**Xin chào các bạn, đây là Q - The Story Behind.
Câu truyện được viết bởi một người không chuyên, vì vậy hãy cảm nhận câu chuyện bằng tinh thần thoải mái và tránh sử dụng ánh mắt khắt khe không cần thiết nhé ...
-----
- Chia tay đi - Câu nói nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ hướng đến chàng trai mặc vest đen.
Chàng trai gương mặt ánh lên sự sửng sốt, câu nói này tựa những mũi kim gai sắc , đập tan tâm trạng vui vẻ của cậu. Đôi mắt cậu cơ hồ như không muốn tin vào điều này.
- Không phải hôm nay là ngày hẹn hò của chúng mình sao... Chàng trai dù rất đau khổ , nhưng thâm tâm vẫn cố gắng truy tìm lý do ẩn sâu trong sự bất ngờ này.
- Tôi muốn chia tay không phải bởi vì anh không tốt, mà chỉ đơn giản là chúng ta không hề hợp nhau. Những cố gắng của anh tôi ghi nhận, nhưng tôi không thể chịu đựng được việc anh yếu đuối trong những lần quan hệ. Thêm nữa, cái ánh nhìn của anh làm tôi phát ói , tôi chẳng muốn ở cạnh anh một tí nào cả. - Cô gái nhếch môi , tay khoanh ở ngực nghiêm nghị , nhìn chàng trai trẻ với ánh mắt khinh bỉ.
Nghe được câu trả lời như vậy, cậu như muốn hóa điên, cả người toát đầy mồ hôi, con ngươi dần dần bị màu trắng dã cắn nuốt tô điểm cho thân hình nhỏ bé run rẩy lập cập. Nhìn cả người cậu như một gã vừa bị dội cả xô nước lạnh vậy. Thoáng qua một chốc, cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc đau đớn , bình tĩnh hướng nhìn cô gái.
Ánh mắt của cậu trai ánh lên một tia sắc lạnh.
Cánh tay cậu ngay lập tức hướng đến cô gái, bộp một tiếng....
-----------
Theo bạn, tình thương yêu quan trọng đến thế nào đối với một con người ?
Tình thương là thứ cảm xúc tự nhiên mà bất kỳ con người nào cũng có từ khi mới bắt đầu chào đời. Ngay cả cuộc sống của từng con người, không ít thì nhiều cũng được bao bọc bởi tình yêu thương và những thứ cảm xúc đẹp đẽ khác, đem lại ý nghĩa và động lực để sống và trải nghiệm.
Đó là thứ cảm xúc mà ai cũng hướng tới, coi nó như sự bình yên hiếm có trong cuộc sống vội vã hiện tại. Gấp gáp, hối hả trong từng hành động, suy nghĩ làm cho thứ gọi là sự yêu thương phai nhạt dần trong hồi ức của mỗi người. Chẳng phải vậy mà người ta cứ dán mắt vào điện thoại mà ngó lơ những người xung quanh mình, chìm đắm vào trong những cuộc hội thoại ảo mà bất chấp những người thương đang dần biến mất trong tầm mắt của mình.
Nhưng cũng chẳng thiếu những con người, bởi vì chính thứ cảm xúc này theo đuổi, để rồi tự lừa dối bản thân mình sau đó trở nên suy sụp khi trở về với thực tại tàn khốc.
Những người có được tình yêu thương trong thời đại công nghệ ngày nay, là những cá thể may mắn vô cùng.
Toru cũng như vậy.
Cậu chàng lẳng lặng nhìn ngắm nhìn mình trong gương, mặt lộ ra vẻ tâm đắc. Đôi mắt màu xanh ngọc bích chớp nháy , được tô điểm bởi nước da trắng hồng mềm mại . Bàn tay nhỏ vừa đủ nhè nhẹ chạm đến từng sợi tóc bạch kim được làm xoăn bóng loáng. Toru ngắm nhìn kĩ lại phong thái và ngoại hình của mình đã được chau chuốt kĩ càng , đầu cậu gật gật, hàng mi đen cong lên biểu lộ sự thỏa mãn về bản thân như tác phẩm nghệ thuật được treo trong bảo tàng.
Đắc ý được một lát , Toru từ từ mở cửa phòng , xin phép bố mẹ bằng lời thủ thỉ nhẹ nhàng. Bố mẹ cậu ấy nghe được thì cũng vui mừng , tự hào vì mình có một đứa con trai thật sự đẹp đẽ và ngoan ngoãn. Vẻ mặt của họ toát lên tâm trạng mừng rơn không che giấu chút nào , người mẹ thì tiếc là không thể đem cậu đi khoe với những bà hàng xóm lắm mồm luôn khoe mẽ về những thứ mà con của họ có.
Chuẩn bị mọi thứ đầy đủ , Toru nhấc lên gói quà nhỏ hồng đã được bọc nơ đỏ sẵn từ trước , trong đầu không biết suy nghĩ gì nhưng lộ rõ vẻ hạnh phúc. Đôi chân cậu từ từ bước ra ngoài đúng như kịch bản.
Đón chờ Toru là một buổi sáng vô cùng trong trẻ và ấm áp. Cậu thầm nghĩ tại sao hôm nay sắc trời lại tuyệt vời đến vậy. Chạy ở trên đường nhưng đôi chân cậu lại có cảm giác bay bổng , như được mây nâng đỡ. Thân hình khiêm tốn và nhỏ con cứ như vậy lả lướt trên mặt đường phố như một chú mèo trắng lon ton tìm kiếm hạnh phúc vậy.
Những người đi đường cũng phải dừng lại , trầm trồ vì bộ đồ vest đen kẻ sọc cùng với nơ đỏ cài cẩn thận trên cổ áo của Toru :
"Này , cậu trai đó là ngôi sao điện ảnh phải không? Trước giờ mình chưa thấy cậu ta bao giờ cả."
"Ôi, Đẹp trai quá! Sao trên đời này lại có một người điển trai đến như vậy".
"Này! Tớ sẽ đến xin chữ ký của cậu ấy ngay đây".
Vô vàn những ánh mắt chú ý đến Toru ấy, tỏ vẻ ngưỡng mộ. Tâm trạng của cậu lại càng trở nên bay bổng , liếc mắt nhìn lại những người ngưỡng mộ cậu. Ngay khi họ vừa nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc trầm ấy, một cảm giác sững lại hiện lên khuôn mặt của họ trong khoảnh khắc, nhưng sự ngưỡng mộ của đám đông đã ngay lập tức xuất hiện trở lại. Tuy vậy sự cuồng nhiệt trước đó có bị giảm đi một chút , vẫn có người reo hò , vẫn có người đến xin ký tên , nhưng họ không còn quá u mê như trước nữa.
