Chương 327: Nhanh, ngăn lại bọn chúng.

Chương 327: Nhanh, ngăn lại bọn chúng.

‘Đừng hòng?’

Trong hắc khí bỗng nhiên vang vong vô vàng tiếng quát, hắc khí trùng thiên phun trào.

Coong

Hắc khí hóa thành một đầu quái vật lớn nuốt lấy chuông lớn.

Vô Danh bên kia phun máu, cả người vô lực ngã ra phía sau, hắn định tự bạo pháp khí của mình. Chỉ tiếc chuông lớn vừa bị nuốt thì hắn cũng mất đi liên kết của mình với chuông lớn. Hắn không phải Bàn Cổ, tự bạo lại không đúng lúc. Dù sao, kẻ địch đã có chuẩn bị, nếu thật sự cho hắn tự bạo pháp khí lần nữa mới là lạ.

‘Thật sao?’

Đúng lúc này, Phật y nam tử bên cạnh bổng nở một nụ cười.

Không biết từ lúc nào, một chuỗi phật châu đã đến trước đầu quái vật tạo thành từ hắc khí.

‘Bạo’

Lại là một tiếng quát bạo vang lên.

‘Các người!’

Từ trong hắc khí truyền ra tiếng quát giận dữ. Chí tôn tự bạo thật sự khó thấy, bạo pháp khí lại khó thấy hơn. Pháp khí chính là dùng tinh huyết và linh hồn của mỗi vị chí tôn mà tạo thành. Phát khí tự bạo không khác gì mất nửa cái mạng. Tạo thành thương tổ không bao giờ bù đắp nổi, cảnh giới bọn hắn sẽ rớt mất một nửa, thậm chí bỏ mạng.

Thử hỏi biến thành phế vật và cái chết, họ sẽ chọn cái nào?

Nhưng bây giờ đám chí tốn này lại như không muốn mạng. Không chút do dự tự bạo pháp khí, thậm chí bọn họ cảm nhận được nếu cần thiết có khi bọn hắn không chút do dự tự bạo chính bản thân mình.

Đây chính là chính nghĩa sao, lúc bị dồn ép đến đường cùng, họ còn đáng sợ hơn đám quái vật.

Sau tiếng bạo quát, phật châu phát ra kim quang lóe sáng, kim quang chiếu thẳng vào hắc khí. Kim quang chiếu đến đâu, hắc khi được tịnh hóa đến đó, rồi tan ra.

‘Ầm’

Tiếng nổ lớn vang lên, sóng xung kích lần nữa xuất hiện, thổi quét qua chiến trường. Hắc khí bị sóng xung kích đánh bật lại, chí tôn hắc ám cũng không dám đứng đầu đối diện, vội vàng lùi lại phía sau. May mắn có chuẩn bị, các chí tôn không chịu quá nhiều thương tổn.

Nhưng ma thần lại không may mắn như vậy, một đám đang liều mạng lao đến đều bị sóng xung kích đánh bật ra sau. Thậm chí có mấy tên bị đánh bay thẳng vào lỗ đen, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Bên kia, Phật y nam tử phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, cơ thể lung lay sắp đổ. Hắn lùi lại mấy bước mới cố gắng đứng vững được.

Lần này, may mắn được thông báo trước, chư thần phía sau Vô Danh đã lùi lại mà không ảnh hưởng nhiều.

Sóng xung kích vừa qua, thiên địa bỗng nhiên biến sắc, không gian bị kéo căng, nứt vỡ truyền đến khắp mọi nơi, thậm chí kéo đến đám Vô Danh bên cạnh.

Bên trong lỗ đen,

Linh hồn Nhất Thiên đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên sực tĩnh. Hắn lấy lại ký ức, bởi vì một giọng nói cổ xưa đang kêu gọi hắn.

‘Tiểu Tử, ngươi định thật sự biến thành hố đen hả? Giữ vững tinh thần, không được thả lỏng, nếu không linh hồn ngươi sẽ tan biến trong lỗ đen, và hoàn toàn biến mất.’

Giọng nói cổ lão vang vọng đến trong linh hồn hắn khiến hắn sực tỉnh, vội vàng giữ vững tinh thần.

‘Hai linh hồn khác của ngươi đã biến mất, may mắn chủ linh hồn của ngươi đủ mạnh, liên kết không mất vì thế mà lỗ đen không bị tan biến. Nếu không, kế hoạch của chúng ta đã thất bại. Tiểu tử ngươi nhanh lấy lại tinh thần, sắp đến giai đoạn quan trọng của việc hiến tế rồi. Nhanh chóng thúc dục lỗ đen, kéo mạnh lực hút.’

‘Được.’

Nhất Thiên tập trung tinh thần, tăng nhanh thuật ngữ hiến tế, lực hút bên ngoài kéo mạnh.

Lực hút kéo mạnh, khiến đám hắc ám càng điên cuồng liều mạng. Bọn chúng liều mạng tấn công về đám người Vô Danh.

‘Bạo’

Chuông đồng được giải thoát bởi vụ nổ của phật châu vừa rồi, Vô danh liền lấy lại được liên kết. Hắn không chút do dự bạo chuông lớn.

Chí tôn và ma thần vì chịu kích thích của lỗ đen, quên bén chuông đồng đã thoát khốn.

‘Ầm’

Tiếng nổ lớn xuất hiện phá vỡ hư không. Vụ nổ nuốt chửng các chí tôn và ma thần gần sát bên cạnh. Nhưng dù vậy cũng có đến ba tên chí tôn thoát khốn, lao ra khỏi vụ nổ, áp sát đến bên đám người Vô Danh.

Vô Danh bên này đã ngã gục, bất tỉnh nhân sự. Hắn được bạch y nữ tử đỡ lấy, vội vàng rút lui, tránh đi tứ đại hắc ám chí tôn áp sát.

‘Nhanh, ngăn lại bọn chúng.’