Hàn Tử Nghi không có việc gì, hàng ngày chỉ ngồi viết chương trình, trò chơi kinh dị kia chiếm phần lớn thời gian của anh, có khả năng anh bị kích động bởi kẻ phá gia chỉ từ lắm tiền Vương Lôi kia, hi vọng trò chơi mình viết ra có thể bán được với cái giá kha khá, chí ít cũng có thể sánh với Vương Lôi.
Nhưng nghe nói trò chơi này đã viết xong từ lâu rồi, chỉ có điều mãi chưa có ai vừa ý, anh đã sửa đi sửa lại, nhung chưa từng có người nào liên hệ với anh.
Anh hoàn toàn là một kĩ sư phần mềm không có triển vọng kiếm cơm, không hề có một chút tài cán thực lực nào như lang quân của nhà văn Hồng Nương Tử, ha ha ha! ! !
Cuộc triển lãm diễn ra ở tầng trên cùng của một tòa cao ốc hào nhoáng trong trung tâm thành phố, bảo vệ được bố trí vô cùng bài bản. Vương Lôi dẫn mọi người đi vào một thang máy chuyên dụng mà không hề bị gặng hỏi, xem ra cái mặt công từ Vương gia của anh đã được rất nhiều người biết đến, ánh đèn trong phòng triển lãm lung linh rọi trên những bảo vật quý báu hiếm có trên thế giới kia, nào là châu ngọc, áo thêu chỉ vàng, vương miện ngọc, cốc ngọc, còn có người đứng bên cạnh giới thiệu về thân thế của Đường Tiểu Uyển.
"Nữ nhi của vương thất đời Tống, nhìn những vật chôn theo, có lẽ tương đương với địa vị một công chúa đương thời, nhưng trong lịch sử lại thiếu mất ghi chép về việc này, cho nên, bây giờ việc phá giải câu đố xung quanh xác chết nữ này vẫn đang trong quá tình tiến hành".
Hạ Thi Đình nhìn đến hoa cả mắt, trông bộ dạng cô giữa bạt ngàn châu báu ngọc ngà giống như bà Lưu vào đại quan viên, còn Đường Tiểu Uyển, nhìn dáng vẻ cô không hề xúc động với những kỉ vật cũ, trái lại chỉ bay qua bay lại ở đó, hoàn toàn không có manh mối gì.
Vương Lôi vốn chỉ đi sau Hạ Thi Đình làm cấp dưới, bất ngờ nhìn thấy một người đi đến trước mặt, liền mất hết vẻ oai phong, hai tay ép sát vào ống quần, giống như một học sinh tiểu học hiền lành đi đến trước mặt người kia, cúi đầu gọi: "Bố".
Hạ Thi Đình vừa ngoảnh đầu, nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười, người đàn ông như thế cho dù có ở trong thời loạn vẫn có thể tao nhã thoải mái như đi trong hậu hoa viên nhà mình, cho dù có bao nhiêu châu báu vô giá bên cạnh cũng không làm giảm chút ánh hào quang nào phát ra từ người ông ấy. Hạ Thi Đình cũng bị hớp hồn vì nụ cười của người đàn ông trung niên là bố của Vương Lôi kia, đột nhiên cô ý thức được Ngải Giai điên đảo vì người đàn ông này cũng không phải là không có lí do.
Cô cũng bước đến, chào một tiếng: "Bác Vương".
Bố Vương Lôi đưa tay ra: "Ha ha, ta biết cháu là bạn của Lôi Nhi".
Hàn Tử Nghi cũng vây lại, mọi người cùng chào hỏi, không biết có phải là vì biểu hiện giống như chuột thấy mèo kia của Vương Lôi khiến mọi người đều sợ. Hạ Thi Đình và Hàn Tử Nghi cũng vô cùng lúng túng, chỉ có Ngải Giai hai mắt long lanh, vội vàng bay xộc đến từ một góc nào đó trong phòng triển lãm, lẳm bẩm trong mồm với người tình cũ: "Bác Du, Bác Du". Tình cảm hừng hực, dang rộng hai tay, lao vào lòng người yêu giống như cảnh quay trong phim.
Cô lao đến nhưng người tình cũ không hề hay biết, sau đó giống như một thanh kiếm sắc xuyên qua người ông, điều này đã thể hiện đạo lí âm dương cách biệt kinh điển.