Dường như ánh mắt của cậu ấy, khiến cho con người ta trở nên xa cách hơn, làm cho người khác cảm thấy bất an trong lòng.
Toru biết là như vậy, không rõ tại sao, nhưng cậu không quan tâm và tự nhủ mình không nên quan trọng những mối quan hệ với người lạ.
Tình yêu thương con cái của cha mẹ , tình yêu đôi lứa tuổi học trò , tình bạn đẹp thuở thơ ấu... là thứ mà cậu đã có , những mối quan hệ đã làm cho cậu đủ đầy. Toru thật sự là một con người may mắn, vì chẳng phải ai cũng có cơ hội được nuôi dưỡng trong tình yêu thương đủ đầy như vậy.
Cậu được sống trong tình yêu thương đùm bọc và bao dung của mẹ cha. Không có một khắc nào, người cha người mẹ của cậu làm cậu thất vọng cả. Họ không hề lấy lý do bận việc để từ chối yêu cầu được gần gũi hơn với gia đình mình , cha mẹ cậu yêu cậu hết lòng , đặt cậu lên trên tất cả mọi thứ.
Cậu được có được tuổi thơ đẹp đẽ như trong truyện cổ tích , bạn bè đều yêu quý và mang đến cho cậu cái gọi là tình bạn đơn giản. Những hồi ức tuổi thơ được đánh bóng bởi hàng loạt tiếng cười khúc khích và trong sáng.
Cậu có được người bạn thân từ nhỏ là người yêu , là người luôn hết mình hỗ trợ cho cậu. Từ việc nhỏ nhất như là làm cơm hộp cho buổi trưa, hay dẫn cậu ấy đi ăn đêm, luôn là cô ấy chủ động. Mọi điều khó khăn trong cuộc sống, đều là do cô ấy giải quyết một cách êm đẹp.
Tất cả những điều ấy khiến cho cuộc sống của Toru tràn ngập màu hồng. Tắm trong nguồn năng lượng tích cực ấy giúp cậu trưởng thành , hóa thành con người mà ai cũng ao ước có được.
Hôm nay là sinh nhật Toru, và cũng là buổi hẹn hò kỉ niệm 10 năm hẹn hò giữa cậu và cô bạn gái thuở thơ ấu. Bước chân của cậu trở nên chậm hơn , đôi mắt của cậu trở nên trong veo , không thể kiềm lại nụ cười tươi. Đứng ở trong thang máy lên rạp chiếu phim, cậu chải chuốt kĩ càng và không để bản thân mình có dù chỉ một nếp nhăn nhỏ.
- Chắc là sẽ ổn thôi. Lồng ngực Toru đập thình thịch, gương mặt điển trai bẽn lẽn tập luyện lại những lời nói mà cậu đã tập suốt mấy ngày nay, chỉ để chuẩn bị cho buổi hẹn hò lãng mạn này.
Cửa thang máy mở ra , từ phía xa hiện ra bóng hình của người bạn nữ thuở ấy. Cô ấy không phải có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành , càng không phải là một người có điểm quyến rũ chết người nào cả. Nhưng trong con mắt của Toru, những điều tưởng như không xuất hiện trên người nàng lại như được nhân lên gấp nhiều lần. Cô gái tên Yashiro ấy - tỏa sáng giữa một đám đông , khiến cho cậu rất mau chóng đã tìm được nàng.
Yashiro đứng ở một góc , ngồi bấm điện thoại , vẻ mặt như đang chờ đợi một ai đấy.
Trong đầu Toru nảy ra một ý tưởng , cậu rón rén bước lại gần , dường như muốn gây cho cô ấy sự bất ngờ...
Cô gái mà Toru yêu đang lướt web , bất chợt một bóng hình đen chợt xuất hiện trước mắt cô , làm cho cô giật mình đến rơi điện thoại. Vẻ mặt cô hốt hoảng, tay theo phản xạ tát cho Toru một phát đau điếng trên mặt. Sau đó vội vàng theo bản năng che mặt.
- Là anh , là anh đây mà ....
Yashiro mất một hồi lâu mới nhận ra đó là Toru, vội vàng nhặt lên chiếc điện thoại. Trước mặt cô chính là Toru bằng xương bằng thịt. Cô liếc mắt nhìn , vẻ mặt nhăn nhó , hỏi lạnh lùng một câu :
- Hôm nay anh đến đây làm gì ?
Câu hỏi này dường như phá tan sự kỳ vọng của Toru. Cậu nghĩ đáng ra cô ấy phải hỏi kiểu : "Em xin lỗi, anh có đau chỗ nào không để em xoa, ..." hay là "Ôi anh Toru đẹp trai ngầu lòi cute hột me của em ".. như những lần hẹn hò trước chứ nhỉ ....
Gạt bỏ những ý nghĩ tiêu cực trong đầu , cậu mau chóng lấy lại tinh thần , nở ra một nụ cười trông thật ngốc ngếch :
- Hôm nay là ngày kỉ niệm 10 năm chúng ta hẹn hò , em hẹn anh đến rạp chiếu phim để xem Half and Half mà, thậm chí em đã nhắn tin thông báo cho anh lịch trình buổi hẹn hò mà.
Ánh mắt của Toru long lanh , gạt phăng đi những chuyện không nên xảy ra vừa nãy , khơi gợi lại tinh thần phấn chấn , nhắc nhở người yêu nhẹ nhàng.
Cô gái tỏ ra chán ghét cái ánh mắt mèo con của Toru, nó làm toàn thân cùng tâm trạng của cô khó chịu , nên cô không chần chờ gì nói thẳng :
- Tôi muốn chia tay.
......
......
......
Và mọi chuyện tiếp diễn như lúc ban đầu.
Cánh tay thanh mảnh đẩy cô gái vào bức tường, bàn tay do va chạm với tường mạnh tạo nên tiếng bộp thật lớn.
Chớp mắt, đám đông đang chờ để được xem bộ phim họ yêu thích, bất chợt trở nên im lặng.
Họ dừng lại vì chính tiếng động mà Toru tạo ra. Ai đấy đều trở nên căng thẳng, không biết liệu sẽ có chuyện gì xảy ra.
Chỉ còn bản nhạc jazz trầm lắng cứ thế len lỏi , mang đến sự đè nén và áp lực cho từng ngóc ngách nó đi qua.
Lúc này, đôi mắt Toru trắng bệch. Mồ hôi của cậu tuôn ra , từng giọt cứ lăn dài trên má, không thể phân biệt nổi với nước mắt đã chảy ra từ trước. Những câu nói "anh đang làm cái quái gì thế, anh tính làm gì, dừng lại mấy hành động kỳ quặc đi", tiếng nhạc jazz, tiếng đám đông xì xào trở lại hay ngay cả một người đàn ông áo trắng vỗ vai kêu cậu dừng lại đều bị xóa khỏi tâm thức của cậu.
