Chương 5: Chương 05

Xin chàooo… Vẫn còn đang sống đấy chứ, Holly? Cậu vẫn còn ở đó hay là mình lại phải nói chuyện một mình lần nữa đấy?

- Ồ, xin lỗi, Sharon , cậu vừa nói gì nhỉ?

- Mình hỏi cậu đã có kế hoạch gì về chuyện karaoke chưa?

- Sharon ! – Holly kêu to. – Kô cần phải suy nghĩ gì them về đề tài đó nữa.

- Được rồi, bình tĩnh nào! Mình chỉ vừa nghĩ đến việc chúng ta sẽ thuê một máy karaoke và để nó trong phòng khách nhà cậu. Đó là cách để cậu có thể thực hiện mong muốn của Gerry mà kô phải bối rồi chút nào. Cậu nghĩ sao?

- Kô, Sharon, đó là một ý kiến hay nhưng sẽ chẳng có tác dụng gì đâu; anh ấy muốn mình hát ở câu lạc bộ Diva cơ.

- A! lãng mạn quá nhỉ! Bởi vì cậu là 1 disco diva, nữ hoàng sàn nhảy của anh ấy có phải kô?

- Mình nghĩ, nói chung là như vậy. – Holly đáp một cách khổ sở.

- Thật là thú vị, dù rằng, mình chưa bao giờ nghe nói đến câu lạc bộ diva bao giờ.

- Vậy thì mọi việc đã được giải quyết rồi nhé. Nếu không ai biết câu lạc bộ này ở đâu, thì mình kô thể thực hiện được việc này, đúng kô nào? – Holly nói, cảm thấy hài long như tìm được lối thoát.

Holly vừa gác máy thì điện thoại lại reo.

- Chào con gái!

- Mẹ! – nàng lên giọng như chuẩn bị cáo tội ai.

- Ôi, Chúa ơi, mẹ đã làm điều gì khiến con buồn sao?

- Hôm nay, con trai yêu quý của mẹ vừa ghé thăm con, và anh ấy làm con buồn lắm.

- Ô, mẹ xin lỗi con gái yêu. Lúc Richard đang trên đường đi, mẹ có gọi điện báo cho con nhưng kô được. Con kô nghe điện thoại sao?

- Vấn đề kô phải ở chỗ đó đâu mẹ.

- Mẹ biết. mẹ xin lỗi. Thế thì tại sao? Nó đã làm gì khiến con buồn.

- Cứ hễ anh ấy mở miệng là có vấn đề.

- ồ kô đâu, mẹ thấy nó rất muốn đến để tặng con món quà sinh nhật đấy.

- phải, con kô phủ nhận rặng anh ấy đã tặng con một món quà rất dễ thương và rất ý nghĩa, nhưng anh ấy lại kô ngần ngại nói những điều xúc phạm đến con.

- Con có muốn mẹ nói với nó giúp con kô?

- Kô, kô, kô cần đâu mẹ; chúng con đã lớn cả rồi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn mẹ. Vậy mẹ gọi đến có chuyện gì kô? – Holly nhanh chóng chuyển đề tài.

Hai mẹ con trò chuyện dăm ba câu qua loa.

Holly gác máy. Nàng quay về căn phòng trống rỗng và yên ắng.

  • Sáng hôm sau, Holly thức giấc, trên mình vẫn mặc nguyên quần áo của ngày hôm trước. Nàng có thể cảm nhận được cái cảm giác mệt mỏi như thường lệ của mình. Tất cả những suy nghĩ tích cực của những ngày qua cũng dần tan biến.

Bỗng chiếc điện thoại rung lên. Có tin nhắn của Sharon .

“ Câu lạc bộ Diva số 36700700. hãy suy nghĩ. Sẽ rất vui. Làm điều đó vì Gerry chứ?”

Gerry đâu còn trên cõi đời này nữa! Nàng chỉ muốn trả lời với Sharon như thế. Nhưng, khi nhìn thấy những lá thư chàng viết, chàng đã kô còn cảm giác ấy nữa. Cứ như thể là chàng đang có một kì nghỉ xa và chàng vẫn thường viết thư về cho nàng, vì thế với nàng, chàng kô phải đã ra đi mãi mãi. Có lẽ, ít nhất nàng cũng nên thử gọi đến câu lạc bộ này và tìm hiểu xem sao.

Nàng quay số và một người đàn ông nhấc máy. Nàng kô nghĩ ra được điều gì để nói nên vội vàng gác máy. “Ôi, thôi nào, Holly ”, nàng tự nói với chính mình, “kô đến nỗi quá khó như vậy đâu. Chỉ cần nói là có một người bạn quan tâm đến chuyện hát hò một chút và…”

Holly khích lệ bản than rồi nhấn nút gọi lại.

Vẫn giọng người đàn ông trả lời.

- câu lạc bộ Diva xin nghe

- xin chào, tôi muốn hỏi xem ở đây có tổ chức các buổi hát karaoke ban đêm kô?

