Lúc này, trước cửa Thiên Cương Đường đã có không ít người tụ tập. Tề Huyền Tố phát hiện nam tử cao lớn mang đại đao cũng đứng ở đó, nhưng hắn không giao tiếp với ai, chỉ đứng một mình, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần.
Cảm nhận được ánh mắt của Tề Huyền Tố, nam tử khẽ mở mắt liếc nhìn hắn, không chút khách khí. Tề Huyền Tố chỉ cười nhẹ, rồi lập tức thu ánh mắt lại.
Bên cạnh cửa lớn của Thiên Cương Đường có đặt một chiếc Nhật Quỹ [1], trong đó đã đánh dấu giờ Thìn, tức là còn phải đợi nửa canh giờ nữa mới mở cửa. Tề Huyền Tố cũng không vội, liền tìm một góc yên tĩnh để chờ đợi.
Chờ không bao lâu, Tề Huyền Tố đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai mình, không khỏi giật mình. Phải biết rằng hắn đã từng hành tẩu giang hồ, cảnh giác cực cao, nếu không phải tu vi người đó vượt xa hắn, tuyệt đối không thể tiếp cận mà hắn không hay biết.
Tề Huyền Tố quay đầu lại, thấy Trương Nguyệt Lộc đang đứng bên cạnh. Nhưng hôm nay, nàng có vẻ khác biệt, mặc áo hạc bào, giày vân tròn đầu, đầu đội thuần dương cân.
Tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ.
Tề Huyền Tố không quá ngạc nhiên, chỉ mỉm cười bất đắc dĩ.
Trương Nguyệt Lộc cười hỏi: "Thiên Uyên huynh dường như không ngạc nhiên lắm."
Tề Huyền Tố thật thà đáp: "Hôm đó, Đạm Đài cô nương nói ta nhất định sẽ vào Thiên Cương Đường. Ta suy đi nghĩ lại, với khẩu khí như thế, lại là một thiếu nữ đồng niên trong Thiên Cương Đường, thì chỉ có thể là một người thôi."
Trương Nguyệt Lộc giả vờ không biết: "Là ai?"
Tề Huyền Tố đành phải nói: "Đạm Đài cô nương chính là Trương phó đường chủ của Thiên Cương Đường, và ngược lại, Trương phó đường chủ cũng chính là Đạm Đài cô nương."
Trương Nguyệt Lộc mỉm cười: "Người ta thường nói kết giao bằng lòng thành. Thiên Uyên huynh có nghĩ rằng ta cố tình lừa gạt huynh không? Thật lòng mà nói, họ của mẹ ta là Đạm Đài, cái tên 'Đạm Đài Sơ' cũng là mẹ ta đặt cho ta. Trong những dịp riêng tư, ta thường dùng cái tên này. Nếu huynh thích, từ nay về sau vẫn có thể gọi ta là Đạm Đài cô nương."
Trong lúc hai người nói chuyện, những người xung quanh cũng đã nhận ra Trương Nguyệt Lộc, vị Tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ, lại còn là một nữ nhân trẻ tuổi. Việc nàng xuất hiện trước cửa Thiên Cương Đường đã đủ để đoán biết thân phận của nàng là phó đường chủ mới nhậm chức. Nhưng người đạo sĩ Thất phẩm đứng cạnh nàng lại là ai? Là con cháu thế gia nào chăng?
Vì hôm nay tất cả đều mặc đạo bào chính thức, nên khó có thể phân biệt xuất thân qua trang phục, chỉ có thể suy đoán.
Mọi người bắt đầu đưa ra những phỏng đoán khác nhau. Có kẻ cho rằng Tề Huyền Tố là con cháu của Trương gia trong phủ Đại Chân Nhân, là biểu huynh muội thanh mai trúc mã với Trương Nguyệt Lộc. Có kẻ đoán hắn là công tử của Lý gia ở Đông Hải, xuất thân từ chi chính của Huyền Thánh, còn cao quý hơn cả Lý Thiên Trinh, người xuất thân từ chi nhánh Đông Hoàng. Cũng có kẻ nghĩ rằng hắn không thuộc dòng họ Trương hay Lý, mà là con của bạn bè thế giao cha mẹ Trương Nguyệt Lộc. Càng buồn cười hơn, có kẻ còn nghĩ rằng hắn có thể là tôn thất đệ tử.