Hạ Thi Đình nhìn đến chết lặng người, cô từng xem rất nhiều cảnh hai người yêu nhau lao vào lòng nhau như vậy trong phim, nhung chưa bao giờ nhìn thấy nhân vật nữ chính có thể xuyên qua cơ thể nhân vật nam chính, lại còn ngã bổ nhào xuống đất, chổng bốn vó lên trời, hình tượng nhếch nhác.
Thì ra người đàn ông trung niên này tên là Vương Bác Du, chỉ thấy ông chẳng cảm nhận được gì, không hề biết mình đã bỏ qua cơ hội ôm ấp người tình, mà chỉ nhìn Vương Lôi vô cùng yêu thương, miệng không ngớt nói:
"Bố thấy thời gian này khí sắc của con không tốt, có phải là tiền bố cho con không ** dùng, bố đã nói với con rồi đừng ra ngoài làm việc, nếu con không thích công ti của nhà mình thì ra nước ngoài chơi. Bố đã check thẻ của con, mấy ngày này con mới tiêu có một ít tiền như vậy, chẳng trách không vui, chỉ bằng thế này, vài ngày nữa sắp xếp cho con ra nước ngoài một chuyến, thế nào? Có thể ữong lòng sẽ vui vẻ hơn một chút đấy!".
Hạ Thi Đình nhìn Vương Lôi vô cùng có khí sắc, không nhìn ra anh có chỗ nào ăn uống không đầy đủ, càng không nghĩ Vương Lôi có lí do gì để trong lòng ấm ức, cần phải đi du lịch cho khuây khỏa. Nhưng nhìn vẻ lo âu kia của bố anh, hình như ông cho rằng con trai ông mắc bệnh trầm cảm.
Thì ra Vương Lôi sợ bố, không phải là vì bố anh quá nghiêm khắc, mà là vì sự ân cần thái quá của ông, khiến bất cứ ai nghe thấy đều sẽ sởn da gà. Hình như Vương Lôi chính là cậu con trai cung được bố chiều chuộng có một không hai trên thế giới, bê ở trong tay thì sợ mất, ngậm ở trong miệng lại sợ tan, ra sức cho anh tiền tiêu, chỉ sợ anh không trở thành kẻ phá gia chi tử, tiêu không hết tiền của mình.
Cưng chiều, đây là sự cung chiều trần trụi không hề che giấu! Hạ Thi Đình nhìn Vương Lôi trán đã toát mồ hôi, đột nhiên thấy vô cùng cảm thông với anh.
May mà nhân duyên của Vương Bác Du quá tốt, rất nhanh đã có người bước đến chào hỏi, Vương Lôi mới cùng Hạ Thi Đình trốn khỏi sự oanh tạc của kiểu cung chiều này. Vương Lôi đưa mắt ra hiệu, mọi người đều hiểu ý, chuản bị bắt đầu tháo chạy, có Vương Bác Du ở đây, chuyện gì cũng đừng mong làm được, còn phải đề phòng Ngải Giai đã trở nên si mê kia bộc phát tiềm năng gì đó.
Thật không dễ gì mới thoát khỏi tầm nhìn của Vương Bác Du, chạy ra khỏi tòa cao ốc, triển lãm đó cũng chưa kịp xem, điều đầu tiên là Đường Tiểu Uyển rất nuối tiếc, khó khăn lắm mới biết sinh thời mình vinh hoa phú quý biết bao, đức cao quyền trọng, giàu có một phương, còn chưa kịp khoe khoang thì đã bị lôi ra, nhưng nghĩ lại mình dù sao cũng là ma, buổi tối không có người lại chạy vào xem cũng được, không còn thấy buồn nữa.
Vương Lôi đang chuản bị lái xe đi, lại nhìn thấy một người chạy đến trước mặt, nhào đến trước cửa xe, lấy hết sức đập vào cửa xe, Hạ Thi Đình vừa nhìn đã nhận ra là Chu Bảo Bảo - mẹ của cặp song sinh Long Long và Phụng Phụng lần trước gặp trong công viên, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ta, Hạ Thi Đình lập tức mở cửa xe.
Chu Bảo Bảo vừa lên xe, lập tức ôm lấy tay Hạ Thi Đình nói: "Lần này bất luận thế nào cô cũng phải giúp tôi!".
"Đã xảy ra chuyện gì?". Hạ Thi Đình cũng bị xúc động bởi sự đau buồn của cô ta.
"Cô còn nhớ cái chỗ lần đầu tiên nhìn thấy bọn trẻ nhà tôi không? Chính là chỗ Long Long và Phụng Phụng nhà tôi lần đầu tiên gọi cô là kẻ kém cỏi".