Trước mắt cậu mọi thứ đều trở nên phai nhạt.
Ngay cả khuôn mặt sợ hãi của bạn gái cậu , và gương mặt giận dữ của người đàn ông áo trắng.
Trong đầu cậu chỉ còn tồn tại những câu hỏi TẠI SAO bị nhòe đi dần dần.
Toru đã mất kiểm soát tâm trí mình , chỉ còn biết cố gắng tìm kiếm câu trả lời, mà không biết lúc này gương mặt của cậu thật sự dữ tợn , đôi tay miên mai muốn tìm kiếm câu trả lời lại bất ngờ sờ phải đôi môi đỏ ấm áp đáng yêu của cô bạn thuở nhỏ.
Ngay lập tức , một nắm đấm mạnh và đau đớn như găm vào má Toru , đánh bay cậu ra khỏi sự vô định và mất kiểm soát của chính mình. Cậu trở lại với thực tại , bên tai ù ù kêu vang lên tiếng "bốp" , đồng thời cơn đau nhắc kéo đến.
Gã đàn ông kia mặc áo trắng kia tên Cawy, là một người ngoại quốc đầu trọc với thân hình to lớn. Hắn đã đấm cho Toru một phát vì bất lực trong việc ngăn cản cậu làm điều gì tổn hại đến Yashiro.
- Này tên kia, cậu đang làm gì với người yêu của tôi vậy ?
Toru ngẩn người, máu từ đôi môi và khóe mắt cứ chảy ra không ngừng vậy. Nhưng cậu vẫn cố gắng nhìn đối mặt với người đàn ông ấy , nói : "Ai là người yêu của Yashiro? Tôi mới là người yêu của Yashiro , chúng tôi đã yêu nhau 10 năm rồi". Toru gào thét thảm thiết , không rõ lý do tại sao mình lại bị phản bội , lại bị tan vỡ trong sự kỳ vọng có được một buổi hẹn hò lãng mạn trong ngày sinh nhật.
Lúc này người đàn ông áo trắng nhìn Yashiro. Yashiro chợt bối rối , mắt nhìn loanh quanh , nói rằng bản thân không hề có mối quan hệ yêu đương với tên này.
Nhìn đi nhìn lại một lúc , gã đàn ông dường như phát hiện ra điều gì đó không thích hợp, nhưng thuận theo Yashiro, nói :
- Yashiro là người yêu của tôi đã năm năm nay rồi. Cậu là ai mà chen vào đây vậy ? Yashiro đâu có phải là người yêu cậu , mà cậu thích động chạm là động chạm ?
- Hôm nay tôi đấm cậu 1 cái để cảnh cáo , lần sau đừng bao giờ đến gần người yêu tôi nữa. Bằng không , cú đấm này sẽ không chỉ là ở mặt thôi đâu.
Gương mặt của gã lạnh lùng nhìn như một con thú , sẵn sàng ăn tươi nuốt sống Toru nếu cậu dám cả gan đụng vào Yashiro dù chỉ là một lần nữa.
Nói rồi , gã dẫn Yashiro vào bên trong rạp phim , bỏ lại Toru bị buông bỏ đang chảy máu đầy mặt. Hắn liếc nhìn cậu ta một lần nữa , ánh mắt trở nên thương hại, nghĩ một hồi không muốn phá hủy buổi hẹn hò ngày hôm nay, nên ra sức làm Yashiro vui trở lại.
Về phần Toru, cậu quỳ xuống chết lặng như là một pho tượng , chỉ là máu chảy ra nhiều quá. Đám đông bị bảo vệ chặn lại, người thì khinh miệt Toru đi nhận vơ người yêu , người thì lại thấy cậu quá ngốc nghếch mà nhìn thương hại, còn lại một số ít người giúp đỡ lấy khăn giấy lau máu cho cậu, dùng băng gạc để ổn định cho cậu.
Cậu rời rạp chiếu phim với khuôn mặt thất thần. Đôi mắt vẫn đang ửng đỏ , đôi môi vẫn còn vương lại những giọt máu chưa khô, đôi má ướt hai hàng lệ nhớp nháp. Lúc này trời đã tối , những người đi ven đường cũng chú ý đến cậu, nhưng họ cảm nhận được sự đáng sợ nên không dám đến gần cậu.
Buổi hẹn hò vậy là chìm vào cái kết đầy đau thương. Bước chân cứ như thế chầm chậm lê lết, đưa cậu về với mái nhà thân thương. Cậu gục mặt xuống , sự hạnh phúc bấy lâu nay cậu có đã bị phá vỡ. Hôm nay cậu đã bị người yêu mình đay nghiến đến nghẹt thở, chẳng thể nói thêm một câu nào để biện minh cho mình. Cậu thấy rằng , mình rất tốt , mình không xứng đáng phải nhận những lời nói phũ phàng như vậy. Cửa phòng bị cậu đá văng, khóa cửa bị rụng rời khỏi chốt thép vang lên một tiếng leng keng khó chịu.
Trong nhà chẳng có một ai, đèn tắt tối om.
Cậu lên phòng , đóng cửa sầm lại. Một mảng màu đen nghịt đang bao trùm lấy cậu. Toru chẳng buồn bật đèn lên , nằm bệt xuống trong sự đau khổ. Những mảng ký ức cứ hỗn độn chao đảo , cậu đột nhiên cảm thấy đầu đau điếng một cách kỳ lạ. Càng ngày, cái cảm giác đó càng như giằng xé tâm trí Toru , như muốn đổ vỡ. Cậu muốn ngất đi , nhưng không ngất đi được vì nó quá đau đớn. Hai tay cậu ôm đầu, vò lấy bộ tóc sớm đẫ bị rối tung. Cứ như vậy, bóng tối dần dần chèn ép, bức cậu trở nên đau đớn đến tột cùng. Cậu vớ lấy đống thuốc an thần trên bàn, nhanh chóng uống cả vỉ rồi lịm đi.
3 tiếng sau....
Buổi đêm hôm ấy mưa rào, sét đánh như muốn thức tỉnh tâm trí của kẻ bị ruồng bỏ và những con người thống khổ. Nước cứ lần theo cửa sổ chưa đóng ở phòng Toru mà chiếm hữu cái chăn và đệm đậm mùi thuốc an thần. Cứ như vậy, Toru lại một lần nữa tỉnh dậy. Cậu bị nước mưa làm cho ướt sũng cả người. Cậu theo bản năng , đóng cửa sổ lại, cởi bỏ hết bộ đồ và chăn ướt rồi ném chúng vào máy giặt. Sau đó trở về phòng của mình , thả mình ở giữa nền nhà.