- Vâng, có thưa cô. À, chúng tôi… - nàng nghe có tiếng lật giấy. – vâng, xin lỗi, chúng tôi thường có tổ chức vào các tối thứ năm hang tuần.

- Thứ năm ư?

- Kô, kô xin lỗi, xin cầm máy…- anh ta lại lật thêm vài trang giấy, - À kô, chúng tôi có tổ chức vào tối thứ ba.

- Chắc chắn đấy chứ?

- Vâng, chính xác là vào tối thứ ba.

- Được rồi, ờ, tôi muốn hỏi, ờ… - Holly hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói điều đã chuẩn bị. – Một người bạn của tôi muốn hát karaoke ở đây và cô ấy muốn biết là sẽ phải chuẩn bị những gì.

Kô có tiếng đáp lại từ phía đầu dây bên kia trong một khoảng thời gian khá lâu.

- A lô? – nàng tự hỏi kô biết người đàn ông này có phải là một gã ngốc kô nhỉ.

- À, vâng, xin lỗi, vì thật ra tôi kô phải người tổ chức nên tôi..

- Thôi được rồi. – Holly tỏ vẻ tức giận. Nàng đã phải lấy hết can đảm để gọi đến, thế mà một thằng ngốc nào đó lại làm hỏng mọi cố gắng của nàng. – thế thì có ai ở đó có thể giúp tôi việc này kô?

- ồ, kô. Tôi rất tiếc, chẳng có ai cả. Thật ra chưa đến giờ câu lạc bộ mở cửa. – Người đàn ông đáp lại những lời nóng nảy của Holly.

- Vâng, vậy thì xin cảm ơn anh rất nhiều. – Nàng trả lời một cách khó chịu.

- Này cô, nếu cô có thể chờ thêm giây lát nữa, tôi sẽ cố gắng tìm lời giải đáp cho cô.

Holly kiên nhẫn cầm máy và buộc phải nghe bài hát “Greensleeves” trong năm phút tiếp theo.

- A lô, cô vẫn còn ở đó chứ?

- Vẫn còn đây. – Nàng bắt đầu giận dữ.

- Tôi rất xin lỗi vì đã để cô đợi lâu nhưng vì tôi phải gọi điện hỏi. Tên bạn cô là gì vậy?

- Ừm, Holly Kennedy.

- Thật ra, tối thứ ba nào cũng có một cuộc thi hát karaoke. Cuộc thi kéo dài trong một tháng và mỗi tuần, hai trong số mười người sẽ được chọn, và cứ thế sau ba tuần, sáu người sẽ thi hát vòng chung kết vào tuần cuối cùng của tháng. – Ngừng trong giây lát anh ta nói tiếp. – Nhưng mà kô may người ta đã đăng kí hết chỗ trong cả những tháng tới, vì thế cô có thể nói với bạn cô rằng, chị ấy có thể gọi lạ cho chúng tôi vào dịp Giáng Sinh. Đó là lúc cuộc thi tiếp theo được tổ chức.

- ồ, vậy thôi được rồi.

- nhân tiện, cái tên Holly Kennedy có vẻ quen quen. Có phải đó là chị gái của Declan Kennedy kô?

- ồ, vâng… sao anh biết cô ấy? – Holly hỏi lại, hoàn toàn bất ngờ.

- tôi kô thể nói là tôi biết cô ấy vì tôi mới chỉ gặp cô ấy một lúc ở đây vào một đêm nọ cùng với em trai cô ấy.

liệu Declan có đi lung tung với mấy cô bạn gái rồi giới thiệu với họ đó là chị gái cậu ấy kô nhỉ? Cái thằng nhỏ đáng ghét…

- Declan chơi nhạc trong câu lạc bộ Diva ư?

- Kô, kô. – Người đàn ông cười. – Cậu ấy chơi nhạc cùng với ban nhạc của mình ở dưới tầng hầm.

Holly nhanh chóng hình dung ra nơi câu lạc bộ này tọa lạc.

- Vậy là câu lạc bộ Diva nằm trong quán Hogan sao?

Anh ta cười:

- vâng, nó nằm ở tầng trên cùng. Có lẽ tôi phải cho quảng cáo nhiều hơn nữa mới được.

- có phải là Daniel đó kô? – Holly buộc miệng hỏi, và rồi nàng tự cốc vào đầu mình vì đã thốt ra câu hỏi ngu ngốc ấy.

- à vâng, thế tôi có biết cô kô?

- ừm, kô, kô. Anh kô biết tôi đâu! Holly từng nhắc đến anh trong một lần nói chuyện thế thôi. – Nàng nhận ra câu nói của mình nghe cũng có lí. – Chỉ là một cuộc trò chuyện phiếm ấy mà. – Nàng nói thêm. – Cô ấy nói anh đã mang cho cô ấy một chiếc ghế.- Holly lại tự cốc vào đầu mình lần nữa.

Daniel cười lớn.