Mặt Hạ Thi Đình chảy dài ra, tối sầm lại, bắt đầu bốc hỏa, lẽ nào cô ta chạy gấp như vậy chỉ là muốn nhắc mình nhớ lại chuyện vớ vẩn không muốn nhớ đó.
..
Chu Bảo Bảo nhìn thấy biểu hiện đó của cô, biết là cô đã nghĩ sai, vội nói: "Chuyện là thế này, Long Long và Phụng Phụng nhà tôi hôm qua nói là đi luyện bài, lại chạy đến chỗ đó bắt thây ma, vì Long Long nói chỗ đó vô cùng nhiều thây ma, mà còn rất dễ bắt. Tôi cho rằng bọn trẻ lười biếng, dù sao bố chúng còn ở nước ngoài, cho bọn trẻ lười nhác một chút cũng không sao, nhung, hôm qua đi rồi không thấy về, con bọ truyền lệnh của tôi đã thả ra, lại mãi không có hồi âm, tôi nghĩ khả năng bọn trẻ đã xảy ra chuyện, muốn nhờ mọi người dẫn tôi đến chỗ đó xem sao".
Vừa nghe thấy bọn trẻ xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều trở nên lo lắng. Đường Tiểu Uyển nghĩ một lát rồi nói: 'Tôi đã sớm nói chỗ đó rất kì lại, sao có thể có một chỗ dưỡng thi tự nhiên lại dễ dùng đến như thế, bên trong còn toàn là ác quỷ".
"Được rồi, bây giờ nói gì cũng không còn ý nghĩa, hay là tranh thù trước khi trời tối ghé qua chỗ đó xem sao! Tôi thực sự không muốn đợi trời tối đến chỗ âm u đó Hàn Tử Nghi lập tức quyết định lên đường. Lần trước suýt nữa thì mất mạng ở đó, mọi người đều đã nhận thấy chỗ đó quái lạ, cũng không có ai to gan muốn quay lại chỗ đó một lần nữa, đánh chết cũng không muốn đến đó một lần nữa lúc trời tối.
Hạ Thi Đình vừa nghĩ đến hai đứa trẻ đáng yêu nhưng khiến người khác đau đầu kia thì trong lòng đã mềm yếu, đi thì đi thôi! Coi như mình thực sự là hậu duệ của Đường môn, cũng nên vui với việc giúp đỡ người khác, nhìn dáng vẻ thất thần hoảng hốt kiã của Chu Bảo Bảo, đâu có giống là người nhà họ Mã, cô ấy biết bắt thây ma á, đừng đùa nữa.
Vương Lôi lái xe rất nhanh, vì lần trước đã đến chỗ dưỡng thi một lần, cho nên lần này anh vô cùng ung dung tự tại, nhưng, thật ki lạ chiếc xe đi giữa ban ngày mà lại có một lớp sương mỏng vây quanh xe, khiến người ta mơ hồ nhìn không rõ con đường phía trước.
Hạ Thi Đình chỉ chú tâm an ủi Chu Bảo Bảo đang lòng như lửa đốt, cho đến lúc Đường Tiểu Uyển nói: "Không hay rồi, mê trận, chúng ta đã lạc vào mê trận".
Lúc này Hạ Thi Đình mới nhìn bên ngoài xe, quả nhiên, con đường này đi đã lâu như vậy mà vẫn không có điểm dừng, theo kinh nghiệm lần trước, đáng lẽ phải nhìn thấy một chỗ rẽ từ lâu rồi.
Vương Lôi lo lắng nhìn về phía trước, đạp phanh chuẩn bị lấy đà, mê trận hay không mê trận gì đều phá hết, nhưng Đường Tiểu Uyển lại nói: "Dừng xe lại, đùng đi nữa, nếu không sẽ càng ngày càng đi xa, chúng ta đã lạc đường rồi".
"Không thể nhầm được! Rõ ràng đến chỗ dưỡng thì chỉ có một con đường này". Hàn Tử Nghi cần thận quan sát lại, vẫn khẳng định đây là con đường lần trước.
Vương Lôi đang định mở cửa xe, bước xuống nhìn kĩ một lượt, bây giờ anh đã được Hạ Thi Đình dùng bùa hiện thân mở con mắt thần, đã có thể nhìn thấy Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai, nhưng, vì đạo thuật của Hạ Thi Đình có hạn, thứ anh có thể nhìn thấy cũng chỉ có hãi con ma nữ mặc định này, cho nên, lúc anh chuẩn bị đẩy cửa xe, không nhìn thấy cạnh cửa xe có một ma nữ áo đỏ đang đứng đó.
