Lên ngôi vô địch trong giải phong trào Bordeaux đã làm cho bộ tứ Tèo, Tín Tín và Thái nổi tiếng trong làng đá phủi ở thành phố này. Le Coq nhận được tài trợ thì hiển nhiên cả bốn đứa đều được trả lương xứng đáng.
Bây giờ trên các mặt báo về bóng đá phong trào, cả bốn đứa nổi lên như một hiện tượng. Đã vậy với thể hình và độ đẹp trai của cả bốn người thì điều này càng làm cho các thiếu nữ phải điên đảo.
-Ê Tèo, facebook của tao tự nhiên tăng lượng follow chóng mặt luôn mày. - Tí mừng rỡ reo lên, sau đó chìa cái điện thoại ra cho Tèo xem.
Thái bĩu môi nói:
-Tưởng cái gì, thằng Tèo nó phải tạm khoá face kìa, mỗi giờ có hơn trăm tin nhắn. Instagram với Face của tao cũng ngập tràn lượt like với follow nè. Còn mày sao Tín.
Tín vốn là người không quan tâm đến mạng xã hội nhưng đùng một cái xuất hiện rất nhiều người thêm bạn với nhắn tin cho hắn làm hắn bối rối đến nỗi phải khoá luôn tài khoản.
Ngay tại lúc này, cả bốn đứa hiện giờ đang ngồi đợi ở sảnh chờ trong khách sạn, mỗi người đều cầm trên tay điện thoại của mình, không ngừng vừa cười vừa nói.
Cả bọn đang chờ vị phó chủ tịch của câu lạc bộ APFC là Phạm Thiên Long, ông sẽ bay đến Pháp để nói chuyện với cả nhóm. Do một trận thành danh của Tèo mà ban lãnh đạo của APFC đã chính thức gởi giấy phạt cho hắn, chủ yếu chính là do bọn Tí, Tín và Thái đã tham gia đá phủi không đúng quy định. Nếu là người bình thường thì ai ai đều có thể tham gia nhưng đã là thành viên câu lạc bộ thì nếu đi đá phủi bên ngoài phải được câu lạc bộ cho phép hoặc ít nhất là phải nói với ban huấn luyện.
Tèo tuy ở APFC nhưng hiện tại trên danh nghĩa là huấn luyện tại đội trẻ Bordeaux FC nên nếu Bordeaux FC không nói gì thì APFC không thể ra án phạt với hắn nhưng Tí, Tín và Thái thì phải lãnh đủ.
Phạm Thiên Long đến nơi, cả bốn đứa nịnh nọt chạy ra đón tiếp, sau khi đi ăn uống một vòng thì ông Long mới lên tiếng trước:
-Trước tiên tôi phải khen các cậu cái đã. Không phải ai ra nước ngoài cũng có thể náo loạn như các cậu được đâu, bây giờ danh tiếng các cậu nổi như cồn rồi. Tôi có xem một số trang web và báo Pháp, hình ảnh các cậu được đăng tải rất nhiều, tôi phải phục các cậu luôn.
Ông uống một ngụm nước rồi nói tiếp:
-Nhưng các cậu đá phủi mà không xin phép thì đã sai rồi. Do đó ban kỷ luật APFC quyết định phải có án phạt. Đáng lẽ ra là sẽ bị treo giò nhưng đại cuộc làm trọng, còn tháng nữa là đá AFC champion league rồi nên tạm thời không có án treo giò. Nhưng bù lại tôi muốn các cậu lấy công chuộc tội. Mục tiêu đề ra là phải vượt qua vòng bảng có được hay không.
Vượt qua vòng bảng nói thì rất nhẹ nhàng nhưng để làm được điều đó thì từ lúc bóng đá Việt Nam hình thành đến nay còn chưa câu lạc bộ nào làm được, nếu bọn hắn mà làm được thì khác nào lập nên kỷ lục mới, điều này có vẻ khó hơn lên trời rồi.
Tí nghe không bị thì ngây thơ nói:
-Dạ, không bị phạt là vui rồi, tụi em sẽ cố gắng tiến vào chung kết luôn, đoạt cúp luôn.
Tín nghe vậy mặt hơi giật giật, hắn bất đắc dĩ nói:
-Thôi bố chém vừa thôi. Qua được cái vòng bảng là đã trần ai rồi chứ ở đó mà vào chung kết.
Thái liếc nhìn Tí bằng ánh mắt khinh bỉ, nói:
-AFC là nơi giống đá phủi à. Mày có hiểu là tại sao mình được đá không? Vì mình hạng nhất VLeague, tức là đội mạnh nhất. Những đội khác tham gia thì toàn là đoạt giải nhất của cúp quốc nội mày hiểu không ? Nghĩa là toàn là tinh anh trong tinh anh đấy, mấy chục đội mà chỉ có 1-2 đội tham gia của cả nước thì có khác gì world cup thu nhỏ đâu.
