Chương 55: Kẻ kiếm chuyện
Nhất Thành hiểu ý gật gật đầu:
-Ý sư huynh nói là giống cảm tử quân. Chỉ cần biết mệnh lệnh dù có chết cũng không lùi. Đối mặt với ai cũng không quan trọng.
-Cảm tử quân là gì thì ta không rõ, nhưng đúng như ngươi nói. Ngoài ra, việc không chế mấy vạn Thi Quái như vậy cũng cần ít nhất năm tên biến dị Hắc Quái, thậm chí Tử Quái. Bọn chúng mà cùng lúc tiến lên, lúc đó thì..
Nhất Thành giờ mới cảm thấy kinh hãi, năm tên biến dị quái dị cấp Hắc quái, thậm chí Tử Quái? Mới ba tên biến dị cấp thấp đã khiến Bạch Tư Thường, một pháp sư Red Plate đỉnh phong suýt mất mạng. Nếu đám biến dị hắc quái kia ra lệnh tất cả Thi Quái cùng bọn hắn tấn công. Thế cái tràng cảnh này sẽ ra sao? Cấp S pháp sư gặp phải cảnh này cảnh này thì cũng phải chạy trối chết. Dù dám chiến, chưa cần đến biến dị Hắc Quái ra tay. Pháp sư mới giết được một vạn tên Thi Quái thì pháp lực cũng đã hao hết, lúc đó chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Nhất Thành gật gật đầu nói:
-Đệ hiểu rồi, việc trong thành này càng lúc càng rắc rối.
Nhất Thành trong đầu tưởng tượng cảnh mấy ngàn, mấy vạn Thi Quái tấn công hắn. Chỉ mới nghĩ thôi đã rợn người. Đúng lúc này, trong đầu hắn léo lên một ý nghĩ:
-Trí Tuệ Thẻ, ta cũng là nữa quái dị. Ta có thể điều khiển quái dị nhân kia không?
Tiếng Trí Tuệ Thẻ vang lên trong đầu hắn:
-Không thể. Nhưng túc chủ có thể áp chế quái dị yếu kém hơn. Vừa rồi, dù ký chủ đứng yên một chỗ, bọn Thi quái kia cũng không dám đến gần. Bấy giờ sức mạnh thể chất của túc chủ đã đạt đến Hắc Quái đỉnh phong sắp đột phá Tử Quái sơ cấp, mấy tên cấp thấp sẽ không dám động thủ với túc chủ.
Nhất Thành hơi thất vọng một chút nhưng có áp chế cũng được. Khiến bọn chúng sợ hãi cũng đã ngầu rồi.
Đang lúc đám người nói chuyện, thì tất cả mọi người quay đầu nhìn về một phía. Một nhóm pháp sư và người thường ăn mặc sang trọng đang hùng hùng hổ hổ kéo về phía bên này. Dẫn đầu chủ yếu là pháp sư tự do nhưng Nhất Thành và Bạch Tư Thường lại nhận ra vài người quen trong đó. Đó là Thái Gia gia chủ với con của hắn Thái Thư. Ngoài ra còn có Pháp Tông đệ tử, Tống Ngôn, từng va chạm với nhóm bọn hắn ở Mộng Lâu.
Bạch Tư Thường nhìn qua Như Như và Lưu Bá Nhân nói:
-Trong đó là có người của Pháp Tông. Lần trước có một chút xích mích với đám bọn đệ khi làm nhiệm vụ. Sợ rằng đám người này đến đây không có thiện ý.
Như Như cùng Lưu Bá Nhân cũng gật gật đầu:
-Uh, chúng ta biết. Trong đó có tên Triều Dương, thiên tài dưới 20 tuổi, khá nổi tiếng của Pháp Tông nhưng có vẻ hắn đang bị thương thì phải. Mặt mày tái nhợt.
Bạch Tư Thường cười lạnh:
-Không chỉ trọng thương đâu! Nghe mấy sư đệ kể lại, hắn suýt bị người cùng lứa đánh chết. Phải dùng thủ đoạn bảo mệnh mới thoát một kiếp.
