Chương 1: Chương 01

Holly áp chiếc áo len vào lòng. Những hồi ức lại ùa về theo mùi hương quen thuộc. Một nỗi buồn vô hạn, một nỗi đau sâu thẳm khiến tim cô nặng trĩu. Cô hoảng sợ. Ngôi nhà yên ắng quá! Trong nhà, chỉ có tiếng kêu ong ong phát ra từ chiếc tủ lạnh và tiếng tích tắc kim đồng hồ chậm rãi gõ nhịp thời gian.

Gerry đã ra đi và mãi mãi không bao giờ trở lại. Điều đó là sự thật. Cô sẽ không còn được luồn tay vào mái tóc mềm mại của anh, không còn được cùng anh nói cười hạnh phúc trong những buổi tối ấm cúng, không còn được anh vỗ về sau một ngày làm việc vất vả, không còn được kề cận bên anh mỗi đêm dài, không còn được nghe anh hắt hơi khiến cô tỉnh giấc mỗi sớm mai, không còn phải nạnh nhau chuyện tắt điện trước khi lên giường… Tất cả chỉ còn là hoài niệm.

Họ từng có một ước muốn rất đơn giản: được ở bên nhau cho đến hết cuộc đời này. Bất cứ ai quen biết Holly và Gerry đều ủng hộ ối tình của họ, bởi anh và cô là hai người bạn thân thiết, là cặp tình nhân đẹp đôi và là đôi tri kỉ đã được vận mệnh gắn kết. Nhưng mấy ai ngờ được rằng định mệnh đôi lúc lại quá khắt khe và không chiều theo lòng người.

Sau vài ngày bị đau đầu, và mắt bắt đầu mờ dần, Gerry đồng gặp bác sĩ vì sự thúc giục của Holly. Cả hai đều nghĩ chứng đau đầu này là do căng thẳng hay mệt mỏi gây nên mà thôi. Nhưng không. Chuyện không đơn giản như thế. Một khối u đang lớn dần trong não Gerry.

  • Holly với tay gạt cần nước bồn vệ sinh, cô run lên vì cái lạnh toát ra từ sàn nhà và cố đứng vững để khỏi bị ngã. Gerry đã ra đi ở độ tuổi 30. Khi căn bệnh bước vào giai đoạn trầm trọng nhất, anh vẫn can đảm đùa rằng, có lẽ anh không nên sống một cuộc sống quá lành mạnh như thế, ít nhất thì cũng phải tận hưởng them thú vui “phàm tục” của cuộc đời này… Dù anh cười lớn khi nói điều đó, cô vẫn có thể nhìn thấy sự hối tiếc trong mắt anh. Anh hối tiếc về những điều mà trước đây đã không bao giờ anh nghĩ là sẽ dành thời gian để làm, hối tiếc là đã chưa đến được hết những nơi anh muốn đến, và buồn vì không còn được buồn vui với những trải nghiệm đang còn ở phía trước cuộc đời.

Trong Gerry, không còn nỗi sợ hãi của một con người bình thường khi năm tháng qua đi. Được già đi với thời gian bỗng chốc trở thành điều mà Gerry muốn đánh đổi tất cả để có được. Cả Holly và Gerry đều không bao giờ nghĩ rằng tuổi già không những là một thành tựu mà còn là một thách thức – một thách thức mà cả hai đều không muốn nghĩ đến, không muốn nhắc đến… Cho đến ngày hôm nay…

Holly lần bước đi từ gian phòng này sang gian phòng khác trong cơn thổn thức. Những giọt nước mắt cứ tuôn chảy, lăn dài trên má, tràn qua môi, vào miệng cô. Mặn đắng. Đêm vô tận. Không nơi nào trong ngôi nhà này cho cô cảm giác được ôm ấp hay vỗ về. Chỉ có im lặng bao trùm. Chiếc trường kỉ với cánh tay to uỳnh dang rộng mới hôm nào cả cô và Gerry còn đùa giỡn trên đó, giờ đây cũng thờ ơ với cô.

“Gerry sẽ không vui khi biết mình thế này”, Holly lẩm bẩm. Cô cố lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, và gắng không cho nước mắt chảy ra nữa. “Không. Gerry sẽ không vui khi biết mình buồn như thế”.