Nghe như vậy Phạm Thiên Long mỉm cười, nói:
-Đúng là như vậy, nên cậu đừng tưởng bở, nếu không đạt được mục tiêu đề ra thì phải xét đến thái độ và phấn đấu trong từng trận để xem có xoá án phạt được không . Còn nếu không thì sẽ bị hình phạt giảm lương và treo giò. Nếu đạt được thành tích tốt thì không những không bị phạt mà còn được thưởng như bình thường, thậm chí là nhiều hơn nếu như các cậu tiến càng xa. Đã có một nhà tài trợ chịu thưởng nóng 3 tỷ nếu các cậu tới được trận chung kết đó.
Tèo nãy giờ không lên tiếng, chủ yếu hắn muốn nghe ngóng tình hình từ ông chú này. Bây giờ hắn đại khái đoán được ý đồ của ban huấn luyện chắc là muốn mượn việc này kích thích tụi này luôn. Hắn không vạch trần, nói:
-Dạ được, chúng em đồng ý.
Tí đứng phắt dậy, hai mắt toả hào quang:
-Em đồng ý cái 3 tỷ.
Vị phó chủ tịch Thiên Long lảo đảo một cái, cười khổ nói:
-Cậu này nghèo đến điên rồi sao.
Sau một lúc nói chuyện, Phạm Thiên Long đã gọi Tèo vào phòng khách sạn nói riêng:
-Tôi bay đến Pháp cũng không chỉ đơn giản là thông báo án phạt với các cậu. Mục đích chính của chuyến đi lần này là bàn bạc với cậu về vấn đề người đại diện.
Ở Pháp mấy tháng thì Tèo đã tìm hiểu qua, mỗi một cầu thủ đều có người đại diện của riêng mình, cầu thủ càng lớn thì người đại diện có khi là cả một công ty chứ không phải là một người. Chủ yếu của người đại diện là thay mặt hắn giải quyết mọi vấn đề về giấy tờ pháp lý, thương mại hợp đồng hoặc ngoại giao. Ví dụ như chuyện mạng xã hội của hắn bị tấn công thế này nếu có người đại diện thì hắn không phải đau đầu, chuyện gì đều có người đại diện lo giúp.
Phạm Thiên Long thấy Tèo như đã biết nên tiếp tục:
-Tôi nghĩ với sự toả sáng của cậu trong giải lần này, khả năng cậu có thể gia nhập đội một Bordeaux là rất lớn. Cậu có tiềm năng hơn những đàn anh đi trước ở chỗ là cậu đã đá giải phủi ở đây mà lại còn tạo lập danh tiếng trong làng phủi của Bordeaux. Hơn nữa tôi có nghe nói trong đội U19 cậu thể hiện rất xuất sắc. Đây là cơ hội cho cậu. Người đại diện của cậu là Lê Văn Sơn sẽ bay qua đây trong vài ngày tới.
Tèo hiểu những gì chú Long nói. Sau khi tiễn chú Long đi thì Tèo lại phải đi gặp HLV Gondo của Bordeaux. Trong phòng họp, HLV Gondo ngồi ngay ngắn trước một cái mày tính cỡ lớn đặt trên bàn. Ông nhìn hắn một chút rồi nói:
-Biểu hiện của cậu ở Le Coq là rất tốt. Theo đánh giá chuyên môn thì cậu được chấm 10 điểm cậu có biết điều đó không ?
Nói rồi ông mở máy tính lên cho Tèo xem tư liệu phân tích về hắn trong trận chung kết vừa rồi. Hắn nhìn vào bảng đánh giá xong mới sực nhớ đến nhiệm vụ mà Siêu Máy Tính giao cho mình, thầm nghĩ đến tối phải kiểm tra lại một phen.
HLV Gondo thấy Tèo chăm chú như vậy thì cười nói:
-Cái này là phân tích của đội một Bordeaux, tôi đã nhờ tổ phân tích đưa ra số liệu này. Cậu rất khá mà bạn cậu cũng vậy. Tôi rất hy vọng được xem cậu đá trong trận giao hữu cuối tuần này.
Tèo mỉm cười nói:
-Cảm ơn HLV, em sẽ cố gắng.
HLV Gondo gật đầu, sau đó thần bí nói:
-Trận giao hữu cuối tuần này sẽ có một người rất đặc biệt đến xem cậu đá. Tôi thấy trong lúc tập luyện chỉ số của cậu đúng là đặc biệt vượt trội hơn người khác. Tôi còn biết cậu rất chăm chỉ nữa. Còn một điều, cậu có thể cho tôi mượn giày để xem không?
