Hai người đi dạo trên quảng trường Thái Thanh đông đúc, Trương Nguyệt Lộc đột nhiên hỏi: “Thiên Uyên, dường như huynh rất thiếu tiền? Hiện tại mỗi tháng huynh nhận được bao nhiêu bạc trợ cấp? Nếu không tiện nói, cứ xem như ta chưa hỏi, không sao cả.”
Tề Huyền Tố cũng không giấu giếm, nói: “Hiện tại ta còn khoảng chưa đến hai trăm đồng Thái Bình. Vì ta chưa từng làm việc tại các đạo phủ địa phương, nên không có tiền trợ cấp hàng tháng.”
“Không có trợ cấp? Tại sao không làm việc ở các đạo phủ địa phương?” Trương Nguyệt Lộc hơi ngạc nhiên, cũng không phải ngạc nhiên vì Tề Huyền Tố không có thu nhập từ Đạo Môn, thực ra là ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Tề Huyền Tố.
Tề Huyền Tố biết Trương Nguyệt Lộc không phải người bình thường, muốn tra xét lý lịch của hắn cũng không khó. Nếu hắn bịa chuyện qua loa, có khi lại tự vạch áo cho người xem lưng.
Vì vậy hắn nữa thật nữa giả nói: “Năm đó sư phụ ta bị kẻ thù sát hại, đến nay vẫn không biết hung thủ là ai. Dám ra tay với một Tứ phẩm đạo sĩ như sư phụ ta, ta đoán phần lớn là nhân vật lớn trong Đạo Môn. Ta tuy may mắn thoát chết, nhưng cũng sợ bọn hắn nhổ cỏ tận gốc, nên mấy năm qua luôn lang bạt giang hồ, cũng không dám nhận chức ở các đạo phủ địa phương.”
Trương Nguyệt Lộc nhướng mày: "Bây giờ huynh không sợ nữa à?"
Tề Huyền Tố cười khổ: "Sợ mà cũng không sợ."
Trương Nguyệt Lộc hỏi: "Nói vậy nghĩa là sao?"
Tề Huyền Tố bình thản nói: "Sợ là sợ ta cũng chết không rõ ràng như sư phụ. Không sợ là vì cùng lắm chỉ chết một lần, ít nhất ta cũng phải báo được thù cho sư phụ."
Trương Nguyệt Lộc nói thẳng: "Xem ra huynh cũng có chút khí phách, cũng còn biết 'báo thù' là gì, nếu không ta thật sự khinh thường huynh, không thể làm bằng hữu."
Tề Huyền Tố hơi ngượng ngùng ho khẽ: "Chết thì không sợ, chỉ sợ chết không rõ ràng, chết rồi còn làm ma hồ đồ."
Trương Nguyệt Lộc lại hỏi: "Huynh có manh mối gì không?"
Tề Huyền Tố lắc đầu: "Không có. Khi sư phụ qua đời, ta còn rất nhỏ, không biết rõ quan hệ của sư phụ, cũng không biết nhiều về quá khứ của người. Nói thật lòng, sau khi sư phụ mất, ta mưu sinh cũng đã khó. Đến bây giờ, ta cũng chỉ là đạo sĩ thất phẩm, không quyền không thế, lại cách đây quá nhiều năm, biết đi đâu tìm manh mối? Nên ta nghĩ, muốn báo thù, phải thành đạt trước đã. Nho môn có câu nói rất hay, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Đúng lúc ta nghe nói Thiên Cương Đường thêm biên chế, liền bỏ ra một nửa tiền tiết kiệm, đi cửa sau, tính trước tiên lên làm Lục phẩm đạo sĩ."
“Cửa sau.” Trương Nguyệt Lộc cười như không cười nhìn Tề Huyền Tố.
Bị nhìn đến nỗi không thoải mái, Tề Huyền Tố bất đắc dĩ nói: “Cô nương đừng nhìn ta như vậy, đây cũng chỉ là lẽ thường tình mà thôi.”