- Ồ, vậy sao, vậy hãy nói với cô ấy là nếu cô ấy muốn hát karaoke vào dịp Giáng Sinh, tôi sẽ ghi tên cô ấy vào đây ngay bây giờ. Cô kô ngờ đến sô lượng người sẽ đăng kí tham gia đâu.

- Thật sao? – Holly hỏi lại, vẻ yếu ớt. Nàng cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

- À, nhân tiên, tôi muốn biết tôi đang được nói chuyện với…

Holly đi đi lại lại trong phòng:

- À, Sharon . Anh đang nói chuyện với Sharon.

- Vâng, Sharon . À, tôi đã có số điện thoại của cô trong máy và vì thế, tôi sẽ gọi cho cô nếu có ai đó hủy hẹn.

- Vâng, cảm ơn anh rất nhiều.

Holly nhảy bổ vào giường, lấy chiếc khăn lông trùm lên đầu, mặt nàng nóng bừng vì bối rối. Chuông điện thoại lại réo vang. Sau một hồi do dự, nàng mới bò ra khỏi giường và nhấn chiếc nút đỏ trên chiếc máy điện thoại.

- Chào Sharon. Chắc là cô mới ra ngoài. Tôi là Daniel ở câu lạc bộ Diva đây. – Anh ngừng giây lát rồi nói.- ừm, tôi vừa mới nhìn lại danh sách những người đăng kí và dường như đã có ai đó đã đăng kí với tên Holly cách đây vài tháng. Thật ra, tên cô ấy nằm ngay gần đầu danh sách. Trừ khi có một Holly Kennedy nào khác.. – Anh im bặt.- dù sao cũng nhớ gọi cho tôi khi cô có thể để chúng ta tìm hiểu thêm nhé. Xin cảm ơn.

Holly ngồi đờ người trên mép giường. Nàng quá đỗi ngạc nhiên.

Trong quán cà phê Bewley, Sharon, Denise và Holly cùng ngồi bên nhau ngay cạnh ô cửa sổ nhìn ra đường Grafont. Đó là nơi họ thường gặp gỡ vào các ngày cuối tuần.

- Mình kô thể tin là Gerry đã sắp xếp hết tất cả những việc này! – Denise kinh ngạc nói khi nghe Holly kể lại câu chuyện.

- Chuyện này cũng khá vui đấy chứ, phải kô? – Sharon nói với vẻ thích thú.

- Ôi, Chúa ơi, mình sợ lắm… Nhưng mình nhất định phải hoàn tất việc này, vì Gerry .

- Vậy mới đúng là Holly chứ! – Denise cổ vũ bạn mình.

- Này, Denise. – Holly ngắt lời. – Mình muốn chỉ cậu và Sharon có mặt ở đó thôi, và kô một ai khác. Mình kô muốn khuyếch trương chuyện này. Hãy giữ bí mật ình đấy nhé.

- Nhưng, Holly! – Sharon phản đối. – Nhưng đây là một việc rất hay cơ mà.! Kô ai nghĩ là cậu sẽ hát trở lại sau lần vừa rồi…

- Sharon! – Holly ngắt lời bạn. – kô được nói đến chuyện đó. Mình vẫn còn sợ khi nghĩ đến chuyện đó đây này.

- Phải, mình nghĩ người nào kô vượt qua được những việc như thế thì đúng là một kẻ nhát gan sợ chết. – Sharon lẩm bẩm.

- Vậy khi nào thì đến ngày hôm ấy? – Denise nhanh chóng chuyển đề tài.

- Thứ ba tuần tới – Holly rầu rĩ nói

- Đừng lo, Holly . Một tuần sẽ cho cậu bảy ngày để luyện giọng và trở thành một Maria Carey. Kô vấn đề gì đâu. – Denise nói, nhìn Sharon nháy mắt.

- Thế cậu dự tính thế nào về việc hát hò này.

- Mình kô biết, vì thế mới có cuộc gặp khẩn cấp này chứ.

- Được rồi! được rồi! Sharon kêu lên một cách phấn khích. – Mình có 1 ý kiến . Các cậu thấy bài hát bằng tiếng Tây Ban Nha mà chúng mình vẫn hát với nhau thế nào?

“ Mặt trời, biển cả, tình yêu, bờ cát…

Hãy đến với em nào, hãy đưa tay cho em…”

Holly mở to mắt, má nàng ửng đỏ bối rối vì những người khách xung quanh cứ quay sang nhìn chằm chằm vào họ.

“ Ooh, ooh, ooh,

Ôi tình yêu ngọt ngào, ngọt ngào đến lạ!...”

Denise bắt nhịp cùng Sharon. Một số người trong tiệm tỏ vẻ thích thú, phần còn lại cảm thấy bực bội vì mình làm phiền.

… Ba cô gái nắm tay nhau bước xuống đường, họ đang tiến đến cửa hiệu quần áo do Denise làm chủ.

- Còn bây giờ, xin phép các cô gái nhàn rồi, tôi phải trở lại với công việc đây. – Denise nói, đẩy cửa bước vào trong tiệm. Hai người còn lại đi đến bãi đậu xe.