Tèo ngẩn người trước câu hỏi của vị HLV này, đoạn hắn gật đầu sau đó cúi xuống tháo giày ra đưa cho ông.
HLV Gondo vừa nhận được chiếc giày thì mém xíu nữa đã làm rơi xuống đất. Tuy ông đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ. Đôi giày của thằng nhóc cầu thủ này vậy mà lại đeo chì nặng đến vậy. Ông dụng sức một chút rồi cầm lấy xăm xoi xong đẩy trả lại Tèo. Đoạn ông đứng dậy nói với hắn:
-Theo tôi.
Tèo mang lại giày, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn theo sau HLV Gondo. Trên đường đi ông hỏi:
-Cậu thường mang đôi giày có chì bên trong thế này à ? Không sợ chấn thương sao ?
Hoá ra ổng hỏi chuyện này. Tèo trả lời thẳng thắn luôn:
-Em mang đôi giày này đã mấy năm rồi. Mới bắt đầu thì mang nhẹ, dần về sau phải tăng độ nặng lên mới thấy thoải mái được. Còn về chấn thương thì em có luyện qua vài thế võ cổ truyền của Việt Nam nên chuyện này là bình thường.
Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa đi đến một căn phòng. Vừa mở cửa bước vào thì Tèo nhận ra ngay đây chính là sân bóng đá trong nhà. Phòng có sân bóng đá này vô cùng rộng lớn, một căn phòng có đến hai sân futsal với hàng ghế khán giả bao quanh, đèn điện mở sáng trưng.
Tuy nhiên lúc này trong phòng chỉ có hắn và HLV Gondo, các cầu thủ khác đã ra sân lớn tập luyện.
HLV Gondo quay qua Tèo, nói:
-Cậu đứng đợi một chút, tôi vào phòng dụng cụ lấy tí đồ.
Tèo giơ tay làm dấu ok đáp: -OK
HLV Gondo vào phòng dụng cụ xong ôm ra một đống cone tập luyện màu cam rồi lại lấy ra một cái máy to đùng màu đen trông vô cùng hiện đại, trên đó còn có cái màn hình như là một cái ipad.
HLV Gondo còn đưa cho Tèo một cái áo bó sát màu đen, trên đó gắn một con chip nho nhỏ. Ông bảo:
-Cái này là máy đo nhịp tim, nhịp thở từ đó có thể xem thể lực cậu thế nào. Những lần tập trước kết quả đo máy bên ngoài của cậu rất tốt nhưng hôm nay tôi muốn cậu tháo giày ra xong mang đôi giày bình thường này vào.
Chuẩn bị xong ông lại lấy kéo Tèo tới một góc của phòng, nơi chuyên dùng để đo tốc độ của cầu thủ. Trên sàn nhà được dán giấy trắng hai bên tạo thành một đường chạy dài.
Trên mép giấy dán cứ mỗi 5 mét là có một cái cây cột mà trên đó có gắn một cái camera để quay lại cận cảnh các cầu thủ chạy, lại cứ 5 mét thì bên phải có một cái máy đo tốc độ.
Tèo nghe lời mang đôi giày thể thao màu trắng của HLV đưa vào. Làm xong hắn đứng lên rồi theo lệnh của HLV làm một bài khởi động nhanh cho nóng người, sau đó lại nghe ông nói:
-Bây giờ cậu đứng ở đây, đúng rồi. Sau đó cứ như những lần kiểm tra tốc độ, chạy hết tốc lực lên vạch cuối đằng kia, không được giảm tốc.
-OK - Tèo đồng ý.
HLV Gondo nhìn vào màn hình cái máy đo tốc độ xong mở nó lên để chỉnh chương trình bên trong rồi nói:
-Chuẩn bị.
Tèo vào thế, tư thế chuẩn của một vận động viên điền kinh.
-Chà, tư thế chuẩn đó - HLV Gondo thuận miệng khen. Sau đó lại đếm:
-Một
-Hai
-Ba ... bắt đầu.
Sau tiếng bắt đầu Tèo liền dùng tốc độ nhanh nhất vọt thẳng về phía cuối đường. Khoảng cách là 25 mét.
Vù
Tiếng gió vụt qua, sau vài giây đã thấy Tèo xuất hiện phía bên kia. Hắn quay người lại giơ tay vẫy vẫy gọi:
-HLV ơi, xong rồi.
Bên này HLV Gondo như không nghe thấy gì, hắn đang trố mắt nhìn vào kết quả, miệng lẩm bẩm:
-2.8 giây. Còn nhanh hơn cả Usain! Quái ...vật.