Tề Huyền Tố không biết những gì mọi người đang nghĩ, nhưng có thể cảm nhận được đủ loại ánh mắt đang hướng về mình: ghen tị, thù hằn, khinh thường, tâng bốc... tất cả đều có.
Cảm giác này khiến hắn không thoải mái chút nào.
Tề Huyền Tố thậm chí nghi ngờ rằng Trương Nguyệt Lộc đang cố ý đặt mình vào thế khó. Trước đó, hắn không thể hiểu tại sao Trương Nguyệt Lộc lại đột ngột chú ý đến mình.
Giờ đây, hắn đã hoàn toàn sáng tỏ: vấn đề nằm ở cuộc gặp gỡ tình cờ kia.
Một lần gặp gỡ bất ngờ vốn không phải là chuyện gì lớn, nhưng chính lần gặp gỡ này đã khiến Trương Nguyệt Lộc nhớ đến tên Tề Huyền Tố. Khi thấy danh sách do Tôn Vĩnh Phong gửi lên, tất nhiên nàng sẽ chú ý đến.
Nhiều chuyện, thoạt nhìn không có vấn đề gì, chỉ cần không thu hút sự chú ý đặc biệt của người khác, thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu xét kỹ, sẽ phát hiện ra sơ hở, từ đó dẫn đến tai họa.
Với thân phận của hắn, sao có thể dễ dàng mà xuất hiện công khai trước đám đông như vậy?
Đúng lúc này, một chiếc xe bò chầm chậm dừng lại, từ trên xe bước xuống một người cũng mặc trang phục của Tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ, không ai khác chính là Tôn Vĩnh Phong, người đã nhận hai trăm đồng Thái Bình của Tề Huyền Tố.
Với một Tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ, hai trăm đồng Thái Bình không phải là con số lớn, nhưng nếu tích góp từ nhiều người như Tề Huyền Tố, thì số tiền đó lại trở nên đáng kể.
Trong suốt một tháng, từ rằm tháng bảy đến rằm tháng tám, Tôn Vĩnh Phong đã kiếm đủ no nê, tâm trạng rất thoải mái, còn đang nghĩ đến việc mua một căn nhà trong Huyền Đô để tiện việc trực ban sau này.
Nhưng Tôn Vĩnh Phong không ngờ rằng, vừa bước xuống xe, đã thấy Trương Nguyệt Lộc đứng sẵn ở đó, sắc mặt hắn liền căng thẳng, vội vàng bước nhanh đến trước mặt nàng.
Dù cả hai đều là Tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ, nhưng chức vụ lại khác nhau, giống như giữa Kim Khuyết nghị sự Chân Nhân và Chân Nhân thông thường, cùng là Nhị phẩm Thái Ất đạo sĩ nhưng địa vị lại khác biệt rất lớn.
Trương Nguyệt Lộc thậm chí không cần bàn đến tuổi tác, tương lai, hay chỗ dựa phía sau, chỉ cần làm đúng phận sự cũng đủ để áp chế hắn.
"Phó đường chủ." Tôn Vĩnh Phong cúi đầu hành lễ.
Trương Nguyệt Lộc điềm nhiên nhận lễ, không đáp lễ lại, cười nhạt nói: "Tôn chủ sự, ta còn chưa cảm ơn ngươi đã giúp ta tìm được nhiều nhân tài đến thế."
Tôn Vĩnh Phong nghe ra ngữ khí không đúng của Trương Nguyệt Lộc, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn nàng, rồi phát hiện ra Tề Huyền Tố đang đứng bên cạnh nàng.
Thực ra, ngay khi Tôn Vĩnh Phong xuất hiện, Tề Huyền Tố đã cúi đầu, nên hắn không để ý ngay lập tức. Nhưng đến giờ thì không thể tránh né nữa.
Tề Huyền Tố khẽ hắng giọng, lặng lẽ dời ánh mắt đi nơi khác.
Là kẻ từng trải, Tôn Vĩnh Phong lập tức hiểu ra vấn đề, mồ hôi lạnh chảy dài sau lưng, không thốt nên lời.
