảm xúc của bọn họ. Thủ hoà với đội một, lại còn là lội ngược dòng đến tận ba trái. Đây có phải là mơ không ?

Đúng vào lúc này, trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, hai đội hoà nhau với tỉ số 3 - 3. Nói là hoà nhưng trên nguyên tắc thì người thắng chính là đội trẻ rồi. Tuy đội một Bordeaux chỉ gồm những cầu thủ dự bị, hoặc không được ra sân nhiều hoặc là tân binh nhưng bị gỡ lại đến ba bàn cũng không phải là một chuyện tốt đẹp gì. Đội một chán nản từ từ xếp thành hàng ôm đồ rời đi.

HLV Petkovic vẫn đứng đó trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên ông ta thấy một cầu thủ đội một đi ngang qua mình, người này chính là Issouf Sissokho, cầu thủ trẻ người Pháp, đá vị trí tiền vệ trung tâm, trong trận vừa rồi chính là những cầu thủ đầu tiên bị Tèo bức tốc qua mặt.

Sissokho còn đang chán nản vác ba lô trở về thì bị HLV trưởng kéo mình lại, hắn ngơ ngẩn chào một tiếng rồi nghe được câu hỏi.

-Cậu có ý kiến gì về trận đấu ban nãy không ?

Sissokho cười khổ, nói:

-Thưa HLV, nói chung đội trẻ không có nhiều người quá nổi bật nhưng cái cậu người châu Á số 99 kia mới là một quái vật thật thụ. Em nghĩ với trình độ của cậu ta nên được đưa lên đá đội một.

HLV Petkovic hơi ngạc nhiên, chỉ mới một trận mà đã đánh giá như vậy sao, ông hỏi:

-Cậu cảm nhận chi tiết về cậu ta như thế nào ?

Sissokho ngẫm nghĩ một lát, hắn nhớ lại những lúc bị Tèo vượt mặt, sau đó nói:

-Cậu ta nhanh như sóc ấy, đã vậy còn khoẻ, tốc độ phản ứng chân của cậu ta rất đáng nể, em nói thật, việc theo kèm cậu ta là một việc khó nhất từ trước đến giờ. HLV đã thấy rồi đó, bằng chứng là một mình cậu ta ghi 2 bàn, kiến tạo một bàn, lật ngược thế cờ, nếu như cậu ta được tung vào sớm một chút,....

Hơi ngập ngừng giây lát, hắn nhìn qua hướng Tèo khẳng định:

-Cậu ta sẽ lập hattrick.

HLV Petkovic trò chuyện một lát xong rời khỏi sân, ông đang suy tính trong đầu của mình một số kế hoạch về Tèo. Ông đã gọi thêm một số cầu thủ ở đội một để hỏi về tình hình trên sân, một đêm này ông và những trợ lý của mình mất ngủ.

Một bản tư liệu dài như sớ táo quân được chuẩn bị về Tèo, tất cả tư liệu của hắn từ lúc đá giải V.League, đến Asian cup U23. Nói chung tư liệu về hắn tuy thấy thì nhiều nhưng chủ yếu là đá giải quốc nội, hắn còn thậm chí chỉ đá vài trận ở Asian cup cho U23.

Trên trang web transferMarket thậm chí còn liệt hắn chỉ có giá trị chuyển nhương là 100 ngàn đô. Lý do là tuy hắn chỉ đá vài trận ở cúp châu Á nhưng hắn cùng động đội đã giành được vô địch, lại còn là người ghi bàn nhiều nhất giải đấu nên giá trị của hắn tăng rõ rệt.

Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là con số coi cho vui thôi, hay nói đúng hơn là chỉ có giá trị tham khảo, thực tế nếu ông bầu Thanh mà chịu nhả hắn ra ngoài, các câu lạc bộ V.League sẵn sàng chi ra hàng triệu đô la. Nghe nói đã có một câu lạc bộ ký ngay một tấm séc một triệu đô đưa thẳng cho phó chủ tịch là Phạm Thiên Long chỉ để có Tèo, lúc đó dĩ nhiên là bị từ chối vì Tèo chính là linh hồn của APFC, giá trị của hắn còn vượt xa con số 1 triệu đô kia.

