Chương 28: Ngoài ý muốn thu hoạch tôm sông nhỏ
Thôn Liễu Thụ sở dĩ có cái tên này, là bởi vì đầu thôn có một con sông Thanh Thủy uốn khúc và một cây liễu lớn mấy người mới có thể ôm hết gốc cây.
Bạch Vân Khê dắt Nha Nha, xuôi theo bờ sông đi về phía sau núi, nhìn đồng ruộng hai bên bờ sông, bởi vì gần nguồn nước, tưới tiêu thuận tiện, mùa màng phát triển tốt.
Thôn nàng đang ở nằm vào giữa thời nhà Tống, có bốn mùa rõ rệt, có ruộng nước cũng có ruộng cạn.
Ruộng nước đại phần lớn có chất lượng tốt, khoảng cách nguồn nước gần, sản lượng cao, một mẫu ruộng tốt có giá từ tám đến mười quan tiền, đắt nhưng nhu cầu mua cao.
Ruộng cạn nhìn chung cằn cỗi, sản lượng thấp, giá cả tiện nghi, hai quan tiền là có thể mua một mẫu ruộng cạn.
Do bệnh tình của lão cử nhân, gia đình nàng hiện chỉ còn lại hai mẫu ruộng ruộng cạn.
Hai mẫu đất phải nuôi sống tám miệng ăn, ăn đất cũng không đủ.
Ôi, cái hệ thống hỏng, nàng vẫn luôn cần cù chăm chỉ công tác, chưa bao giờ gây rối trật tự công cộng, tại sao lại mang nàng đến sơn thôn nghèo khó này?
Vại gạo trong nhà đến con chuột cũng không đến thăm, bắt nàng một người dẫn dắt một đám gấu con đi lên chính đạo, nàng đã trêu chọc ai?
Ngay lúc nàng đang phàn nàn, một màn hình điện tử ảo xuất hiện bên cạnh, trên đó có thêm một dòng chữ.
“Dạy con trai đi theo con đường đúng đắn, tức chủ có thể tận hưởng cuộc sống cá khô đỉnh cao của cuộc đời. '
Hừ, vẽ cho nàng một cái bánh thật lớn, nếu thật thật có thành ý thì cấp cho nàng một trăm cân lương thực để vượt qua khó khăn trước mắt?
Ý nghĩ này vừa phát ra, hệ thống liền chạy trốn.
Bạch Vân Khê khóe môi run lên không nói nên lời, tháng cuối hạ khô nóng làm người có chút bực bội.
Bờ sông cây rong tươi tốt, bóng cây râm mát, gió nhẹ đánh tới, mặt sông xuất hiện những vòng tròn gợn sóng, lấp lánh dưới ánh nắng, ngược lại có thể khiến người ta cảm thấy bớt khô nóng hơn, nhiều hơn một tia mát mẻ.
Bạch Vân Khê híp mắt cảm nhận, ưu điểm duy nhất khi đến đây là không khí trong lành, hàm lượng oxy cao, đồ ăn không bị ô nhiễm.
Mới vừa cảm khái một câu, Bạch Vân Khê liền phát hiện trước mặt có một cá một vài cụm cần tây mọc dưới sông.
"Nha Nha, ngươi ở đây chờ nãi nãi, ta đi xuống dưới hái chút đồ ăn trở về."
"Được."
Bạch Vân xách xách giỏ đi xuống lòng sông, nhặt một bó cần tây nhỏ mà nàng biết rồi buộc lại nó bằng một cây rong nước, bỏ vào giỏ, cuối cùng cũng có thức ăn cho bữa trưa.
Nhìn cần tây nước dính bùn đất trên tay, Bạch Vân Khê kéo cây thủy sinh ra chuẩn bị rửa sạch, liền phát hiện dưới gốc cây thủy sinh có rất nhiều con tôm còn sống.
Ở đây thực sự có tôm càng xanh nhỏ à?
Tôm cá rất tươi, mặc dù kích thước không lớn, nhưng rất là nhiều.
Bạch Vân Khê nhìn lòng sông trong suốt, cây rong xanh mướt, suýt chút nữa cười ra tiếng, người ta nói dựa vào núi thì ăn núi, dựa vào sông thì ăn sông, đây không phải rất đúng sao.
Cơm trưa lại có thể thêm cái thức ăn, làm tôm sông rang khô.
Bạch Vân Khê đem rau cần nước đặt lên tảng đá bên cạnh, sau đó đi hái vài chiếc lá, đơn giản đan thành một chiếc giỏ đơn giản.
Công tác chuẩn bị tốt, Bạch Vân Khê nhìn quanh, cởi giày, cầm cái sọt đi qua lại giữa các cây rong tìm kiếm, đem, lùa tất cả tôm sông nhỏ vào một chỗ rồi dùng giỏ vớt chúng lên.
Một lúc sau, giỏ lá cây đã đầy, không ngờ lại có thêm hai con cá diếc to bằng lòng bàn tay.
Nhìn những con tôm sông sống nhảy nhót tưng bừng và hai con cá diếc sống động, Bạch Vân Khê cẩn thận cầm phần dưới của chiếc lá, cho vào giỏ, phủ cần tây lên trên, đi giày rồi lên bờ, dẫn Nha Nha về nhà.
"Nãi nãi, chúng ta không phải lên núi sao?”
"Tạm thời không đi, chúng ta đem đồ ăn đưa về nhà, lát nữa ra bờ sông câu cá.”
Ở gần sông mà không ăn ăn tôm cá tươi, thật là phung phí của trời.
Trong trí nhớ của nàng, trong thôn không có nhiều người ăn cá, thỉnh thoảng có ăn cũng là lên trấn mua, có rất ít người xuống sông bắt cá.