“Ta không thích lẽ thường tình này.” Trương Nguyệt Lộc cau mày, “Lẽ thường tình này sẽ làm hỏng phong khí của Đạo Môn, tổn hại căn cơ của Đạo Môn.”
Tề Huyền Tố thở dài: “Ta cũng biết, chỉ là… không còn cách nào khác.”
Trương Nguyệt Lộc không chỉ trích Tề Huyền Tố, đây là điểm mạnh của nàng, không bao giờ lấy mình làm chuẩn mực để đánh giá người khác. Vì nhiều lý do khác nhau, nàng được Đại Chân Nhân ưa thích, có thể thăng tiến một cách trong sạch, không có nghĩa là người khác cũng có khả năng đó. Nếu nàng lấy tiêu chuẩn của mình để yêu cầu những người đang lặn ngụp trong vũng bùn nhơ, đó là đứng nói chuyện mà không biết đau eo. [1]
Trương Nguyệt Lộc chuyển đề tài hỏi: “Nói vậy, huynh không làm việc tại đạo phủ địa phương, mà lên làm Thất phẩm đạo sĩ, cũng là nhờ ‘thường tình’?”
Tề Huyền Tố trong lòng cảnh giác, mơ hồ đoán ra lý do Trương Nguyệt Lộc đặc biệt chú ý đến mình, nhưng trên mặt lại biểu hiện vẻ bất đắc dĩ, lo lắng, cay đắng, xấu hổ đều có, mượn lời Thất Nương mà đáp: “Không có cách nào khác, muốn một ngày nào đó leo lên vị trí Tam phẩm đạo sĩ, phải từng bước thăng tiến, một bước không theo kịp thì từng bước không theo kịp. Nếu đến ba mươi tuổi, vẫn chưa là Lục phẩm đạo sĩ, thì cũng gần như vô vọng rồi.”
Trương Nguyệt Lộc rõ ràng hiểu rõ điều này, không bình luận thêm, chỉ khẽ gật đầu: "Hiểu rồi. Ngươi vì muốn báo thù cho sư phụ, muốn thăng chức lên Tam phẩm đạo sĩ. Nhưng lại sợ kẻ thù trong bóng tối, không dám làm việc tại đạo phủ địa phương, nên mới lang bạt giang hồ kiếm tiền, dùng tiền để mở đường. Nhưng Thất phẩm đạo sĩ gần như là giới hạn rồi, nên ngươi tính vào Thiên Cương Đường tìm một công việc, cũng là để lập công thăng chức."
Tề Huyền Tố gật đầu: “Đúng vậy, hy vọng Đạm Đài cô nương không…”
“Yên tâm.” Trương Nguyệt Lộc trong lòng đã thông suốt, thái độ với Tề Huyền Tố càng thêm hòa nhã, “Ta sẽ không nói ra đâu, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu mà.”
Tề Huyền Tố cười: “Đúng vậy, bằng hữu.”
Nhưng Tề Huyền Tố đã lang bạt giang hồ nhiều năm, lại được Thất Nương chỉ dạy, không còn là thiếu niên ngây ngô năm nào, tự có mưu trí thủ đoạn, cũng không vì một câu ‘bằng hữu’ của Trương Nguyệt Lộc mà thực sự tin tưởng, ngược lại giả vờ do dự.
Quả nhiên, Trương Nguyệt Lộc nhận ra biểu hiện của Tề Huyền Tố, nhẹ giọng nói: “Có gì cứ nói thẳng.”
Tề Huyền Tố nói: “Nếu đã là bằng hữu, ta còn không biết Đạm Đài cô nương làm việc ở đường khẩu hay hoặc đạo phủ nào?”
Trương Nguyệt Lộc cười nói: “Nói ra cũng trùng hợp, nếu ngươi có thể thuận lợi vào Thiên Cương Đường, thì sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, có thể thường xuyên gặp mặt.”
Tề Huyền Tố ngẩn ra: “Thật là trùng hợp.”