Hàn Tử Nghi và Hạ Thi Đình tái mặt, vì ma nữ kia xông đến một cách kì dị rồi cười với những người trong xe, mà động tác của nó giống như mấy cô gái lễ tân đón khách trước cửa khách sạn năm sao, trong tư thế cúi mình hoan nghênh, tay chỉ về phía trước, giống như cho mọi người biết, chỗ mọi người muốn đi là ở phía trước.
Hàn Tử Nghi một tay kéo Vương Lôi mặt đang ngơ ngác lại, không cho anh đi ra, ai biết bên ngoài còn có cái gì, mà tiếng cười của ma nữ kia lại vẫn vọng đến. Đường Tiểu Uyển bay đi, chuẩn bị bắt lại hỏi cho rõ, chỉ thấy ma nữ áo đỏ kia thoắt một cái đã mất tăm mất tích, tiếng cười vẫn lanh lành vang trong không trung.
"Thà nghe ma khóc, chớ nghe ma cười". Đây là nhũng điều cơ bản mà người nhập môn học đạo thuật đều biết, Hạ Thi Đình mặt như fro tàn nhìn phía trước, mê trận này rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ, con đường này cuối cùng sẽ dẫn đến chỗ nào?
Lúc này bàn tay cô bất giác chạm vào túi xách, bên trong còn có cuốn đạo thuật tự học thành tài Đường môn đạo thuật toàn tập, nhung cái kiểu nước đến chân mới nhảy và trước khi vào phòng thi tiếng Anh cấp bốn mới giật mình ghi từ mới ra này không thể có hiệu quả gì.
Đường Tiểu Uyển không ngừng lượn vòng vòng trong xe, mê trận này xem ra rất kì lạ, nếu thực sự là do nhóm người ở chỗ dưỡng thi kia bố trí, thì không có sức sát thương quá lớn, bởi vì chỉ cần đợi qua hai tiếng, tự nhiên sẽ có lỗ hổng để ra, nhung nếu không phải là người ở chỗ dưỡng thi bày ra, vậy ai muốn ngăn họ lại và có ý gì?
Nghĩ đến nụ cười của ma nữ áo đỏ vừa rồi, dường như cô ta cười rất chân thành, rất khách khí, mà còn cảm
càng xám, cuối cùng vẫn dùng xe lại, bất cứ ai cũng nhận ra anh lại lái trở lại chỗ cũ.
Lạc trong mê trận cũng không phải là chuyện hiếm có gì, chỉ là bây giờ ai cũng biết tâm trạng Vương Lôi không tốt, người hay là ma quấy nhiễu Vương Lôi lúc này đều sai lầm, ai bảo anh có mệnh quá tốt, lại còn thiếu sự sợ hãi mà người nào cũng có.
Sắc mặt anh khó coi là vì rất lâu rồi không có ai dám chơi anh như vậy, mặc dù ma nữ áo đỏ kia được những người trên xe này miêu tả đáng sợ biết bao, nhung cậu ấm Vương Lôi đã bị chọc giận đến mức kích động rồi.
Anh tăng ga rồi xông thẳng về phía trước, cái trán phát sáng lấp lánh trong mắt Đường Tiểu Uyển, quái dị đến mức cô và Ngải Giai chỉ dám nấp sau lung Hạ Thi Đình, dè dặt nói: "Thi Đình à, ữông chừng anh ta, hình như anh ta phát điên rồi, không không, hay là tôi bảo mấy con ma nhò lương thiện phía trước cần thận một chút, lúc này ma nào mà gặp anh ta thì đúng là số khổ".
Chiếc xe lao về phía trước như một thanh kiếm bạc, quả nhiên phía cuối con đường có một bãi tha ma, Vương Lôi nhảy ra khỏi xe trước tiên, chống nạnh, nhìn bãi tha ma kết luận: "Lẽ nào lạc vào mê trận đến cuối cùng vẫn chỉ có một chiêu như vậy sao? Không có một chút mới mẻ nào".
Vương Lôi không nhìn thấy, còn mấy người trên xe phía sau đều không dám bước xuống, trong bãi tha ma khắp nơi đều là ma, mặc dù đều là những người từng nhiều lần gặp ma, nhung trong một chốc mà nhìn thấy bao nhiêu ma nằm chỉ chít trên đất, mà đều là những con ma đáng thương, già yếu bệnh tật, thiếu đầu thiếu chân, trong lòng đương nhiên cũng có chút gai gai.