Chương 4: Chương 4

Năm 1997.

Phan Thành - bố của Phan Trung lúc này đang là đội trưởng đội Hình sự thành phố Giang Hạ đang trên đường lái xe đến thành phố Thượng Thiên để điều tra về một vụ án bí ẩn liên quan đến một trong nhân vật cộm cán của Công ty G - tiền thân của Tập đoàn G sau này.

Nhưng điều kì lạ rằng, chẳng ai biết Phan Thành điều tra vụ án gì, họ chỉ biết rằng, anh xin nghỉ vì lí do gia đình và toàn bộ đội Hình sự chỉ biết mục đích thật sự của Thành khi anh xảy ra chuyện trên đường đến Thượng Thiên mà thôi.

Theo như báo cáo của Cảnh sát thành phố Thượng Thiên, Phan Thành chết do tự sát và thi thể được phát hiện bên trong căn phòng khách sạn mà anh đã thuê khi đến Thượng Thiên. Chẳng có dấu vết gì liên quan đến cuộc ẩu đả, chỉ có một bức di thư thừa nhận việc nhận hối lộ và làm sai lệch kết quả điều tra của mình trong một số vụ án trước đây mà mình đảm nhiệm.

Trong bức di thư, anh cũng không quên nhắc đến danh sách những vụ án đó là những vụ án nào. Nhưng bằng sự tinh ý của mình, sau khi đọc được bức di thư, Lê Hòa, lúc ấy vẫn còn là cấp dưới của Phan Thanh đã nhận ra rằng. Tất cả những vụ án ấy điều liên quan đến một cái tên - Thiết Hải bang.

Thiết Hải bang, một trong bang hội lớn nhất của “hắc đạo” của thành phố Giang Hạ và vươn cả vòi bạch tuộc của bọn chúng đến những thành phố xa xôi lân cận. Không tội ác nào mà bang hội này không làm để mở rộng địa bàn của mình càng lúc càng lớn mạnh.

Mại dâm, buôn bán ma túy, bảo kê, không việc gì mà Thiết Hải bang không đụng tay đến nhưng tuyệt nhiên sau nhiều năm điều tra, cảnh sát Giang Hạ vẫn không thể điều tra ra được kẻ đứng sau thực sự Thiết Hải bang là ai.

Nhưng điều kì lạ hơn xảy ra, khi người phụ trách Cảnh sát thành phố Giang Hạ lúc đó đã đóng hồ sơ vụ án của Phan Thành ngay lập tức sau khi nhận bàn giao từ cảnh sát Thượng Thiên. Những vật chứng khác của vụ án thì được đưa vào bên trong kho lưu trữ của Cục cảnh sát.

Và như một sự trùng hợp, tối hôm ấy, Cục cảnh sát bị cháy do sự cố chập điện khiến cho tất cả những vật chứng kể cả vật chứng của vụ án Phan Thành cũng đã bị thiêu rụi khiến cho bí ẩn của vụ án bị chôn vùi trong đống tro tàn kia.

Vụ án ấy sau này cũng dần dần trở thành dĩ vãng nhưng Phan Thành từ một biểu tượng của Cảnh sát Giang Hạ nay đã trở thành sự ô nhục của tất cả những người mang trên mình bộ cảnh phục. Thậm chí đến những thành phố xa xôi như Thượng Thiên cũng bị vụ án này mà làm cho rung chuyển.

Hơn nữa, một gia đình có truyền thống cảnh sát oanh liệt mấy đời như nhà họ Phan cũng bị vụ án này bôi đen. Và cũng chính vụ án của Phan Thành lại chính là sự thôi thúc cho con của anh, cậu bé Phan Tuấn - lúc này mới chỉ 9 tuổi nuôi ước mơ tiếp bước con đường còn dang dở của ông và bố anh, cùng với ý chí một ngày nào đó sẽ rửa sạch nỗi oan cho nhà họ Phan.

Quay trở lại với vụ án 301 khi đã có những manh mối mới liên quan đến cái tên Thái Huy, kẻ trước đó được xem như là nghi can số 1 của vụ án nhưng nhanh chóng được minh oan.

Theo điều tra của Liên Chi và Bùi An cùng với sự hỗ trợ của hệ thống camera giám sát đặt ở khắp mọi ngõ ngách bên trong thành phố Giang Hạ thì họ đã phát hiện ra tung tích của Thái Huy, và ông ta đang ở một căn hộ bên trong chung cư M.

Nhưng khi đến hiện trường, đội trưởng Lâm Trường lại phát hiện ra thi thể của Thái Huy đã chết từ trước đó. Bên trong căn phòng thì sặc mùi khí gas và trên bàn lại có một bức di thư khai nhận mọi tội ác của mình.

“Hắn ta tự tử nhận tội đúng không, Tô Thạch?”

Liên Chi là người được phân công thu thập chứng cứ trên người Thái Huy cùng với pháp y Tô Thạch còn những người còn lại sẽ chia nhau ra điều tra những nơi khác trong căn phòng và những người hàng xóm xung quanh.

Theo như lời hàng xóm thì Thái Huy đã dọn đến đây gần chục năm trước. Quanh năm hắn ta chẳng có nghề ngõng gì ổn định, nay làm chỗ này, mai lại làm chỗ khác nhưng kì la là hắn không lúc nào thiếu tiền tiêu xài cả.

Ngoài thời gian ở trong căn phòng của hắn, hắn có thói quen nướng số tiền hắn kiếm được vào trò đỏ đen, đua ngựa và mua vé số. Bản thân hắn là khách quen của tiệm vé số đầu ngõ, ngày nào hắn ta cũng đến mua một vé, liền một mạch gần chục năm.

