Chương 1: Mở mắt ra đã có người đòi nợ

Chương 1: Mở mắt ra đã có người đòi nợ

"Trời ạ, cử nhân nương tử bị các ngươi đánh chết."

"Nhìn xem, sau đầu nàng ấy chảy rất nhiều máu, nàng ấy chắc chắn sẽ không qua khỏi. “

Những kẻ đòi nợ này thật tàn ác, chúng giết người không chớp mắt, đắc tội với chúng, không chết cũng phải lột da."

"Im ngay cho lão tử, thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chúng ta có văn kiện thế chấp ở đây, cho dù bẩm báo quan huyện cũng vô ích, nhiều nhất chỉ được coi là vô ý tai nạn, ai bảo nàng ngăn cản chúng ta?"

*thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.

*Bạch Vân Khê nhắm mắt, cau mày, bên tai tràn ngập những tiếng động hỗn loạn, tiếng la khóc, tiếng kêu gào, khiến đầu nàng đau như muốn nứt ra, đột ngột mở mắt.

Ánh mặt trời chói mắt khiến đầu nàng lại choáng váng, tầm mắt trở nên đen kịt.

Cảnh tượng trước mắt khiến nàng có chút bối rối, không hiểu tại sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Vừa định ngồi dậy, trước mắt lại là một trận trời đất quay cuồng, một số ký ức không thuộc về nàng ập vào não, giống như bị côn trùng gặm nhấm, đầu đau như búa bổ, trong bụng là một trận buồn nôn.

"Nương, nương tỉnh rồi, người không có việc gì là tốt rồi, hô hô..."

Bạch Vân Khê hạ tay ôm lấy đầu, nhíu mày, mơ hồ nhìn thấy một phụ nhân trẻ tuổi gầy gò ngồi xổm trước mặt mình, sắc mặt vàng như nến, giống như đang bị bệnh gì đó.

"Đỡ ta lên." Phụ nhân nghe thấy thế thì thở phào.

Bạch Vân Khê trực tiếp mở miệng phân phó, trong trí nhớ, nữ nhân này là con dâu trưởng của nguyên chủ - Đỗ thị, bởi vì khó sinh, lại không được chăm sóc kĩ, vẫn luôn bệnh tật.

Sau khi tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nàng chỉ muốn chết lần nữa, nàng ở hiện đại cũng được xem như là một nữ nhân ba tốt, theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy mà lại xuyên không, còn xuyên đến thân thể của một bà lão nông thôn, nhảy ba cấp, từ một hoàng hoa khuê nữ (cô gái độc thân) trực tiếp trở thành bà nội.

Mặc dù đứng ở đầu chuỗi thức ăn nhưng xuyên đến nơi không có gì như này thì làm gì?

Nhìn trước mắt mấy đứa con trai lớn đang trông mong chờ đợi nàng ra quyết định, Bạch Vân Khê cảm thấy mệt mỏi, xuyên qua liền bị buộc trả nợ, nàng đây là tạo nghiệt gì?

Còn có những đứa con trai cao lớn trước mặt này lại trơ mắt nhìn lão nương bị đẩy mà bất lực không biết làm gì, thật sự là lãng phí cơ thể to lớn này.

Nguyên chủ đập đầu xuống đất đi đời nhà ma chúng cứ như vậy không ai biết gì.

"Nếu cử nhân nương tử không có việc gì, có phải hay không nên nói một chút chính sự?" Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên, đồng thời là quản sự của tiền trang Mã Gia, tên là Triệu Lập. Người đàn ông này làm việc độc ác, là cánh tay trái đắc lực của gia chủ Mã gia, chuyên cho vay nặng lãi.

Bạch Vân Khê nhìn ánh mắt u ám của Triệu Lập, một tay nhéo huyệt thái dương, một tay ôm lấy cánh tay của con dâu, ép mình đứng dậy, ngồi dưới đất đàm phán với người khác, khí thế sẽ yếu hơn một chút. .

“Lão nhị, mang cho nương cái ghế.”

Một đám hỗn tiểu tử, không thấy lão nương đứng không vững sao?

Bạch Lão nhị nghe được mẫu thân giao phó, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hắn cũng là bị chuyện vừa rồi làm cho sợ hãi

"Vâng ~"

Triệu Lập nhìn Bạch Vân Khê diễn xuất, nheo mắt lại, trong lòng hừ một tiếng.

”Ta ngược lại muốn xem lão bà tử có thể làm ra được cái gì?”

Nghe được câu này Bạch Vân Khê sửng sốt, là ai đang nói chuyện?

Lão bà tử? Là nàng sao?

Hơi ngây người một chút, liền nghe thấy bên cạnh có tiếng kinh hô, " Sau gáy của cử nhân nương tử vẫn đang chảy máu., trời ạ, còn không nhanh đi gọi đại phu?”

Theo giọng nói nhìn sang, Bạch Vân Khê nhớ tới người này, thím Hoa cùng thôn, giờ phút này đang nhìn nàng bằng ánh mắt kinh hãi.

"Trời ơi ~, đầu nương có thể chứa bao nhiêu máu, chảy hết rồi nương còn có thể sống được sao?"

Bạch Vân Khê sửng sốt, rõ ràng không nhìn thấy thím Hoa mở miệng nói chuyện.

"Ôi mẹ ơi, sao cử nhân nương tử lại nhìn ta dữ tợn thế? Thật doạ người.*