Trên thân hình của cậu, bong ra từng mảng lớp da , lộ rõ vết sẹo chằng chịt ở trên thân hình, thậm chí còn có một vị trí bị lõm vào.
Cậu đã hiểu rồi.
Cái hạnh phúc thật sự làm gì có cơ chứ.
Thì ra tất cả chỉ là sự giả tạo bên ngoài thôi sao.
Những cơn đau cắn nát tâm trí này , là một lần ký ức của cậu được hồi phục. Cậu đã nhớ ra bản thân mình là ai , mình là người như thế nào, và những ký ức của người xung quanh mình.
Năm 3 tuổi , cậu bị bà nội đè ra đánh đến gần chết. Rất may những người hàng xóm đến kịp, cứu cậu một mạng.
Năm 5 tuổi , bố mẹ cậu vì đánh bạc nhiều , đem cậu đi bán cho một băng nhóm xã hội đen. Họ đã cho cậu uống thuốc mê rồi âm thầm cho cậu vào bao tải đưa cho bọn buôn bán người. Chẳng có người bố mẹ nào yêu thương cậu cả, những người bố mẹ thật chính là những kẻ lòng lang dạ sói sẵn sàng bán cả máu mủ ruột già chỉ để thỏa mãn thú vui.
2 năm sau đó , cậu chịu sự tra tấn và đày đọa bởi tên trùm xã hội đen Billy. Những lần roi vọt vì cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ lừa những cô gái trẻ vào nhóm cứ thế hằn sâu lên người cậu. Những cô cậu nhóc bên cạnh cậu thì luôn bắt nạt và ức hiếp cậu vì dáng người nhỏ con và tính tình yếu đuối.
9 tuổi , cậu may mắn một lần làm nhiệm vụ, trốn thoát khỏi được tổ chức. Từ đó cậu được nhận nuôi trong cô nhi viện. Tuy vậy, các sơ ở đây thường đem cậu ra làm nô lệ , chịu sự khinh miệt đối xử trầm trọng. Có một lần cậu đã suýt bị các sơ dìm đầu ngạt thở đến chết chỉ vì lỡ làm vỡ một chiếc gương.
11 tuổi , cậu được nhận nuôi trong một gia đình bình thường. Cha dượng Toru là một người vô cùng chăm chỉ và hiền lành , đối mặt với ánh mắt của cậu lại không hề tỏ ra phản ứng gì cả, tuy vậy công việc đã khiến cho ông ấy bận túi bụi mà không có thời gian quan tâm đến Toru. Đồng thời lúc này cậu cũng yêu một cô gái tên Yashiro, tuy chỉ là quen biết qua mạng mà thôi.
Trong vòng 10 năm tới , rất nhiều sự kiện kinh hoàng đã xảy ra , từ vụ cha dượng Toru vì việc thừa kế gia sản mà bị người trong dòng họ bí mật ám sát, cho đến từng người có thể ở bên cậu đều mất đi không vì già nua thì cũng vì bị bạo bệnh. Cậu trở thành một con cừu đen trong thành phố , chẳng có ai dám đến gần cậu cũng như muốn tiếp xúc với cậu.
Lại nhắc đến Yashiro , cô nàng này yêu Toru cũng chỉ vì tiền và cần một người làm culi cho mình. Cô ta coi cậu ấy không khác gì một món đồ chơi. Trong 10 năm ấy, Toru đã giúp cô ấy hết việc này đến việc khác , từ việc giúp giả bố mẹ trốn đi quẩy với trai lạ , cho đến làm bài tập hộ , giúp trả thù con bạn khác , làm tài xế cho cô miễn phí để đi đánh bài.... Cậu còn chẳng có dù chỉ một cơ hội hẹn hò với cô ta. Nhưng vì thật lòng yêu nên cậu vẫn cứ cúi đầu cam chịu, thỏa mãn mọi mong cầu của cô ấy.
Rồi cứ thế tuổi 20 cũng cập bến, vào mùa Đông, trong một lần đi giao đồ hộ Yashiro, Toru gặp được một cậu bé tóc trắng che kín mặt đang run cầm cập trước cửa nhà người ship. Cậu thương tình lấy cho em ấy một chiếc bánh bao. Cậu bé tóc trắng ăn nhồm nhào trong cái rét giá lạnh. Ăn xong , cậu bé nhìn nét mặt Toru có chút vui vẻ , sau đó nói :
- Đôi mắt của anh thật là đẹp.
Toru ngỡ ngàng, đáp lại : "Đúng là nó đẹp , nhưng chẳng ai thích đôi mắt đó của anh cả. Họ cho đấy là điềm báo cho vận rủi, là tai ương giáng xuống đầu họ. Em cũng không nên nhìn vào mắt anh lâu đâu.. nếu không" - nói đến đây cậu bé tóc trắng ngắt lời Toru :
"Nếu bây giờ có một điều ước , anh muốn ước gì?"
Toru phì cười , mặt lộ ra vẻ bình dị , nói rằng : Anh muốn những ký ức xấu xa này bị xóa đi , anh không muốn nhớ lại những ký ức này nữa. Nó thật sự rất đáng quên". Nói tới đây mặt Toru tái lại , không dám nhìn thẳng vào cậu bé nữa. Anh sợ rằng cậu bé sẽ bị liên lụy đến vận rủi của mình.
Cậu bé bất chợt ngồi dậy, điểm vào đầu Toru một cái rồi nói :
"Em đã thực hiện điều ước của anh".
Toru ngã lăn ra ngủ thiếp như công chúa ngủ trong rừng. Thân hình chằng chịt vết sẹo , nay đã hóa thành lành lặn. Gương mặt trầm và bạc nhược cũng trở nên hồng hào hơn. Gần như mọi ký ức xấu trong đầu Toru đều tan biến.
"Tiếp theo, em sẽ cho anh được sống một cuộc sống tràn ngập tình yêu thương trong quãng đời còn lại. Một khi mọi thứ đã hoàn thành , quá khứ đau thương sẽ vĩnh viễn biến mất, thay vào đó sẽ là một cuộc đời tươi đẹp và được viết nên bởi những mong ước của anh".
"Em không biết nó liệu có phải là một quyết định đúng đắn" . Nhưng không sao , em sẽ luôn dõi theo anh , đảm bảo sẽ không có gì bất trắc xảy ra.
