Chương 21: Khai hoang

Chương 21: Khai hoang

Bạch Vân Khê nhìn bộ dáng đắc ý của lão tứ, sắc mặt tối sầm.

"Lão tứ ngươi ngậm miệng lại cho ta, ngươi còn biết mình là ca ca sao? Muốn làm ca ca phải có bộ dáng của ca ca, đừng để đệ đệ chế giễu."

Thằng gấu con, còn muốn đục nước béo cò giống như trước, ah~ cửa đều không có.

"Trước mắt chúng ta mặc dù không có gì cả, nhưng chỉ cần nỗ lực, chúng ta sẽ không bao giờ chết đói. Nương đã nghĩ đến chuyện này rồi, từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ cùng nhau khai hoang ở mảnh đất đằng sau núi."."

Luật pháp thời nhà Tống, chỉ cần là đất hoang không chủ, ai khai hoang thì đều có công lớn.

… Đúng vậy, khai hoang là một cái công lớn.

Vì vậy, sau khi đăng ký, có thể được miễn nộp thuế ruộng trong ba năm.

Mặc dù vậy, phàm là những gia đình có nhiều tiền vẫn thà tình nguyện bỏ tiền mua sắm ruộng tốt, cũng không nguyện ý mất công sức đi khai hoang.

Bởi vì đất hoang cằn cỗi, tốn nhiều công sức, sản lượng cũng không cao, giá trị sản lượng của một mẫu đất không đủ nuôi một người.

Cho dù miễn thuế đất ba năm cũng không có người nguyện ý làm.

Quả nhiên, vừa nghe nói khai hoang, mấy cái nhi tử đều sững sờ:

“ Nương, đất hoang không dễ khai hoang như vậy. Hơn nữa, khu đất hoang hiện tại không gần nguồn nước, cỏ dại mọc um tùm, lương thực căn bản không thể phát triển."

Bạch An Diễm nhíu mày, là người đầu tiên không đồng ý.

"Nhi tử cảm thấy, có thời gian đi khai hoang, còn không bằng thuê mấy mẫu đất tốt thì tốt hơn, dù vất vả hơn nhưng nộp thuế xong vẫn còn dư một ít."

"Nương, nhị ca nói đúng, khai hoang vừa mệt vừa cực khổ, cuối cùng còn không có thu hoạch, thuần túy là tốn công mà không có kết quả."

Lần này Bạch An Nghị không quấy rối, mà là trực tiếp đồng ý, cũng không biết có phải hắn suy nghĩ quá nhiều không, nhưng luôn cảm thấy từ sau khi nương đập đầu, thì người liền không giống như trước.

"Nhất định phải làm nương bỏ đi ý nghĩ khai hoang, lão nương hồ đồ nhưng bọn họ vẫn tỉnh táo đâu.”

Bạch Vân Khê nhìn biểu tình phản kháng của cả hai người, sắc mặt tối sầm,

" Để chữa bệnh cho cha các con, ruộng tốt nhà chúng ta đều bán đi, hiện tại chỉ còn lại hai mẫu ruộng ruộng cạn, trồng chút hạt đậu khoai lang các loại, làm một ít lương thực bổ sung thì vẫn được, nhưng muốn dựa vào nó để no bụng, tốt nhất nằm mơ thì nhanh hơn đó.”

Nếu quyết định khai hoang, Bạch Vân Khê cũng không cho phép mấy cái tiện nghi nhi tử có cơ hội xen vào.

"Tựa như lão nhị nói, có thể cho thuê ruộng đất, đây quả thực là một cách, nhưng theo ta được biết, một mẫu đất yêu cầu giao năm mươi lăm phần trăm tiền thuê đất, một năm vất vả, thu hoạch chưa đến một nửa."

"So với khai hoang, lợi nhuận địa tô cũng chỉ hơn một chút so với tình huống khai hoang, nhưng đất các con trồng chung quy không phải của chính mình, là một nông dân, trong tay không có một mẫu ruộng đất là chuyện như thế nào chắc các con cũng biết. Chẳng lẽ muốn cả đời làm điền khách?"

"Nhưng là nương ,trong đất hoang đều là cỏ dại, không những khó dọn dẹp, cũng chưa chắc có thể sinh lời, chẳng may vất vả một năm, không thu hoạch được một hạt nào, chẳng phải lãng phí thời gian sao."

Bạch An Nghị nói, cánh tay vươn ra đụng vào Bạch lão nhị,

"Nhị ca, huynh nghĩ thế nào?"

"Khục ~, nương, tứ đệ nói có lý, việc khai hoang nguy hiểm quá lớn, thứ chúng ta cần nhất bây giờ là lương thực, nếu như thuê ruộng đất, có thể mượn lương thực của chủ đất, mặc dù lãi xuất là năm mươi lăm phần trăm so ra thì nhiều nhưng trước mắt có thể đảm bảo một nhà già trẻ không đói bụng."

Bạch Vân Khê nhìn thấy lão nhị trán đổ mồ hôi, biết rằng phương pháp hắn nghĩ ra là an toàn nhất.

Nhưng nàng không muốn tiếp thu, cả gia đình này trước đây sống quá thoải mái, một chút cảm giác cấp bách đều không có.

"Con cũng nói, mượn lương có lãi, vậy con tính xem, hiện tại là tháng cuối hạ, chúng ta muốn thuê đất cũng phải đợi đến sau vụ thu hoạch mùa thu. Ruộng nước mùa đông cần nghỉ ngơi, sang năm cấy mạ mới có thể mùa màng bội thu, chờ đến thu hoạch cũng đến cuối tháng sáu."