Dưới ánh mắt của bao người, Trương Nguyệt Lộc vẫn giữ thể diện cho Tôn Vĩnh Phong, nhìn Nhật Quỹ bên cạnh cửa chính, nhàn nhạt nói: "Tôn chủ sự, bắt đầu đi."
Tôn Vĩnh Phong vội vàng đáp: "Vâng."
Trương Nguyệt Lộc quay sang Tề Huyền Tố, nhẹ nhàng nói: "Thiên Uyên huynh, theo ta vào đây."
Tề Huyền Tố chỉ còn cách theo sau Trương Nguyệt Lộc bước về phía cổng chính Thiên Cương Đường. Trong khoảnh khắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào họ.
Trương Nguyệt Lộc không chút bận tâm, nhưng Tề Huyền Tố thì cảm thấy như có gai đâm vào lưng.
Lúc này, Tôn Vĩnh Phong mới lấy ra một chiếc khăn trắng từ trong tay áo, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán. Trong lòng thầm mắng Tề Huyền Tố: "Ngươi đã quen biết phó đường chủ, sao không trực tiếp nhờ vả nàng, còn tìm đến ta làm gì, chẳng phải là hại ta sao!"
Rồi hắn lại nghĩ đến một khả năng khác: "Hay đây là cái bẫy của Trương Nguyệt Lộc?"
Trương Nguyệt Lộc trước tiên thông qua Tề Huyền Tố nắm được chứng cứ mình nhận hối lộ, sau đó cũng không vội lộ ra, để như thanh kiếm treo trên cao chưa hạ xuống, khiến hắn lo lắng không yên. Dù nàng không có quyền cách chức chủ sự, nhưng nếu hắn không nghe lời, nàng chỉ cần nộp bằng chứng lên Bắc Thần Đường, thì hắn coi như tiêu đời, chưa kể nàng vốn xuất thân từ Bắc Thần Đường.
Như vậy, từ nay về sau hắn không thể lảng tránh hay đối phó qua loa, chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lệnh hành sự.
Nghĩ đến đây, Tôn Vĩnh Phong không dám coi thường vị phó đường chủ trẻ tuổi này nữa, những ý nghĩ trả thù vừa mới nảy ra cũng bị hắn dập tắt, ngược lại bắt đầu cân nhắc kết giao với Tề Huyền Tố. Dù sao Tề Huyền Tố có thể giúp Trương Nguyệt Lộc làm những việc như này, chắc chắn là tâm phúc của Trương Nguyệt Lộc rồi.
Lúc này, Tề Huyền Tố không hề biết rằng trong mắt Tôn Vĩnh Phong, hắn đã trở thành người của Trương Nguyệt Lộc. Nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được phần nào ý đồ của Trương Nguyệt Lộc. Nếu hắn là người mới đến Thiên Cương Đường, thì nàng cũng không khác gì. Tuổi trẻ, địa vị chưa vững, nàng cần phải xây dựng lực lượng tâm phúc từ những người mới này để củng cố vị trí.
Rõ ràng, Tề Huyền Tố đã lọt vào tầm mắt của Trương Nguyệt Lộc và được chọn làm một trong những người nàng định phát triển thành tâm phúc.
Khi Trương Nguyệt Lộc đến trước cổng chính Thiên Cương Đường, hai linh quan canh cửa mặc giáp sắt chậm rãi đẩy cánh cửa đồng nặng nề ra.
Bên trong là một sân lớn, hướng bắc là chính điện, phía tây là phòng trực, phía đông là phòng ký ấn. Trương Nguyệt Lộc đi thẳng vào phòng trực phía tây, Tề Huyền Tố không còn lựa chọn nào khác, đành theo sau nàng, những người khác thì không có đãi ngộ như vậy, chỉ có thể đứng chờ đợi tại chỗ.
Vào trong phòng trực, Tề Huyền Tố không nhịn được hỏi: "Phó... Đạm Đài cô nương, chẳng phải sẽ có buổi khảo hạch sao?"
“Đã kết thúc rồi.” Trương Nguyệt Lộc đi đến bàn làm việc ngồi xuống.
Tề Huyền Tố ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
Trương Nguyệt Lộc đặt thuần dương cân xuống bàn, mỉm cười: "Ngay từ mùng một tháng tám, ta đã khảo hạch Thiên Uyên huynh rồi, chẳng lẽ huynh quên rồi?"
