Chương 2: Chương 2

Nói một xíu về Liên Chi, cô cũng xuất thân trong gia đình có truyền thống là cảnh sát như gia đình Phan Tuấn. Ông nội cô và ông nội Phan Tuấn trước đây vừa là đồng đội, vừa là bạn tâm giao nhiều năm.

Liên Chi tên đầy đủ là Chu Liên Chi, cháu gái của Chu Khang, phó giám đốc công an Giang Hạ năm xưa. Từ nhỏ, cô đã có ước mơ sẽ nối nghiệp ông của mình, trở thành một cảnh sát để điều tra phá án, truy bắt tội phạm.

Cũng chính vì vậy mà gia đình cô và Phan Tuấn có một mối quan hệ khăng khít và tốt đẹp đến mức hai ông của hai nhà đã tính chuyện se duyên, kết làm thông gia với nhau khi Liên Chi và Phan Tuấn trưởng thành. Có thể nói cả hai là thanh mai trúc mã của nhau.

Nhưng cách đây gần 20 năm, một sự cố đáng tiếc đã vĩnh viễn chia cắt hai gia đình đến thời điểm này . Và sự cố đó có liên quan trực tiếp đến ông Phan Trung, người bạn thân thiết của ông Khang. Gia đình Liên Chi quy trách nhiệm về ông Trung, nên kể từ đó hai gia đình đoạn tuyệt qua lại với nhau và mối tình của hai đứa nhỏ cũng từ đó mà đứt đoạn.

Sáng hôm sau, tại Cục cảnh sát thành phố Giang Hạ.

“Xin kính chào tất cả các đồng chí, nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Lâm Trường đảm nhiệm vị trí đội trưởng Đội hình sự cùng với đồng chí Bùi An. Mong cả hai đồng chí sẽ lập được nhiều chiến công, mang đến sự bình yên cho người dân Giang Hạ.”

Đồng chí Bùi Hải – Cục trưởng Cục cảnh sát Giang Hạ dõng dạc tuyên bố. Tiếng tăm của Lâm Trường ở Thượng Thiên đã lan đến Giang Hạ nên vừa dứt lời, những tràng vỗ tay tán thưởng đã vang lên không ngớt.

Buổi lễ nhậm chức của Lâm Trường và Bùi An ở Giang Hạ kết thúc ngắn gọn như vậy. Tất cả sự chú ý bây giờ đang dồn về phía vụ trọng án trên núi Hoàng đêm hôm qua. Và tất cả những người có liên quan đang tập trung lại bên trong một căn phòng.

Bùi Hải ngồi giữa, hai bên là hai thành viên cộm cán của Giang Hạ trong vụ án lần này, một mới một cũ, bắt đầu những bước chân đầu tiên trong việc phá án. Ngồi đối diện Lâm Trường lúc này là Lê Hòa – Cục trưởng Cục cảnh sát khu vực 3, cũng là nơi sẽ tiếp nhận vụ án lần này.

“Vụ án tại núi Hoàng này, tôi đã được các đồng chí thuật lại chi tiết. Đây là một vụ án đặc biệt nghiêm trọng, lãnh đạo tỉnh cũng đang quan tâm đến vụ án này, yêu cầu chúng ta phải tập trung phá án.”

Cục trưởng Bùi (Bùi Hải) vừa nhận được điện thoại của thành phố về vụ án tại núi Hoàng thì hết sức lo lắng và có chút lo âu. Vụ án trải qua một thời gian dài này được vô tình phát hiện trong trận mưa tối hôm trước đã khiến cho cả thành phố Giang Hạ sục sôi mà đến cả lãnh đạo thành phố cũng chẳng thể nào im lặng được.

“Theo những gì chúng ta thu thập được, đã bước đầu xác định thân thế của người phụ nữ kia và điều còn lại là liên hệ với con trai nạn nhân để xét nghiệm mũa DNA, từ đó sẽ có kết luận chính xác về người đó.” – với chất giọng trầm, Lâm Trường tường trình về vụ án.

“Được, từ bây giờ, tôi gọi đây là vụ án 301. Lê Hòa, cậu sẽ cùng với Lâm Trường chỉ huy phá vụ án này. Ngoài ra, cả hai phải thường xuyên báo cáo tình hình cho tôi. Trong thời gian sớm nhất, phải phá được vụ án này.

“Rõ, thưa cục trưởng.”

Mệnh lệnh đã được đưa ra, vụ án 301 bây giờ chính thức bắt đầu điều tra.

Và bước đầu tiên chính là tìm ra người thân của nạn nhân thông qua những thông tin mà đội điều tra đã thu thập được trước đó. Tất cả sự chú ý bây giờ dồn về phía Thái Châu, người đã không còn bất cứ tung tích nào nhiều năm về trước.