Toru nhớ được đến đây, chuyện sau đó là một quãng thời gian như chúng ta đã biết , tràn ngập màu hồng. Bố mẹ cậu sống lại , ký ức được bù lấp vào khiến Toru không còn tự ti như trước, trái lại còn càng ngày càng vui vẻ. Người yêu của cậu thì luôn muốn hẹn hò với cậu mỗi ngày, từng giây từng phút chẳng muốn rời xa khỏi cậu.
Nhưng cái thế giới giả tưởng đó , đã bị đập tan đi mất bởi một điểm rất nhỏ. Đó chính là tên Cawy kia.
Ngay lúc Toru suy nghĩ được đến đây , tiếng sét vang đùng một cái trong não hải của cậu, một dòng chữ sáng xanh dần dần hiển lộ mang theo sự chói lóa và đau đớn kịch liệt. Toru lại vò đầu bứt tai, nhận ra được trong tâm thức của cậu từ lúc nào đã hiển hiện một tấm bia đá có khắc hai chữ "Chia ly".
Trước mắt cậu là bia đá cùng với một bậc thang dài đen đặc quánh.
Toru chẳng biết nó là gì. Linh hồn của cậu cứ từng bước tiến gần đến bia đá, tiếng mời gọi dần dần xuất hiện rồi to lên. Càng đến gần bia đá , tiếng gào rú càng thảm thiết. Dường như tất cả những nấc thang chứa đựng ký ức đau đớn và tra tấn , thử thách cậu. Đây là lần tra tấn khủng khiếp nhất mà Toru từng thấy. Những ký ức roi vọt, đánh đập, bội bạc, phũ phàng , còn bị lạm dụng khiến cậu trở nên run rẩy hơn. Bước chân cứ thế hòa cùng với nước mắt tiến bước về phía trước , đối mặt với tất cả khổ đau sầu niệm của bản thân mình.
Quá trình này thực sự vô cùng đau khổ , cậu không nhớ mình đã bị ngã bao nhiêu lần. Phải biết rằng mỗi lần ngã, tổn thương linh hồn sẽ là một thứ không thể cứu vãn được. Nhưng tiếng gọi cứ thôi thúc cậu leo lên bậc thang ấy. Linh hồn Toru sau khi bị ngã nhiều đã dần dần bé lại , nhưng nó lại được tôi luyện để trở nên cứng cáp hơn. Dần dần những ký ức trên bậc thang đã chẳng còn là gì với cậu nữa.
Chậm chạp bước lên rồi lại ngã, bước lên rồi lại ngã. Cứ như vậy, sau vô số lần cố gắng , cuối cùng cậu đã chạm đến đỉnh , đôi mặt với bia đá. Cậu khó khăn quay đầu nhìn xuống chặng đường mình đã đi qua. Hàng loạt những vết máu dài lan tràn trên từng bậc thang ấy, để đánh đổi cho cậu cơ hội chạm đến bia đá.
Toru nhìn bia đá "CHIA LY". 2 dòng chữ này làm cậu trở nên u sầu. Cậu không biết từ đâu mà bia đá này xuất hiện. Nhưng tiếng gọi kia thôi thúc cậu chạm vào bia đá , cứ như thế , dường như có một loại ánh sáng giải thoát cho cậu, đưa cậu trở lại với thực tại.
Đôi mắt cậu giờ đây, đã trở thành đen hoàn toàn. Mọi sự khổ đau cuối cùng cũng đã biến mất. Sự lặng thinh cùng đau đớn giờ đây hóa thành lạnh tanh vô cảm. Trong đầu Toru bây giờ , sự trả thù mới là quan trọng nhất. Cậu nhanh chóng bước ra khỏi ngôi nhà , không liếc nhìn lại dù chỉ một lần tổ ấm - chỗ dựa tinh thần duy nhất cho cậu.
Toru bước đến một nhà nghỉ nhỏ, gương mặt vô cảm giờ đây chứa đựng sự tức giận rất nhanh chóng bị che giấu đi. Cậu rảo bước lên trên tầng 2 , đi đến trước cửa nơi tiếng rên đang vang vọng.
- A , anh làm nhẹ thôi được không. Hàng của anh sướng quá nhưng đây là lần thứ 7 rồi đó.
- Nhìn em nứng như thế này mà lại bảo làm nhẹ. Em nói thế càng làm anh muốn làm mạnh hơn đây này.
- Ôi , ít ra anh còn mạnh mẽ hơn tên kia. Hắn 10 năm nay chỉ làm một tay sai cho em, giao gì làm đấy, đúng là ngu ngốc thật sự. Cái gì mà hẹn hò cơ chứ ? Tin nhắn đó chỉ là em gửi nhầm cho hắn , chứ có gì đâu.
- Kệ tên ngốc đấy mà tận hưởng sự sung sướng này đi em. Đúng là đồ lụy tình , ngu ngốc để bị lừa suốt chục năm.
- Ứ hừ, lúc đó anh phải đánh nó mạnh hơn mới đúng, anh làm em giận đó.
- Được rồi để anh giã em mạnh hơn nữa nhé. Đã yêu rồi còn đòi hỏi à..
Tất nhiên 2 người đang làm những chuyện đồi bại trong này , là Cawy và Yashiro.
Toru nhẹ nhàng mở cửa đi vào nhìn 2 con thú vật đang giã nhau như chày giã thịt. Kỳ lạ là bọn họ không thể thấy được Toru đang đứng ở đó. Cậu liếc qua căn phòng , thấy mùi rượu và thuốc lá thoang thoảng vô cùng hôi hám và dơ bẩn. Biết rằng mình không thể nhìn cảnh tượng tởm lợm này thêm nữa, cậu huy động tâm thức , bia đá "Chia Ly" sáng lên khiến cho 2 người ngất đi.
Cậu đưa hai tên đốn mạt vào trong tiềm thức , mà chẳng có một ai có thể nhìn thấy cậu.
Cậu lẳng lặng ngồi xuống, từ từ nhắm mắt vào.
Một lúc sau , một người mặc áo choàng đen xuất hiện, nhìn không rõ khuôn mặt. Tuy vậy nếu ai đó ở trong căn phòng này, sẽ thấy hắn có một cặp sừng to màu trắng trên đầu. Kỳ lạ nữa là , hắn không hề có.... Chân.
Hắn liếc nhìn Toru một cách đầy thèm muốn, cái lưỡi dài đen kịt liếm láp như muốn ăn tươi nuốt sống Toru vậy.
- Con mồi này đúng là không uổng công ta nuôi dưỡng từ lâu, thật ngon.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Ở trong một khoảng không gian vô định, có chia thành từng gian phòng khác nhau.
Trong gian phòng số 1.