“Lê Tường, cậu điều tra tất cả các camera xung quanh đây xem có tìm được người khả nghi nào ra vào căn nhà này không?”

“Rõ.”

Sau khi thu thập tất cả chứng cứ cần thiết, Lâm Trường liền tổ chức một cuộc họp để phân tích vụ án ngay sau khi trở về đội. Vụ án Hồng Anh còn chưa giải quyết xong thì nay lại xuất hiện vụ án mà người chết lại có liên quan đến vụ án kia.

Tuy rằng đã chứng minh được rằng cái chết của Thái Huy là tự tử nhưng trực giác của Lâm Trường mách bảo rằng tất cả không đơn giản như vậy. Không thể nào suốt nhiều năm không sao, nay thi thể của người vợ vừa được phát hiện thì hắn ta liền xảy ra chuyện như vậy.

Và khi Lê Tường trở về cùng với trích xuất camera thì cuối cùng cũng đã thu được một vài manh mối. Trong khoảng thời gian nạn nhân tử vong như trên báo cáo của pháp y thì chắc chắn có một người khả nghi tiến vào bên trong khu chung cư và có mặt ở gần căn phòng của Thái Huy.

“Người đó là ai?” - Lâm Trường có chút hối hả.

“Đây chính là gương mặt của nghi phạm xuất hiện gần căn phòng của nạn nhân sau khi tôi đã dùng phần mềm để làm rõ khuôn mặt của hắn.”

Và đoạn video ghi lại gương mặt của nghi phạm sau khi được phần mềm xử lí thì chân tướng cũng đã dần dần lộ diện. Nhưng điều mà mọi người bất ngờ và không ngờ đến đó chính là Phan Tuấn.

Trong bộ áo khoác màu đen, kính mát và nón cũng đen nốt thì trông anh chẳng khác nào một tên sát thủ cả. Nhưng tại sao Phan Tuấn lại không chỉ xuất hiện bên trong khu chung cư của Thái Huy mà còn xuất hiện ở gần căn phòng của nạn nhân đến mức tự biến bản thân mình thành nghi phạm.

“Thái Huy và cậu có mối quan hệ gì. Tại sao lại xuất hiện ở đó?”

Ngay lập tức, Phan Tuấn được đưa vào phòng khẩu cung để điều tra về sự có mặt của mình lúc đó. Mặc dù chứng minh cái chết của Thái Huy là tự sát nhưng nếu xuất hiện ở đó, Phan Tuấn cũng không thể thoát được nghi vấn gián tiếp tác động vào cái chết của Thái Huy.

“Tôi….tôi…” - Phan Tuấn ấp úng, không nói thành lời.

“Cậu mau khai ra đi, có phải cậu đã xúi giục hắn tự tử hay không?” - Lâm Trường lấn át tinh thần Phan Tuấn, buộc anh khai ra.

Và đến lúc này, Phan Tuấn không thể nào che giấu mục đích thực sự của mình nữa khi việc anh xuất hiện ở chung cư của Thái Huy, thậm chí đã tiếp xúc với nạn nhân lại liên quan đến vụ án năm xưa của Trần Kiều và bố của mình - Phan Thành.

Anh nhờ một số người bạn thuộc đội công nghệ của Cục cảnh sát, biết được vị trí nơi mà Thái Huy đang ở và nhân lúc đội Hình sự chưa đến, Phan Tuấn đã tranh thủ chút thời gian it ỏi ấy để tiếp cận hắn hòng hỏi về vụ án năm xưa của bố mình.

Bản thân anh có lí do tin rằng, năm xưa bố mình gặp nạn ở Thượng Thiên có uẩn khúc và có liên quan đến thủ phạm thực sự đằng sau. Người đã xúi giục Hồng Anh ra tay với Trần Kiều.

Sở dĩ có suy nghĩ đó vì anh phán đoán Hồng Anh tuy lăng loàn nhưng không có gan làm việc đó. Và thứ thuốc độc cianua mà cô ta dùng để hạ độc Trần Kiều lúc ấy là một thứ đắt đỏ, người keo kiệt như cô ta không thể nào bỏ một số tiền lớn như vậy để mua rồi đầu độc Trần Kiều.

Tuy rằng thừa nhận việc mình đã có mặt ở căn phòng của Thái Huy nhưng tuyệt nhiên anh phủ nhận việc rằng Thái Huy tự tử là do mình tác động vì ngoài chuyện đó ra, anh không đề cập đến bất cứ chuyện gì khác với nan nhân. Và nếu đúng như những gì Phan Tuấn khai nhận thì anh cũng không đủ thời gian để tác động đến cái chết của Thái Huy khi camera còn xác nhận rằng, Phan Tuấn rời khỏi chung cư 10 phút sau khi bước vào.

Chính vì thế, nghi ngờ với Phan Tuấn tạm thời được tháo bỏ nhưng trước khi tìm ra hung thủ thật sự, anh không được tham gia vào công việc của Đội Hình sự và còn phải nhận hình phạt của Lâm Trường vì chuyện mà mình đã gây ra.

“Đội trưởng Lâm, có điều kì lạ. Hành lang chung cư Thái Huy bị mất điện chưa tới 5 phút nhưng lại xảy ra đến 2 lần, cách nhau gần 30 phút.”

“Vậy có điều gì kì lạ.”

Đến lúc này tất cả mới phát hiện ra một người nữa xuất hiện bên trong căn phòng của Thái Huy trước khi cảnh sát đến. Và thực sự người đó là ai, hắn ta đã làm gì với Thái Huy khiến hắn phải tự tử.