Trương Nguyệt Lộc không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tề Huyền Tố: “Trùng hợp hay không tạm thời không nói, ta còn tưởng huynh không định hỏi."
Tề Huyền Tố nửa thật nửa đùa: "Không dám, Đạm Đài cô nương trong mắt ta, tự có một khí thế tựa như Mãnh Hổ, tựa như Chân Long, thật sự không dám hỏi bừa."
Trương Nguyệt Lộc không giận mà cười, nhẹ nhàng đấm vào vai Tề Huyền Tố: "Hay lắm, huynh đang nói vòng vo ta là hổ cái à?"
Tề Huyền Tố vội vã xua tay: "Tuyệt đối không có ý đó."
Cảnh tượng này tự nhiên thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường, những người lớn tuổi từng trải thì mỉm cười hiểu chuyện, còn những thanh niên chưa từng trải thì khó giấu nổi sự ngưỡng mộ.
Còn người trong cuộc, Tề Huyền Tố, thì cảm xúc phức tạp.
Đầu tiên là vị Đạm Đài cô nương này có ý đồ xấu, khiến hắn phải dè dặt như đi trên băng mỏng.
Sau đó, hắn dần thả lỏng, nhận ra Đạm Đài cô nương thực chất là một thiếu nữ đồng trang lứa, lại là một thiếu nữ rất đẹp, luôn tỏa ra một hương thơm thanh khiết, làm hắn không ngừng hít thở sâu.
Thẳng thắn mà nói, Tề Huyền Tố cũng là một thanh niên tràn đầy sức sống, nhiều năm qua người tiếp xúc nhiều nhất là Thất Nương, nhưng đối với Tề Huyền Tố, Thất Nương như một người mẹ hoặc chị cả, không thể so sánh với các thiếu nữ đồng trang lứa.
Trong khoảnh khắc, Tề Huyền Tố cũng có chút dao động.
May mắn là Tề Huyền Tố đã trải qua nhiều năm lang bạt giang hồ rèn luyện, tâm trí khá kiên định, rất nhanh đã đè nén được cảm xúc lạ lẫm này, liền hỏi: "Nếu Đạm Đài cô nương làm việc ở Thiên Cang Đường, không biết Đạm Đài cô nương có thể giới thiệu về chức trách cụ thể của Thiên Cang Đường?"
Trương Nguyệt Lộc đáp: "Thiên Cang Đường chủ yếu là đánh tan các tổ chức bí mật, kẻ phạm pháp, tà giáo đồ, yêu quái và ma quỷ."
Tề Huyền Tố hỏi: “Có gì khác nhau?”
“Không có sự khác biệt cụ thể, chỉ là trọng điểm khác nhau.” Trương Nguyệt Lộc nói một cách tự nhiên: “Gần đây, Đại Chân Nhân ban hành chỉ thị ‘tăng cường đánh bại các tổ chức bí mật’, nên trọng tâm của Thiên Cương Đường sẽ đặt vào các tổ chức bí mật trước tiên. Tiếp theo là kẻ phạm pháp như giặc cướp,thực ra việc này từ trước đến nay do triều đình chủ yếu đảm nhiệm, chúng ta chỉ hỗ trợ. Sau đó là tà giáo đồ, nhiều khi tà giáo đồ và tổ chức bí mật không thể tách rời, hoặc một số tổ chức bí mật chính là tà giáo. Còn yêu quái và ma quỷ, chúng ta không khuyến khích tiêu diệt vô tội vạ, cần phải phân biệt, nhưng trong đạo môn cũng có quan điểm khác, cho rằng người và yêu không cùng đường, cần phải diệt tận gốc yêu quái và ma quỷ, đúng sai thế nào, tùy trường hợp mà xem xét."
Tề Huyền Tố không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Một số tổ chức bí mật là tà giáo, tức là không phải tất cả tổ chức bí mật đều là tà giáo?”
