Chương 330: Thiêu Đốt
Nhất Thiên linh hồn bị ngọn giáo bóng tối đâm xuyên khiến hắn vô lực khống chế lỗ đen. Ba lỗ đen bên ngoài hầu như đình chỉ, thuật ngữ hiến tế cũng đã dừng lại.
Linh hồn hắn xuất hiện ở một không gian kỳ quái, một biển linh hồn bên trong hắc ám. Hàng ngàn hàng vạn cánh tay tóm chặt lấy hắn, muốn kéo hắn xuống, muốn dìm chết hắn trong biển linh hồn.
Hắn càng dãy dụa kịch liệt thì lực kéo từ các cánh tay này càng mạnh. Hắn cố gắng thoát ra nhưng vô lực, linh hồn hắn bị từ từ nhấn chìm trong biển linh hồn. Càng lúc tình hình càng nguy cấp, đau đớn đã bị hắn quên lãng, giờ hắn chỉ muốn thoát ra khỏi nơi này.
Hắn vùng vẫy càng điên cuồng, biển linh hồn càng kích động. Hàng vạn linh hồn đang gào thét điên cuồng, hưng phấn như sắp có bạn mới.
Nhất Thiên linh hồn điên cuồng gào thét muốn thoát khỏi nhưng càng vùng vẫy càng lún sâu. Đến lúc chỉ còn một cái đầu lộ ra dưới những cánh tay.
Hai mắt Nhất Thiên bỗng nhiên hiện lên vẽ tàn nhẫn. Mạng theo phẫn nộ cực hạng. Hắn không muốn chết, không muốn bị kéo vào biển linh hồn. Hắn chưa làm cho đám kia nhớ kỹ tên mình, làm sao dễ dàng gục ngã như vậy.
Nhất Thiên linh hồn hai mắt bỗng nhiên xuất hiện những đường vân màu đỏ. Đường vân màu đỏ bắt đầu điên cuồng xâm nhập toàn thể linh hồn của hắn.
Hắn từng là kẻ mang hắc khí tinh thuần nhất của vũ trụ, thân thể hắn biến mất nhưng linh hồn từ trước đã bị hắc khí xâm nhập. Chỉ cần ý thức hắn kích động, tiêu cực cảm xúc sẽ nhanh chóng chiếm lấy hắn.
Những tia màu đỏ chính là huyết tính điên cuồng của hắn. Hắn sắp biến thành tên điên, tia màu đỏ trong mắt càng nhiều.
‘Đốt cháy đi!’
Ngay khi tia linh trí cuối cùng sắp biến mất, ý niệm duy nhất của hắn chính là thiêu đốt. Thiêu đốt linh hồn, lấy linh hồn làm dẫn, kích hoạt hiến tế thuật cũng như giành lại một chút không chế.
Khống chế ở đây chính là một tia ý niệm sau cùng chèo chóng tất cả, ý niệm thôi thúc hiến tế thuật.
Ngọn lửa thiêu đốt đầu tiên chỉ đốt cháy linh hồn của hắn. Không nghĩ đến ngay khi linh hồn của hắn bị ngọn lửa điên cuồng bao phủ, nó lại bắt đầu lan ra đến biển linh hồn.
‘Gào’
Tiếng gào thét đau đớn của hàng vạn vong hồn vang vọng trong không gian khiến người ta run rẩy.
Nhất Thiên lúc đốt cháy linh hồn mình chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh này. Hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Ý thức hắn thoát khốn, lấy lại một chút thanh tĩnh, nhưng kỳ quái cảm giác lại xuất hiện. Hắn cảm thấy ý thức của mình là một phần của biển linh hồn. Cả biển linh hồn lúc này đang bốc cháy, cháy lên ngọn lửa mà hắn dẫn dắt.
Bên ngoài, linh hồn Nhất Thiên vẫn bị giáo bóng tối xuyên qua nhưng giờ đây cả hai đều bị hỏa diễm bao phủ.