Có 2 người trần truồng đang bị trói chặt trên ghế, mặt đối mặt với nhau. Một người là một cô gái mà ai cũng biết là ai đấy , Yashiro. Lúc này cô ta từ ngủ say, bỗng nhiên thức dậy. Nhìn thấy người đối diện mình là Cawy , cô sửng sốt. Nhận ra rằng cả mình và đối phương đều bị trói chặt trên ghế, cô muốn hỏi nhưng không thể bị đã bị băng dính dán kín miệng rồi. Cô chỉ có thể cố gắng ư ư để báo hiệu cho người yêu mình.
Nhưng không đợi Yashiro làm vậy từ trước , một xô nước lạnh đổ từ trên trần nhà chứa rơi vào làm 2 con người hoang dâm này tỉnh từ cơn mê.
Lúc này Toru bỗng nhiên xuất hiện từ hư vô, nhìn đôi tình nhân này một cách lạnh nhạt. Cậu lạnh lùng mang đến bát tiết canh lợn đã chuẩn bị từ trước, nói :
- Bát tiết canh lợn này sẽ là thứ 2 người sẽ ăn trong phần đời còn lại, yên tâm đi. Đây là một bát tiết canh không bao giờ hết. Sức mạnh của "Chia ly" sẽ khiến hai người không thể chết được trừ khi tôi muốn làm thế.
Nói xong không đợi 2 con người kia thực sự sửng sốt và giãy giụa, Toru tiếp tục phát ra ánh sáng từ đôi mắt , lẩm nhẩm vài dòng cổ tự khó hiểu. Làm xong , Toru nói :
- Từ nay về sau , 2 người sẽ không thể nào ở chung với nhau được nữa. Từ ánh mắt , biểu cảm ,lới nói , hành động của mỗi người sẽ luôn làm đối phương kinh tởm.
Nói xong , Cawy và Yashiro chợt nhận ra rằng , họ đã bắt đầu ghét nhau đến điên cuồng. Tâm trí và cơ thể họ mách bảo , đây là người mình không muốn tiếp xúc một chút nào.
- Hai người nếu thực sự là một cặp, vậy thì hãy sống với nhau hết đời đi. Tôi sẽ không xen vào chuyện tình của hai người nữa. Giọng của Toru ồm ồm , âm thanh phát ra đang thép mà rét lạnh , trực tiếp khiến tâm trạng của hai người kia trở nên sợ hãi tốt độ.
Hoàn thành những lời cuối cùng , Toru biến mất như chưa từng xuất hiện. Lúc này tấm băng dính và dây trói cũng như muốn trở về cội nguồn hư vô mà từ từ biến mất , thả ra cho hai con người kia.
Hai con người kia cũng vùng lên , muốn trốn chạy, nhưng phát hiện rằng không có lối thoát cho phòng này. Gào khản cả cổ để kêu cứu cũng không có một chút tác dụng nào khiến cho 2 người tuyệt vọng.
Lúc này bọn họ nhìn nhau, sự kinh tởm hiện ra trong mắt 2 người. Sức mạnh của "Chia ly" khiến cho cặp tình nhân ghê tởm này giờ đây, lại tự ghê tởm lẫn nhau. Họ vồ lấy nhau , cắn xé nhau như thiên địch. Ngay đến cả bữa ăn cũng chỉ có một bát tiết canh lợn , nên họ cũng không để ai hơn ai , trực tiếp đánh nhau toác người chảy máu. Thậm chí, dù có phải nuốt thức ăn và đánh nhau vô số lần trong sự cay đắng tuyệt vọng, họ cũng chẳng có cách nào để thoát khỏi sự tra tấn này. Đau đớn là thế , nhưng họ không thể chết được. Cứ như thế cặp đôi sẽ sống qua ngày trong sự dằn vặt và thống khổ , sống cho đến khi nào Toru mất đi sức mạnh mà thôi.
Rời khỏi tâm trí, Toru mở mắt ra. Cậu đã đem tới sự trừng phạt cho cặp đôi khốn nạn dám làm cho cậu buồn rầu. Đôi mắt cũng trống rỗng , đầu óc cũng trống rỗng. Cậu không cảm thấy một chút hạnh phúc nào.
Lý trí của bia đá đem Toru đi trả thù những con người đã từng làm tổn thương cậu , khiến cho những kẻ ấy phải nhận lấy giá rất đắt. Nhốt các sơ đã từng bắt nạt mình muôn đời phải ly biệt người thân không thể gặp lại, sống một cuộc đời cô độc nhà giam Chia Ly thứ 2. Khiến cho gã trùm mafia phải nhận lấy kết cục không thể gặp lại người con gái ở những phút cuối cuộc đời , rồi lặp đi lặp lại điều đó trong vô tận ở nhà giam Chia Ly thứ 3.
Cứ mỗi lần như vậy, bóng đen có cặp sừng trắng lại xuất hiện , cân đo đong đếm xem cậu đã đủ chín để hắn xơi tái cậu chưa.
Hành trình trả thù cứ mãi như vậy, sức mạnh của cậu qua mỗi lần trả thù lại càng thêm lớn mạnh. Cậu cảm nhận được một luồng sức mạnh chảy trong người , nhưng cũng cảm thấy thế giới con người đang dần không còn là nơi thuộc về mình nữa. Đôi mắt cậu mờ mịt , cảm xúc của cậu ngày càng bị bào mòn, cho đến khi không còn gì nữa.
Cậu quyết định sẽ khiến tất cả mọi người phải chịu sự cô đơn giống như mình. Ánh mắt cậu lộ vẻ kiên định , từng bước chậm rãi tìm kiếm con mồi cho bản thân mình.
------------------------------------------------------------------
2 năm sau , sau khi gieo rắc sự đau khổ cho một gia đình nghèo ở một vùng núi tuyết, cậu đã hoàn toàn chai mòn cảm xúc. Cậu đã không còn biết nỗi đau, hạnh phúc , cô đơn, hay kể cả là ký ức cũng đã bị phai nhòa. Giờ Toru chỉ còn là một cỗ máy chia ly tràn ngập sự vô cảm. Con người cậu giờ đây gầy trơ xương bị sử dụng sức mạnh quá nhiều , gương mặt méo xệch lại , bộ tóc trắng như một nắm rơm bù xù đã lâu rồi chưa được tỉa tót lại. Bao quanh cậu là một luồng khí đen u ám mà mắt của người thường không thể nhận ra.
Toru bước từng bước đi khó nhọc trong cơn mưa tuyết dày đặc , thì gặp lại tên quỷ sừng trắng. Giờ đây hắn lần đầu lộ diện trước mặt Toru , tỏ rõ mong muốn được ăn tươi nuốt sống cậu. Hắn ta biết rằng giờ này , con mồi của mình đã hoàn toàn đủ ám khí để có thể ăn tươi nuốt sống.