“Phan Tuấn, cậu cùng với Lão Lê đến nhà Thái Châu điều tra.”

“Rõ” – Phan Tuấn tiếp nhận mệnh lệnh.

“Liên Chi, cô cùng với Tường đến điều tra hồ sơ xuất nhập cảnh của Thái Châu, xem xem lần cuối cùng cậu ta xuất hiện ở Giang Hạ là lúc nào.”

“Rõ” – đến lượt Liên Châu cũng nhận được mệnh lệnh từ Lâm Trường.

“Bùi An, cô theo tôi đến đài truyền hình một chuyến.”

Vừa trở về từ phòng làm việc của Cục trưởng Bùi, Lâm Trường ngay lập tức đã phân bổ công việc đến từng người với mục tiêu là tìm ra tung tích của Thái Châu và những thông tin liên quan đến bộ hài cốt kia.

Lâm Trường cùng với Bùi An đến đài truyền hình để dựa vào những hình ảnh khôi phục nhân dạng từ tổ Pháp y có thể tìm thấy được thông tin về bộ hài cốt kia trong lúc những người khác sẽ dựa vào những bằng chứng còn lại.

Nhưng tất cả chưa đi được bao lâu thì đã có lệnh từ Cục trưởng Lê Hòa yêu cầu tất cả trở về và lí do cho sự thay đổi đột ngột đó chính là Thái Châu đã tự động xuất hiện trước cổng Cục cảnh sát khu vực 3 và yêu cầu được xét nghiệm mẫu ADN.

Sự xuất hiện này tất nhiên là điều tốt nhưng bản thân Phan Tuấn lại có chút lấn cấn khó lòng mà giải thích được. Câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Tuấn rằng một kẻ đã mất tích bấy lâu nay tại sao bây giờ lại xuất hiện và còn khăng khăng khẳng định bộ hài cốt ấy lại chính là mẹ của mình đã mất tích bấy lâu nay.

“Hắn ta có âm mưu gì?”

Tất nhiên bây giờ chứng cứ trong tay cảnh sát không quá nhiều nên cũng không thể đoán già đoán non mục đích thật sự của Thái Châu lần này. Điều mà họ quan tâm là lúc này vụ án đã có chút tiến triển.

Và kết quả xét nghiệm ADN trùng khớp giữa bộ hài cốt và Thái Châu nên đây chắc chắn là bà Hồng Anh – mẹ của cậu mất tích. Kết quả ADN không thể đánh lừa người khác nhưng thứ đang khiến Phan Tuấn cùng đồng nghiệp của mình băn khoăn khi cầm trên tay kết quả xét nghiệm lại là câu hỏi.

“Tại sao lại trùng hợp như vậy?”

“Tại sao Thái Châu lại biết hài cốt được tìm thấy ở núi Hoàng là người mẹ thất lạc bấy lâu nay của hắn?”

“Liệu rằng một người khi ấy mới chỉ làm một cậu bé như hắn sẽ biết được những gì mà có thể chắc chắn như vậy?”

Thái Châu một lần nữa nhanh chóng được đưa vào phòng thẩm vấn để cảnh sát lấy lời khai nhưng kết thúc rất nhanh ngay sau đó. Thái Châu vừa vào phòng đã khai hết tất cả những gì mà hắn ta biết về mẹ của mình cũng như là nghi can của vụ án này.

Người giết mẹ của hắn không ai khác là cha ruột của mình - Thái Huy. Nhưng trong câu chuyện của mình, Thái Châu nhắc đến một cái tên - Trần Kiều, và theo lời của anh thì người tên Trần Kiều ấy chính là nguyên nhân Thái Huy nhẫn tâm xuống tay với vợ của mình.

Lại thêm một nhân vật bí ẩn khác xuất hiện trong vụ án của Hồng Anh. Nhưng cái tên Trần Kiều thì không còn lạ gì với Liên Chi vì cải tên này là tên giang hồ khét tiếng một thời của thành phố Giang Hạ, kẻ đã xuất hiện trong những câu chuyện của ông cô - Chu Khang năm xưa.

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ đó là, Trần Kiều lại chính là cha ruột của Thái Châu chứ không phải Thái Huy như mọi người đã lầm tưởng. Trần Kiều là chồng trước của mẹ hắn, bà Hồng Anh nhưng cuộc hôn nhân chẳng diễn ra êm đẹp như trong suy nghĩ của bà nên dẫn đến quyết định li hôn chỉ sau một thời gian ngắn gắn bó với nhau.