Nhất Thiên mở mắt, đôi mắt đỏ rực, vừa rồi là ý thức hắn bị kéo vào không gian bên trong Ngọn Giáo Bóng Tối, chứ không phải thật sự linh hồn của hắn bị kéo vào. Nếu ý thức hắn bị dìm chết trong biển linh hồn, ngọn giáo sẽ nhanh chóng hấp thụ linh hồn của hắn. May mắn hắn đã thắp lên ngọn lửa kéo dài thời gian. Bây giờ, biển linh hồn chính là nơi chèo chóng cho hắn khỏi bị nhanh chóng đốt đến tan biến.
Nhưng giờ đây điều đó đã không còn quan trọng vì Nhất Thiên đã lâm vào điên cuồng.
Đôi mắt đỏ rực, kèm theo ánh lửa bao phủ khiến người ta nhìn vào mà khiếp vía.
‘Gào’
Hắn ngửa cổ gào lên, hét lên một tiếng nguyền rủa rồi điên cuồng ca tụng thuật ngữ hiến tế.
Lỗ đen lúc nãy đã sắp dừng lại giờ đây lại như bừng tỉnh. Một đợt hấp lực cuồn cuộn từ trong ba lỗ đen phát ra. Hấp lực lần này thậm chí mạnh hơn lúc trước mấy lần.
Nhất Thiên linh hồn điên cuồng thôi thúc ba lỗ đen. Hắn bỗng nhiên nhất tay phải lên cao, lòng bàn tay ngửa lên trời. Lúc này cả ba lỗ đen cũng dịch chuyển lên trên không khiến chư thần khiếp sợ.
Bên kia, tiếng quát của Nhất Thiên đã khiến mọi người dừng lại.
Ngay khi thấy linh hồn Nhất Thiên lửa cháy hừng hực cùng với ngọn giáo bóng tối thì tất cả mọi ánh mắt đều trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.
Đến khi ba lỗ đen bay lên thì cả đám cạn lời. Tình cảnh này rất hoành tráng nhưng mang theo một cổ nguy hiểm đáng sợ đến cả Hắc Ám và Vật Chất Bí Ẩn cũng phải nhíu mày.
‘Chạy’
Không biết vị thần nào nhận ra ý định của Nhất Thiên, hắn liền quát lớn.
Chư thần mới sực tỉnh sau tiếng quát thì đã thấy Nhất Thiên hình ảnh đã biến mất tại chỗ. Xuất hiện lần nữa là giữa Hắc Ám cùng tứ đại chí tôn.
‘Chết đi!’
Nhất Thiên hét lớn.
Trên đầu, bên trái phải, ba lỗ đen đổ ập xuống đám người hắc ám. Tứ đại chí tôn biến sắc, định bỏ chạy nhưng đã không kịp. Lỗ đen trên đầu phát ra lực hút quá lớn, bên trái phải lại bị hai lỗ đen khác ngăn chặn, chạy là điều không thể.
‘Hừ, một con kiến hôi cũng dám khinh cuồng.’
Hắc Ám hừ nhẹ một tiếng, thân hình hắn cũng loé lên xuất hiện trước mặt linh hồn Nhất Thiên. Hắn vương cánh tay màu đen định rút ra ngọn giáo bóng tối. Hắn nhìn ra sức mạnh Nhất Thiên bây giờ một phần là nhờ đốt cháy biển linh hồn bên trong ngọn giáo. Nếu rút ra sẽ khiến linh hồn nhất thiên mất đi sự chèo chống của biển linh hồn, bị ngọn lửa thiêu đốt nuốt trọn, rồi tan biến trong vài giây.
‘Khinh cuồng thì đã sao!’
Nhất Thiên linh hồn thấy Hắc Ám sáp tới thì cười lạnh. Ngay khi Hắc Ám định rút ra ngọn giáo bóng tối thì… Nhất Thiên linh hôn bỗng bừng cháy dữ dội, hai tay của hắn túm chặt lấy tay của Hắc Ám đang nắm một đầu của ngọn giáo.
Nhất Thiên linh hồn nở một nụ cười quái dị. Khóe miệng ngoác đến mang tai.
‘Chúc mừng ngươi trúng số rồi! Hiến tế!’