Tề Huyền Tố nói: “Đó cũng tính sao? Không phải quá qua loa…”
Trương Nguyệt Lộc cắt ngang lời hắn, giọng kiên quyết: "Ta đã nói tính thì là tính."
Cấp trên cao hơn một bậc đã có thể đè bẹp người khác, huống chi nàng cao hơn Tề Huyền Tố đến mấy bậc. Hắn đành câm nín không nói thêm gì.
Trương Nguyệt Lộc tiếp tục nói: “Ta với huynh Thiên Uyên là người quen cũ, không cần vòng vo nữa. Lần này Thiên Cương Đường tăng thêm một vị trí phó đường chủ, tương ứng còn phải tăng thêm hai vị chủ sự, sáu vị chấp sự cùng một số người khác. Phó đường chủ do đại chân nhân đích thân quyết định; chủ sự do chưởng đường chân nhân quyết định; chấp sự do phó đường chủ quyết định; còn dưới nữa do chủ sự quyết định. Nói cách khác, ta có sáu suất chấp sự, ta muốn huynh Thiên Uyên đảm nhận một trong sáu vị trí này, không biết ý huynh thế nào?”
Trương Nguyệt Lộc tiếp tục nói: "Ta và Thiên Uyên huynh cũng xem như người quen cũ, ta không vòng vo nữa. Lần này Thiên Cương Đường có thêm một vị phó đường chủ, kéo theo đó cần bổ sung hai vị chủ sự, sáu vị chấp sự, cùng một số người khác. Phó đường chủ là do Đại Chân Nhân đích thân quyết định; chủ sự do Chưởng Đường Chân Nhân quyết định; chấp sự do phó đường chủ quyết định; những người khác thì do chủ sự quyết định. Nói cách khác, trong tay ta có sáu vị trí chấp sự, ta muốn để Thiên Uyên huynh đảm nhận một trong số đó, huynh nghĩ sao?"
Tề Huyền Tố hơi động lòng, nhưng chưa vội đồng ý, mà nói: "Theo lý thuyết, chấp sự của Cửu Đường phải do đạo sĩ Ngũ phẩm hoặc Lục phẩm đảm nhận. Ta chỉ là Thất phẩm, e rằng không hợp..."
Trương Nguyệt Lộc cười: "Nếu nói vậy, phó đường chủ thường phải do Nhị phẩm Thái Ất đạo sĩ hoặc Tam phẩm U Dật đạo sĩ đảm nhận. Ta chỉ là Tứ phẩm Tế Tửu, chẳng phải cũng không nên làm phó đường chủ sao?"
Tề Huyền Tố đành đáp: "Ta không có ý đó."
Trương Nguyệt Lộc nói: “Đã thế, ta có thể làm phó đường chủ, thì huynh có thể làm chấp sự. Chỉ có điều, ta chỉ cho huynh danh phận, còn liệu thuộc hạ có phục hay không, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của huynh."
Tề Huyền Tố lộ vẻ do dự.
Trương Nguyệt Lộc tăng thêm sức nặng trong giọng nói: "Thiên Uyên huynh, trước mặt ta thì đừng giả vờ là một 'đạo sĩ vườn hoa' nữa. Người đã từng lăn lộn giữa ánh đao bóng kiếm, cần gì phải giả bộ khiêm nhường như vậy?"
Lời nói đã đến nước này, Tề Huyền Tố chỉ còn cách đồng ý, trong lòng thầm cười khổ, vị thượng cấp mới này rõ ràng không dễ đối phó như Thất Nương.
—
Chú thích:
[1] Nhật Quỹ: tương tự như đồng hồ mặt trời, được sử dụng từ thời cổ đại (thế kỷ thứ 7 TCN ở Trung Quốc) để đo thời gian dựa trên bóng của mặt trời.
Độ dài bóng nắng vào buổi trưa được dùng để xác định mùa trong năm.
Nhật Quỹ từng là công cụ đo thời gian chính xác nhất thế giới trong một thời gian dài.
Các nhà thiên văn cổ đại đã tính toán và chia năm thành 24 tiết khí dựa trên Nhật Quỹ, giúp xác định thời gian lễ hội và nông nghiệp.