Trong phòng họp kín không ngừng vang lên những âm thanh xì xào bàn tán, mà chủ đề chủ yếu là về một cậu thủ quốc tịch Việt Nam, chỉ mới 16 tuổi.

Một lúc lâu sau đó, HLV Petkovic bèn ra quyết định:

-Ngay lập tức đặt cho tôi vé máy bay về Việt Nam vào tháng sau, tôi muốn đích thân đi xem cậu ta đá.

Một trợ lý người Pháp còn khá trẻ đứng lên nói:

-Thưa ông, bây giờ các chuyến bay xuất ngoại đều rất khó khăn, tình hình dịch bệnh thế này thì...

HLV Petkovic day day cái trán, nói:

-Anh Jeff, anh lo việc này cho tôi, khi nào có thể đặt được vé thì báo cho tôi biết.

Người tên Jeff vâng một tiếng, sau đó định rời đi nhưng lại khựng lại, nói:

-Thưa ông, tôi nghĩ mình có thể liên lạc với người môi giới.

Petkovic không phải là không nghĩ đến điều đó, nhưng vẫn còn băn khoăn. Trợ lý Jeff như hiểu ý ông chủ mình, lập tức lên tiếng:

-Có phải ngài đang băn khoăn về việc cậu ta có phải là đáng giá như vậy không ?

-Chính là như vậy, cậu ta cũng không phải là CR7, mà ta cũng không phải là lão già Alex gặp may đó - Petkovic thở dài.

Jeff nghe vậy liền nói:

-Nhưng chưa chắc cậu ta là một quân cờ yếu. Tôi sẽ thử liên lạc với đại diện câu lạc bộ chủ quản của cậu ta, đồng thời tôi sẽ bay về Việt Nam một chuyến.

Suy nghĩ một chút lời của Jeff, ông Petkovic liền gật đầu, hạ lệnh:

-Cứ làm như cậu nói đi.

Sau trận đấu với đội một Bordeaux, Tèo chính thức trở nên nổi tiếng trong đội, sau trận cầu thì một số cầu thủ trẻ ở đội một đã ra gặp hắn để nói chuyện làm quen. Dù gì thì ở nơi nào người giỏi vẫn có được sự tôn trọng nhất định.

Công việc hàng ngày của hắn vẫn như bình thường, mỗi ngày tập luyện lúc 3 giờ sáng cùng với bọn thằng Tí, sau đó lại tập luyện với đội trẻ.

Hắn tập luyện càng ngày càng tốt, sớm đã trở nên quen thuộc với toàn bộ cầu thủ và HLV, mỗi khi có những trận đá giao hữu hay chia nhóm đá đối kháng, hắn luôn được tung vào đội hình chính, biểu hiện tiến bộ hàng ngày. Nếu như lúc đầu hắn có thể không quen với lối đá của bóng đá Pháp thì bây giờ hắn đã hoàn toàn quen thuộc.

Trên sân bóng hắn luôn di chuyển tìm vị trí đẹp để phối hợp chứ không còn đi bộ nữa, mỗi một lần hắn di chuyển không bóng luôn gây cho đối phương cảm giác ghê sợ, chỉ cần một phút không thấy hắn đâu thì coi như sẽ có một cơ hội nguy hiểm.

Khuyết điểm hay giữ bóng của hắn cũng được cải thiện đáng kể, bây giờ hắn hiểu được khi nào cần phải đột phá, khi nào cần phải chuyền. Nhưng có một luật bất thành văn trong đội U19 đó là mỗi khi hắn dốc bóng đột phá thì không một ai cảm thấy buồn phiền hay khó chịu vì nó quá hiệu quả. Một lần đột phá của hắn làm kéo theo một đống hậu vệ, làm rảnh rang cho các cầu thủ khác di chuyển, chiến thuật này còn được gọi là tạo khoảng trống, hắn chỉ cần chuyền một phát là lập tức có người tiếp ứng.