Sau khi đi bước nữa với người đàn ông mang tên Thái Huy sau khi cuộc hôn nhân đầu tiên tan vỡ chỉ 1 tháng, bà ta phát hiện mình có thai với Trần Kiều. m thầm sinh ra Thái Châu, nuôi nấng thành người và sự thật ấy ngỡ như đã được chôn vùi cùng sự lớn lên của Thái Châu thì…

Như lời kể của Thái Châu, năm 1996, Trần Kiều sau nhiều năm sống ẩn dật thì đã xuất hiện trở lại ở thành phố Giang Hạ. Hắn ta trở thành một người doanh nhân giàu có và trở lại để tìm bà Hồng Anh để “ôn lại chuyện xưa.”

Và trong ngày định mệnh ấy, cha con Thái Huy - Thái Châu đã nghe được bí ẩn đằng sau từ chính miệng của bà Hồng Anh. Thái Huy đương nhiên là không thể chấp nhận sự thật ấy, liền ôm Thái Châu bỏ đi. Sau đó diễn biến như thế nào bên trong căn nhà ấy thì Thái Châu không còn biết nữa.

Vài ngày sau, trong một đêm mưa to gió lớn, Thái Huy vì không chịu nổi cú sốc ấy đã viện cớ sang huyện kế bên để nhập hàng cho chủ của mình nên không về nhà trong vài hôm và với bản tính “lăn loàng” của mình thì bà Hồng Anh tối hôm ấy lại có một buổi tối vui vẻ cùng Trần Kiều trong khi con trai của mình vẫn đang say giấc bên trong phòng.

Nhưng cả hai đều không biết rằng, tất cả những điều họ nói tối hôm đó đều bị Thái Châu nghe không sót một chữ nào. Thậm chí, Trần Kiều còn vào bên trong phòng Thái Châu và chính miệng thừa nhận cậu chính là đứa con trai ruột của hắn.

Những điều ấy khiến cho Thái Châu sau này từ một cậu bé hoạt bát và có thành tích xuất sắc trong học tập, trở nên trầm lặng, ít nói và lạnh lùng. Hắn thù mẹ của hắn, thù luôn cả cái người “cha ruột” của hắn.

Trở về phòng họp, toàn bộ đội Hình sự đều nhận định rằng, chính Thái Huy là hung thủ giết người. Tất cả nhanh chóng thu thập tin tức về nơi ở của hung thủ đang sống ở Giang Hạ để tiến hành bắt giữ và kết thúc vụ án đầu tiên của Lâm Trưởng với cương vị Đội trưởng đội Hình sự khu vực 3, thành phố Giang Hạ.

Nhưng có hai thông tin khiến cho hướng điều tra của Lâm Trưởng và đội Hình sự thay đổi.

Thứ nhất, theo như thời gian mà Thái Châu khai, Thái Huy hoàn toàn không có ở Giang Hạ và hơn tuần sau, hắn mới trở về. Điều này được nơi hắn làm việc xác minh. Lô hàng mà hắn nhập chính là lô hàng lớn nhất của công ty khi đó nên họ đã nhớ rất rõ, thậm chí thông tin cũng đã được ghi lại. Đối tác ở huyện bên cũng xác nhận, trọng thời gian ấy Thái Huy không rời khỏi đó.

Thứ hai, cái tên Trần Kiều lại liên quan đến một vụ án khác mà hắn là nạn nhân. Thời gian là 1 ngày sau lần gặp thứ hai giữa bà Hồng Anh và Trần Kiều, cái ngày mà Thái Châu nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa 2 người từ bên trong phòng của mình. Và Hồng Anh lại chính là hung thủ giết Trần Kiều theo như điều tra của cảnh sát lúc ấy

Người điều tra không ai khác là Phan Thành - bố ruột của Phan Tuấn.

Từ bây giờ, bí ẩn bị chôn vùi hàng chục năm về trước, dần dần được hé lộ và vụ án 310 về cái chết của Trần Kiều, một lần nữa sẽ được lật ra với những uẩn khúc còn chưa có lời giải khi ấy.

“Động cơ giết người của Hồng Anh?”

“Vì sao cô ta bị giết?”

“Liệu rằng có người đằng sau sai khiến hay thao túng cô ta hay không?”

Tất cả những câu hỏi ấy khiến cho Lâm Trường bây giờ như rơi vào ma trận, ma trận của quá khứ và cả hiện tại khiến anh không thể nào phán đoán và xâu chuỗi tất cả lại với nhau được.

Còn với Phan Tuấn, đây cũng sẽ là khởi đầu trong cuộc hành trình gian nan và nguy hiểm sắp xảy ra với anh cùng với “nỗi nhục” đè nặng lên gia đình suốt hàng chục năm, khiến cho gia đình anh trở nên điêu đứng.