Chương 4: Dưỡng một con sói mắt trắng

Chương 4: Dưỡng một con sói mắt trắng

Nhưng hắn quên mất còn có một câu nói khác, nợ cha con trả.

Nguyên chủ thật sự nuôi một con sói mắt trắng, trong trí nhớ của cô, con hàng này còn là một đồng sinh... Thế nhưng, tâm nguyện của hắn đã thành hiện thực, nguyên chủ xác thực đã chết, nàng cũng không biết mình làm sao trở thành người thay thế.

Nhưng nàng không thèm để mắt đến một con sói mắt trắng như vậy.

"Lão đại, ngươi có đề nghị gì hay hơn thì cứ nói đi. Nếu không thì câm miệng lại."

Bạch An Sâm: ". . ."

"Đây là tổ trạch, nếu mất trong tay mẫu thân, sau khi xuống dưới, cũng không thể cùng các bậc cha chú bàn giao."

Bạch Vân Khê ôm ngực, chuyện này cần phải nhanh chóng giải quyết, khi nàng tức giận, tầm mắt trở nên tối đen, cho dù nàng là người thay thế, nếu tiếp tục cũng sẽ phải chết.

Vừa rồi nàng còn muốn chết, nhưng bây giờ nghe được tâm tư của Bạch An Sâm, sao có thể để hắn đạt được tâm nguyện của mình?

"Triệu quản sự, ba ngày nữa chúng ta sẽ chuyển đi, ngươi tới thu nhà đi."

"Được rồi, xem tại mặt mũi của cử nhân lão gia, ba ngày chính là ba ngày... Về phần khác ta cảnh cáo trước, đồ đạc cá nhân, xoong chảo và những đồ vật nhỏ khác, có thể mang đi, nhưng những đồ đạc lớn như giường tủ thì phải để lại."

"Triệu quản sự, lúc trước lão gia nhà ta thế chấp trạch viện này, không bao gồm đồ đạc và vật dụng. Trạch viện này là tài sản mà ba đời nhà họ Bạch chúng ta tích lũy được, thâm tâm ngươi hẳn biết nó đáng giá bao nhiêu, ta để lại cho ngươi ba mươi quan, cũng là do lão gia ta mới qua bảy ngày, không muốn quấy rầy sự yên bình của hắn, mới bịt mũi chấp nhận."

"Nếu như ta giao giá thấp bán tháo tòa nhà này, bốn mươi quan là giá thị trường, giá thấp ba mươi lăm quan tiền vẫn có người quan tâm, đối phương mua cũng sẽ không đòi bàn ghế gia dụng mà chúng ta đã sử dụng hàng chục năm phải không?"

Triệu Lập nghẹn lại:

"Lão yêu bà, còn thật là cáo già."

"Khục ~, ngươi thật biết nói khoác, cả trấn đều biết gia đình ngươi đã xảy ra chuyện, ngươi còn đang thiếu nợ tiền trang. Ai nguyện ý nhúng tay vào phiền phức này, sẽ gặp rắc rối với chủ nhân của chúng ta."

Triệu Lập hơi hơi nâng cằm, nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh như hắn thể hiện ra ngoài.

Từ xưa đến nay người chết vì tiền, hắn thật sự sợ có người muốn chiếm tiện nghi, phá hoại việc kinh doanh của lão gia, hắn làm sao có thể ăn quả ngon?

"Lão yêu bà, còn một hơi thở cũng đào cho hắn một cái hố, lão phụ ác tâm này chẳng thà bị đánh chết."

Bạch Vân Khê nhìn chằm chằm hắn, thuận theo tiếng lòng của hắn trực tiếp bổ một đao,

" Không nói phiền phức, nhưng lợi ích là có thật, trong trấn có rất nhiều nhà đại phú quý, cũng không phải chỉ có một mình Mã thị đâu."

Bạch Vân Khê vừa nói xong, đám người xem náo nhiệt chung quanh lập tức cúi đầu thì thầm, xì xào bàn tán.

Triệu Lập vừa thấy, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi.

"Lão yêu bà, thực sự không có ý tốt gì cả. "

"Quên đi, xem ở mặt mũi của cử nhân lão gia quá cố, Triệu mỗ liền đi quá giới hạn một lần, thay lão gia nhà ta làm chủ, chỉ thu viện tử, gia cụ các ngươi dọn đi đi."

"Vậy thì đa tạ, lưu lại một đường, ngày sau dễ nói chuyện, ba ngày sau, các ngươi trực tiếp tới thu viện tử là được."

Triệu Lập gật gật đầu, ôm quyền hướng về phía nàng

"Vậy là xong, giải quyết ổn thỏa. Nếu ba ngày sau còn có người nháo sự, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà."

Nói rồi, hắn ta khoát tay với người làm, những hán tử đó trừng mắt với vẻ mặt lạnh lùng, nắm tay doạ dẫm rồi tức giận rời đi. Trước khi rời đi, còn đá ngã lăn mấy băng ghế dài, đạp cổng hai lần, phách lối đến cực điểm.

Những tên đòi nợ rời đi, Bạch Vân Khê nhìn những người hàng xóm đang xem náo nhiệt, khách khí mỉm cười .

"Nhà ta có việc, không thể chiêu đãi các ngươi uống trà, chư vị tất cả giải tán đi."

-

Khụ khụ. . . Gió thu đã đến, hẹn gặp lại tiểu đồng bọn, vui vẻ ~