HLV Gondo sau mỗi buổi tập đều chấm điểm các cầu thủ dựa theo tiêu chí của đội bóng, ông ta phát hiện chỉ số của Tèo càng ngày càng tăng, nhưng điều quan trọng là chỉ số các cầu thủ đá chung với hắn thế mà cũng tăng vọt, nhất là những cầu thủ phòng ngự.

Ông cầm trên tay bảng chỉ số, lẩm bẩm:

"Ừm, trị số sút xa, trị số dẫn bóng, giữ bóng, ừmm... đều là 9 điểm, tâm lý lạnh lùng khôn bị ngoại vật dao động, 9 điểm, chạy chỗ không bóng nay đã lên 7 điểm, bức tốc 9 điểm, ừm.. phải thêm vào dấu sao đặc biệt này. Chú thích rằng khả năng bức tốc thuộc dạng siêu cấp"

Đối với Tèo HLV Petkovic rất hài lòng, sau khi ông thấy chỉ số tập luyện của Tèo những ngày cuối cùng thì càng tự tin hơn với quyết định của mình, thậm chí ông đã nghĩ nhất định phải bay về Việt Nam một chuyến nhưng ông không dám làm quá rình rang sẽ ảnh hưởng đến cánh báo chí, những câu lạc bộ khác mà hay tin sẽ ùn ùn kéo về tạo nên một màn cạnh tranh không đáng có.

Thời gian này Siêu Máy Tính có cập nhật mới, bài tập tâng bóng hàng ngày đã giảm bớt rất nhiều, bây giờ trình độ của hắn đã không cần phải tập tâng bóng nữa mà chú trọng hơn về rê dắt bóng và đột ngột chuyển hướng khi bức tốc. Quan trọng của việc bức lên đột phá thẳng đó là phải nhanh và bất ngờ, hơn nữa mỗi lần hắn có bóng liền có đến ba bốn cầu thủ bao vây bốn phương tám hướng, nhiều lần hắn không thể làm gì khác hơn là phải chuyền đi.

Thế là hắn phải tập luyện trong mơ với bài tập đổi hướng đột ngột trong lúc chạy. Nhiệm vụ của hắn chính là vượt qua các cầu thủ giải lập đứng thành hàng, sau khi dẫn bóng vượt qua, những cầu thủ giả lập sẽ thay đổi vị trí bất kỳ, hắn phải dẫn bóng vượt qua cầu thủ kia, đồng thời phải đưa bóng tới một cái vòng tròn đỏ bên cạnh cầu thủ giả lập đó, mà cái vòng tròn đỏ này cốt yếu là giúp hắn phải dừng bóng xong đột ngột đổi hướng mới có thể đưa bóng đến vị trí vòng đỏ.

Nếu là ngoài đời mà tuỳ tiện tập luyện sẽ làm cho đầu gối của bất kỳ người nào phải đứt lìa chứ đừng nói là đá bóng nhưng đây là trong giấc mơ, tất cả sự tập luyện chủ yếu làm cho đại não của hắn làm quen với những động tác đó nên cho dù bị chấn thương hắn cũng không hề hấn gì.

Những ngày cuối cùng ở Bordeaux, hắn đã hoàn toàn xác lập nên được ấn tượng với hai vị HLV của đội một và đội trẻ, chỉ số của hắn trong trận giao hữu gần nhất được xác định là 10.0 với bốn đường chuyền nguy hiểm, hai lần kiến tạo và hai lần ghi bàn, trực tiếp đoạt được danh hiệu "Man of the Match" (Người giỏi nhất trận).

Thời điểm này, đối với U19 Bordeaux, hắn đã hoàn toàn trở thành một thành viên trong đó, ân oán gì cũng đã tan biến, mọi người dù sao cũng đã là đồng đội trong mấy tháng nay rồi, đến lúc chia tay cả đội đã mua bánh kem tổ chức cho hắn một buổi tiệc chia tay thân mật, không khí trong phòng trở nên có chút mất mát, bọn họ không thể ngờ được một người mà mấy tháng trước còn là cái gai trong mắt của cả đội, bây giờ khi rời đi lại muốn hắn không đi nữa.