Hắn là một kẻ chuyên đi săn những kẻ dị biệt có được sức mạnh từ những cảm xúc tiêu cực. Bấy lâu nay hẵn vẫn luôn tìm cho mình những con mồi dị biệt ấy, nhưng thực sự họ quá ít.
Hắn nhào đến Toru, cánh tay lộ ra những chiếc vuốt sắc nhọn đen hoắm cắm vào người Toru.
Toru lúc này dù đã mất đi những cảm xúc tự nhiên nhất của con người , nhưng nay tự nhiên theo bản năng chống lại sự tấn công của tên quỷ sừng trắng điên loạn. Cậu nhắm mắt, bộc lộ sức mạnh Chia Ly khủng khiếp khiến tên quỷ sừng trắng cũng phải e ngại.
Hắn ta trong lòng cảm thấy rất buồn bực :
- Đậu má mày , chó mà còn định phản chủ à. Nếu tao sửa đổi một góc thực tại ảo của mày trở về hiện thực thì liệu mày có sức mạnh như bây giờ không.
Hắn đang nhắc đến sự kiện ở rạp chiếu phim. Đúng là từ khi mới sinh ra đời , cậu bé đã nằm trong sự kiểm soát của hắn, nhưng đồng thời hắn cũng e sợ sức mạnh của cậu bé tóc trắng. Đó là một loại sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng. Hắn sợ không dám đụng vào đến cậu bé tóc trắng ấy nên chỉ dám thay đổi một góc thực tại, dần dần dụ Toru vào con đường bóng tối rồi nuốt chửng sức mạnh của cậu.
Lúc này , dù sức mạnh chia ly có làm tên quỷ sừng trắng vật vã khốn đốn đến nỗi khốn cùng , nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh , tiếp tục lộ ra những vuốt đen âm mưu nuốt chửng Toru.
Bản năng của Toru mách bảo rằng tên quỷ đầu trắng này rất đáng sợ , nên đã giải phóng toàn bộ sức mạnh. Giờ đây bão tuyết lạnh nay còn càng lạnh hơn , dưới sự dẫn dắt của Toru đóng băng tên quỷ sừng trắng. Toàn bộ thân thể của Toru rỉ ra từng lớp khí màu đen bao bọc hắn khiến cho hắn trở nên hốt hoảng.
- Mẹ nó , cái loại sức mạnh này có nằm trong dự kiến đâu. Làm sao mà nó có thể mạnh đến vậy được!
- Tức chết đi thôi , chẳng lẽ sẽ phải dùng đến cách cuối cùng sao.
Sau một khoảng thời gian đối chọi , biết áp lực đến từ con mồi này vượt qua sức tưởng tượng của mình , tên quỷ sừng trắng không ngần ngại nữa. Hắn làm bốc hơi hai cặp sừng trắng, sinh ra hàng vạn vuốt đen nhỏ cắn xé từng chút một sức mạnh Toru. Toru lúc này đã không chịu được nữa, cũng bắt đầu từ bỏ giãy giụa, rồi dần dần không còn nhúc nhích một chút nào nữa.
Tên quỷ sừng trắng ( giờ không sừng nữa ) liếm liếm cái lưỡi đen dài ngoằng của mình , thưởng thức hương vị ma thuật đen làm hắn cảm thấy con mồi này thật sự quá đáng giá cho hắn nuôi dưỡng. Hắn cắn nuốt Toru từng chút một, khiến cho thân thể cậu dần dần bị gặm nhấm. Hắn gặm cho đến khi chỉ còn sót lại cái đầu của Toru. Món ăn sau cuối này, hắn ném đầu của Toru vào trong miệng, nhai rôm rốp rồi nuốt xuống, mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Nhưng khi ăn xong , hắn cảm thấy có một chút nguy hiểm. Thật kỳ lạ. Nhưng thân thể của hắn lại chẳng có tí biến đổi nào. Nhưng dần dần , một luồng sáng xanh ngọc bích sinh ra trong cơ thể hắn , nhanh chóng chiếm lấy mọi cơ quan và tế bào của hắn. Thân thể hắn trở nên đau đớn đến tột cùng. Hắn đang hốt hoảng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cứ thể luồng sáng xanh này trong cơ thể cứ từng bộ phân một lấp đầy , cho đến khi chạm đến tâm thức của con quỷ kia.
Con quỷ hốt hoảng , cố gắng ăn thật nhiều dược liệu kỳ bí màu tím. Nhưng khổ nỗi là tâm thức của hắn, một nơi đen lòm và quỷ dị , bị thực thể luồng sáng xanh chiếm đóng.
- KHông , không , tao không cam lòng .
Rồi cứ thế , toàn bộ nội thể của hắn đã bị luồng sáng xanh nuốt chửng.
Thân thể của hắn đứng thẳng giữa trời bão tuyết, tỏa ra một loại ánh sáng màu xanh nhạt. Nó đang dần dần bị biến đổi , gương mặt không rõ ràng của hắn lúc trước giờ đây đã bị bóp nặn thành khuôn mặt của Toru, thân thể ở dưới cũng thực hiện một quá trình tương tự như vậy.
Chẳng mấy chốc , thân thể của hắn đã được dùng làm nguyên liệu đắp nặn để Toru có thể tái sinh. Cứ thế trong 1 năm trời , người dân trong làng phủ đầy tuyết ấy chẳng ai nhìn thấy Toru đang đứng như một chú bù nhìn ở giữa cánh đồng , mắt nhắm chặt.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Lại một mùa đông rét lạnh tới , bão tuyết lần này còn to lớn hơn rất nhiều so với lần trước. Giữa sự khắc nghiệt của thiên nhiên , Toru từ từ mở mắt. Cậu cử động được thân thể, nhưng nó có vô cùng khó khăn. Cậu sử dụng đôi mắt u sầu của mình nhìn lại thân thể của mình một lượt , nó đã toàn vẹn hơn rất nhiều kể từ lần cuối cậu sử dụng siêu năng lực của mình.
Ngôi làng bây giờ , ở trước mắt cậu, chỉ còn là một con đường nhỏ hẹp và không còn lối đi khác. Cậu vận dụng thân thể của mình , bò một cách khó nhọc ở trên đoạn đường ấy. Linh tính mách bảo cậu rằng trước mắt chính là lối thoát cho cậu. Cậu cứ thế trườn bò như một chú rắn , trong một ngày tuyết rét lạnh. Cậu đi qua đến đâu là lạnh lẽo đến tới đó. Quá trình gian khổ này từ từ ăn mòn tinh thần của cậu, làm cho cậu mau chóng kiệt sức. Nhưng vì những cảm xúc của cậu đã biến mất từ lâu, thế nên dù tâm trí cảm thấy vô lực, nhưng vẫn muốn đi đến đó.