-Oh có chuyện này nữa sao? Lúc nào rảnh nhớ kể cho chúng ta chuyện này. Giờ thì xem bọn này muốn gì.
Như Như nheo mắt cười, tỏ vẻ hứng thú về chuyện này. Bạch Tư Thường thì gật gật đầu đồng ý sẽ kể cho nàng nghe sau.
Nhất Thành nheo mắt nhìn đám người đang đến, nhìn qua phong thái hùng hổ kia thì biết người đến không thiện. Với lại hắn còn nhận ra một người nữa là Triều Dương, pháp sư cấp S mấy tối trước cùng hắn đánh đến sống chết. Bên cạnh tên này lại là một người trung niên, nhìn qua thì rất bình thường nhưng điều bình thường này lại làm Nhất Thành cười lạnh. Thà rằng là người bình thường luôn, chứ thế này thì khác gì báo mọi người biết mình là cao thủ.
Nhất Thành nhìn qua đám Mộc Nhân bên cạnh dặm dò:
-Các ngươi lùi lại sau bảo vệ người thường đi, dù có chuyện gì thì cũng đừng để ý việc này. Người đến có người của Pháp Tông, thư viện đắc tội nổi nhưng các ngươi là pháp sư tự do lại không gánh nổi. Nếu lọt vào mắt bọn chúng sẽ chết không đáng giá.
Mộc Nhân với mấy pháp sư tự do trầm mặt một lúc, rồi cũng gật đầu. Bọn hắn rất xúc động, Nhất Thành lúc này vẫn còn quan tâm đến bọn hắn. Nhìn người đến có thể thấy được bọn chúng chắc không có ý tốt nào. Lúc nảy cả đám định đứng về phía thư viện dù có chuyện gì nhưng có vẻ như Nhất Thành nói đúng. Nếu vậy cả đám sẽ hy sinh vô ích.
Mộc Lan sau lưng Mộc Nhân đứng ra:
-Nhưng ta là người thư viện.
Nhất Thành gật đầu rồi lại lắc đầu:
-Sư tỷ đúng là người thư viện nhưng mà Mộc Nhân tiền bối không phải. Với lại sư tỷ là trị liệu sư, không cần phải lên trước. Ngoài ra, nhìn người đến thì hùng hổ nhưng cũng chưa chắc bọn chúng dám thật sự trở mặt với chúng ta.
Ngay khi đám người đến trước mặt mọi người, một tên nhảy từ trong ra chỉ vào Nhất Thành:
-Chính hắn, hắn là kẻ có thể mở cắm chế.
Mộc Nhân phía xa thấy người này thì nhíu lông mày. Tên vừa nhảy ra kia lúc trước chính là người trong đám người của bọn hắn. Nhưng không biết tên này rời đi từ lúc nào. Lão quát:
-Ngưu tiểu tử, ngươi làm gì?
Tên được gọi là Ngưu tiểu tử kia liền quát lớn:
-Mộc Nhân, ngươi gọi cái gì? Chính là tên này, tên này có thể mở cắm chế mà lại không cho ta chúng ta đi ra. Lại cho đám dân thường kia đi trước. Mạng bọn hắn đáng giá bằng quý tộc bọn ta sao? Bọn họ là cái thá gì mà để chúng ta chờ. Chúng ta phải ở lại đây chịu nhiều nguy hiểm. Ta lần này mang theo Pháp Tông người tới làm chủ cho chúng ta.
Triều Dương đi ra từ trong đám người tỏ vẻ lạnh lùng nói:
-Điều này có đúng không? Các ngươi là người thư viện lại phân biệt đối xử như thế là sao? Trong thành còn rất nhiều người mà các người lại không giúp đỡ, chỉ giúp đỡ mấy tên dơ dáy bẩn thỉu kia là sao? Các ngươi không bảo vệ tốt Thiên Long Thành. Giờ đây lại để những người đứng đầu của Thiên Long Quốc phải chịu nguy hiểm. Không có bọn hắn, đất nước này sẽ sụp đổ. Vậy mà các ngươi lại không trợ giúp bọn hắn thoát đi mà ưu tiên đám tiện dân kia. Tất cả đều là do sự yếu kém bảo vệ của các ngươi mà Thiên Long Thành này bị điệt. Thư viện các thật sự quá kém, thật mất mặt tự xưng mình là người chính đạo.