Trương Nguyệt Lộc gật đầu: “Quả thật có một số tổ chức bí mật không phải tà giáo, chẳng hạn như Thanh Bình Hội, ‘Khách điếm’, Bát Bộ Chúng, Thất Bảo Phường… Họ không chỉ không phải là tà giáo, mà còn có liên hệ mật thiết với Đạo Môn."
Tề Huyền Tố giật mình: “Đạo Môn…”
Trương Nguyệt Lộc cười lạnh: “Không lạ, không có sự dung túng và ủng hộ của nhân vật lớn trong Đạo Môn, những tổ chức bí mật này làm sao có thể tồn tại và phát triển đến ngày nay, chỉ là ta sức nhỏ, không thể thay đổi được gì.”
Tề Huyền Tố càng thêm không dám coi thường vị Đạm Đài cô nương này, vì với tư cách là một thành viên của Thanh Bình Hội như hắn, sau khi chứng kiến một phần của Thanh Bình Hội, hắn cũng có suy nghĩ tương tự. Thậm chí hắn mơ hồ cảm thấy Thất Nương để hắn gia nhập Thiên Cương Đường không phải là ngẫu nhiên, mà là có ý đồ.
Trương Nguyệt Lộc thở dài: "Ngươi trong ta, ta trong ngươi, thế sự hỏng bét ở chỗ đó... Có đại nhân vật trong Đạo Môn đứng sau các tổ chức bí mật này, dù có truy quét mười năm hay hai mươi năm cũng không thể diệt trừ hết được. Vì vậy, mối nguy hại lớn nhất của đạo môn không phải ở bên ngoài, mà là ngay tại Ngọc Hư Phong này, ngay trong Tổ Đình này."
Tề Huyền Tố cũng thở dài: "Nói vậy, những tổ chức bí mật này chỉ là những con rối, kẻ thực sự điều khiển chúng lại ẩn mình sau màn, không thể thấy được."
“Có thể nói như vậy.” Trương Nguyệt Lộc có chút u buồn, rõ ràng lời nói của Tề Huyền Tố đã chạm đến nỗi lo lắng trong lòng.
Tề Huyền Tố cũng không tiện hỏi thêm: “Chúng ta có phải là hơi tâm sự quá nhiều rồi không?”
Trương Nguyệt Lộc phẩy tay: “Rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, lời không hợp nhau nửa câu cũng nhiều.”
Nàng dừng lại một chút: “Chẳng lẽ công tử nghĩ chúng ta không hợp nhau?”
“Đương nhiên không phải.” Tề Huyền Tố vội phủ nhận.
Trương Nguyệt Lộc nửa đùa nửa thật: “Tạm gác những chuyện khiến người ta nản lòng này sang một bên, đợi đến ngày ta làm Đại Chưởng Giáo, chúng ta sẽ bàn cách cải tổ phong khí Đạo Môn từ trên xuống dưới.”
Tề Huyền Tố nhìn quanh, nhẹ giọng nói: “Đạm Đài cô nương vẫn nên cẩn trọng lời nói.”
Trương Nguyệt Lộc cười: “Vừa rồi chỉ có mình huynh nghe thấy.”
Tề Huyền Tố ban đầu ngẩn ra, sau đó không nhịn được bật cười.
Hóa ra vị Đạm Đài cô nương này cũng không phải là không biết sợ trời đất.
Trương Nguyệt Lộc dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tề Huyền Tố, lườm hắn một cái: “Ta không phải là ngốc, nhưng sẽ có ngày đó.”
—
Chú thích:
[1] đứng nói chuyện mà không biết đau eo: Tục ngữ mang ý nghĩa về việc một người quá say mê, chú tâm vào câu chuyện đang nói mà quên đi cả những mệt mỏi, khó chịu của bản thân.
Tuy nhiên, nhìn chung, câu tục ngữ này thường được sử dụng với ý nghĩa châm biếm, nhắc nhở mọi người nên biết điểm dừng, quan tâm đến cảm nhận của người khác và không nên quá sa đà vào một việc gì đó mà quên đi những nhu cầu cơ bản của bản thân.