Cậu ấy cứ bò mãi, bò mãi.
Cậu bò mất cả cuộc đời.
Không biết đã qua bao nhiêu năm, Toru cứ gắng gượng. Không biết từ khi nào , cậu đã nằm trước một căn nhà nhỏ. Nơi đây tràn ngập ánh sáng vàng cùng khắp nơi rải nến lung linh huyền ảo. Cậu tựa mình vào trước cửa , cố gắng vươn tới thứ ánh sáng ấy. Ở nơi đây, cậu nghe thấy tiếng khóc chào đời của em bé , tiếng bố mẹ yêu thương con cái , khúc nhạc mẹ hát ru, thậm chí có cả tình yêu giữa bà và cháu.
Những tiếng kêu ấy dường như xoa dịu đi sự lạnh lẽo trong tâm hồn cậu, sự vô cảm trong con mắt cậu dần được ánh sáng vàng soi rọi mà xua tan đi. Dần dần , từng giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má cậu. Cậu không hình dung được tại sao mình lại khóc bởi những thanh âm kỳ lạ này.
Suy nghĩ tới đây, một tiếng chuông vang lên , tất cả hỉ nộ ái ố, ký ức tốt đẹp và cay đắng trong cuộc đời như bầu trời hiển lộ khi mây mù qua đi , rực sáng trong tâm trí cậu. Từng đợt ký ức và cảm xúc cứ thế tuôn trào vào trong tâm trí Toru. Đôi mắt cậu nhòe đi vì nước mắt , những tiếng nức nở cứ thế mà hiển lộ. Cậu nói hết ra rằng : cậu yêu mẹ, cậu yêu gia đình , cậu yêu mọi người , cậu yêu cả người bạn gái của cậu. Những gì cậu đã làm chẳng qua chỉ là muốn tình thương yêu của mọi người đến với mình. Mong ước nhỏ nhoi ấy đã được cậu theo đuổi từ khi còn rất nhỏ , cậu chỉ muốn sống ở trong tình yêu thương mà thôi.
Một tiếng chuông nữa lại vang lên, lại thêm một loạt hình ảnh hiện ra. Cậu nhận ra rằng mình đã làm tổn thương vô cùng nhiều người, khiến cho nhiều người trở nên cô độc và không thể gặp lại người họ thương yêu. Cậu giật mình nhìn lại, những thứ cảm xúc tiêu cực đã khiến cậu trở nên ích kỷ và đố kị với những con người có được hạnh phúc. Cậu đã phá hủy biết bao mối tình đã được thai nghén, làm bao nhiêu cặp mẹ con phải chia ly trong đau khổ mà không thể gặp lại máu mủ ruột rà.... Nghĩ đến đây cậu cảm thấy vô cùng hối hận, cậu đã từ bỏ cái gọi là con người của mình , chấp nhận được mạnh hắc ám mà đi làm chuyện ác. Cổ họng cậu nghẹn ứ lên vì vô lực, cậu nghĩ đến cảnh những người khác bị cậu chia ly cũng ở trong tình cảnh của cậu mà đau lòng..
Cậu đúng là đồ đáng chết.
Nhưng
Chẳng lẽ , không được sao ?
Tâm can của Toru như bị giằng xé đến nhàu nát , sự bi thống tích tụ đã lâu nay bộc phát với sự đau đớn. Cậu muốn hét lên , cậu muốn nói ra hết những cảm xúc này dù chỉ một lần thôi.
Chẳng lẽ , số phận đã sắp xếp mình là một người cô độc hay sao ?
Tình yêu thương là một thứ mà mình không thể có được hay sao ?
Suy nghĩ của Toru ngày càng vô lực, cậu nghĩ đến việc sẽ kết thúc cuộc đời mình bằng những cái tàn nhẫn nhất , để chịu đựng thống khổ mà cậu đã gieo rắc cho những con người khác.
- Được chứ!
Một giọng nói hiền hậu đáp lại cậu. Toru sửng sốt , vội vàng đưa đôi mắt xanh ngọc bích long lanh bấy lâu nay là vận rủi của cậu lên để xem ai đang nói chuyện với mình.
Đó chính là cậu bé tóc trắng. Lúc này cậu đang mỉm cười đôn hậu , nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt và trán của Toru.
- Này, nhóc là .... - Toru ngạc nhiên há hốc , đáp lời
Cậu bé nói : Suỵt!
Nói rồi cậu lấy ra từ trong giỏ treo trên tay, trong đó có một chiếc bánh bao. Cậu nhè nhẹ bấu từng miếng thả vào miệng Toru. Cứ thế sự màu nhiệm và hắc ám của Bia Đá dần dần bị vơi bớt, thay vào đó là một luồng sáng thánh thiện bao phủ con người cậu, cậu đã có thể cử động cơ thể một cách bình thường. Chẳng mấy chốc , bánh đã hết.
Gương mặt của cậu đã trở nên hồng hào trở lại, cơ thể cũng đã trở nên nhẹ bẫng , không còn một cơ thể ì ạch và lạnh buốt như trước nữa.
Toru há miệng cười to một cái , đây là nụ cười hạnh phúc nhất của cậu từ trước tới nay.
Toru đứng dậy, quỳ xuống tạ ơn cậu bé tóc trắng.
- Cảm ơn thánh nhân đã có công ơn tái tạo lại con.
Đúng lúc này, cửa của ngôi nhà nhỏ đầy ánh sáng màu vàng kia chợt mở ra, lộ ra sự ấm áp.
Cậu bé tóc trắng quay người nhìn ngôi nhà, rồi nhìn Toru nói :
- Đây là nhà của cậu, từ nay, cậu sẽ là 1 thành viên trong gia đình này.
Toru ngước mắt nhìn lên, đây là điều đã hẳng mong ước từ bấy lâu. Cậu đã thỏa mãn khi có lại được cảm xúc và bày tỏ nỗi lòng đã giấu kín từ bấy lâu. Giờ đây, khi có được một người thực sự coi cậu là người nhà, trái tim của cậu đập liên hồi , cơ thể cùng không ngừng run rẩy. Cậu òa khóc như một đứa trẻ , từng bước từng bước theo cậu bé tóc trắng vào trong căn nhà đầy ánh sáng ấy.
- Về nhà thôi nào.
- Ừ , về nhà thôi.
-------------------------------
//// Nhà ở đây là gì thì các bạn biết rồi nhỉ ? ( Lời tác giả )
HẾT CHAPTER 1