-Đúng, Đúng… Triều công tử nói đúng. Đều do thư viện các ngươi mà Thiên Long Thành ra thế này, các ngươi phải chịu trách nhiệm. Các ngươi lại để chúng ta ở đây chịu nguy hiểm, mà đám tiện dân kia lại thoát ra. Đây là ý gì? Mạng chúng ta không đáng giá sao.
Mấy trăm người phía sau lưng Triều Dương lên tiếng phụ hoạ. Chửi mắng, trách móc thư viện. Như Như không nhịn được:
-Việc này là do thế lực Hắc Ám kích động Cấm Pháp mới xảy ra, liên quan gì thư viện?
Tông Ngôn phía sau lưng nhanh miệng nói:
-Thiên Long Thành là dưới sự bảo vệ của các ngươi. Vậy mà để chuyện đồ thành xảy ra, không phải trách nhiệm của các ngươi thì là của ai. Đó là do thư viện các ngươi bất lực. Còn tên kia mở được cắm chế lại để đám phế dân kia ra. Người quan trọng của đất nước này thì giữ lại trong thành chịu chết. Thư viện của các ngươi làm việc hại nước hại dân vậy mà còn mở miệng nói cứu người, còn cái gì mà hắc ám. Tất cả đều là do các ngươi ngu muội, kém cỏi.
Phía sau đám con cháu ăn mặt thổ hào phụ hoạ lên. Hết mắng bọn hắn thì mắng thư viện vô năng. Thậm chí có một nhóm quý tộc bên phía của Nhất Thành cũng rời nhóm, gia nhập vào bên kia mắng chửi. Bọn họ không đồng ý cứu mấy người thường này trước.
-Ngươi...
Như Như tức giận đến nói không nên lời. Lưu Bá Nhân mặt mày âm trầm không thôi. Bọn họ là thiên tài nhưng làm sao nói lại mấy tên kia có chuẩn bị trước. Phía sau bọn hắn, đám người thường cực kỳ tức giận nhưng không ai nói gì- bọn họ là ngu dân, vậy thì không thể sống hay sao?
Đám người Mộc Nhân mặt mày giận giữ, muốn nói nhưng lại thôi. Không nhờ người thư viện cứu giúp, mở cắm chế thì bọn hắn sợ rằng càng nguy hiểm hơn. Mà mỗi lần quái dị đột kích chính là người thư viện đứng ra đón đở. Mang ơn là phải trả ơn nhưng nhớ lại lời Nhất Thành vừa rồi, đúng là bọn hắn không thể đắc tội người Pháp Tông được.
Tiếng mắng chửi càng ngày càng thậm tệ, càng lúc càng khó nghe. Người Pháp Tông thì tỏ vẻ vui vẻ, đặc biệt tên Tông Ngôn kia càng đắc ý.
Được nước lấn tới, tên Tông Ngôn liền nhảy ra chỉ vào Nhất Thành quát lớn:
- Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mở cắm chế cho bọn ta ra ngoài.
-Đúng rồi! Mở ra, mở ra. Tên đệ tử thư viện kia mở ra cho chúng ta ra ngoài. Đều tại các người mà Thiên Long Thành ra thế này. Còn không chịu làm việc bù đắp thất bại của các ngươi.
Tất cả người ở đây mang tâm trạng khác nhau nhìn về phía Nhất Thành. Bọn họ cứ nghĩ sẽ thấy hắn tức giận, mặt mày trở nên xấu xí nhưng tất cả đều thất vọng, tên này lại khác hẳn. Trên mặt hiện lên tiếu ý, hắn đang nhìn Tống Ngôn như nhìn một tên hề đang biểu diễn tạp kỹ vậy.