Đôi mắt to đen tròn của Holly lại sưng húp lên vì đã khóc suốt đêm qua. Cũng như bao nhiêu đêm trước, gần sáng cô mới có thể chập chờn thiếp đi. Mỗi sáng thức dậy, cô đều phát hiện ra mình đang nằm ở đâu đó trong một tư thế không chút thoải mái, và sáng nay là trên chiếc trường kỉ. Chuông điện thoại réo inh ỏi làm cô choàng tỉnh giấc. hẳn là mẹ hoặc một người bạn nào đó gọi đến an ủi cô. Trong trạng thái mơ mơ màng màng, cô loay hoay lục tung mọi ngóc ngách trong nhà để tìm chiếc điện thoại. Dường như trong tâm thức, cô còn mong mình sẽ tìm thấy được một điều gì khác nữa.

- Alo! – giọng cô khản đặc và yếu ớt trong điện thoại. Đã lâu, cô không còn để y’ tới việc mình phải cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Người thương yêu nhất đời của cô đã ra đi mãi mãi. Và không gì trên thế gian này có thể lấp đầy khoảng trống mênh mông đó trong tim cô.

- Ồ, mẹ xin lỗi con gái yêu, có phải mẹ đã làm còn thức giấc? – Giọng mẹ cô tỏ ra lo lắng. Mỗi sáng, mẹ Holly đều gọi cho cô để xem cô có được bình an sau một đêm dài đầy mộng mị hay không. Bà không cố y’ đánh thức con gái dậy, nhưng lại nhẹ nhõm khi nghe Holly trả lời điện thoại của mình.

- Không, con ngủ ngon lắm, không sao đâu mẹ.

Vẫn luôn là một câu trả lời như thế.

- Bố con và Declan đã ra ngoài rồi, và mẹ nghĩ đến con, con gái yêu ạ!

Bỗng dưng, giọng nói đầy cảm thong và dịu ngọt của mẹ làm Holly muốn khóc. Cô có thể hình dung gương mặt phúc hậu của mẹ, đôi hang chân mày gọn gang và vầng trán đầy những vết nhăn. Nhưng điều đó lại không làm cô thấy nguôi ngoai. Rõ rang họ đang lo lắng cho cô,lẽ ra họ không cần phải thế. Đáng lẽ mọi thứ cứ nên diễn ra như bình thường. Đáng lẽ Gerry vẫn ở đây bên cạnh cô, trợn mắt chọc cô cười khi mẹ cô cứ càu nhàu mãi với cômột chuyện trong điện thoại. Những lúc như thế, Holly thường chuyển ống nghe cho Gerry vì không nhịn được những tràng cười khúc khích. Rồi anh sẽ tán gẫu với mẹ cô một chút và giả vờ như không nhìn thấy cô đang nhảy nhót quanh giường…

Cô ậm à ậm ừ trong suốt cuộc chuyên trò với mẹ dù rằng chẳng nghe được bà nói gì.

- Hôm nay là một ngày đẹp trời, Holly. Sẽ rất tốt nếu con ra ngoài đi dạo một chút. Hãy ra ngoài để hít thở không khí trong lành, con ạ.

- Vâng, con cũng nghĩ vậy.

Cũng lại là những lời khuyên như thế! Không khí trong lành, dường như ai cũng nghĩ đó là phương thuốc duy nhất cho tất cả những gì cô đang phải trải qua.

- Hay là để mẹ ghé qua chỗ con rồi hai mẹ con mình đi đâu đó, con nhé?

- Thôi khỏi đi mẹ. Con vẫn ổn mà.

Cả hai im lặng.

- À… vậy thôi được rồi… con cứ gọi ẹ nếu con đổi y’ nhé. Hôm nay mẹ rỗi cả ngày đấy.

- Vâng, cảm ơn mẹ.

Cả hai lại cùng im lặng.

- vậy nhé… Con nhớ giữ gìn sức khỏe, con gái.

- Vâng, con nhớ rồi. – Holly nghĩ chắc mình sẽ phải đổi số điện thoại nếu cứ phi trả lời điện thoại của mẹ suốt thế này.

- ồ, Holly, tí nữa thì mẹ quên mất. Cái phong thư ấy vẫn còn ở đây, thư của con đấy. Con nhớ không, cái phong thư mà mẹ nói với con lúc trước ấy. Mẹ để nó trên bàn trong nhà bếp. Chắc là con cũng muốn xem qua phải không? Lá thư này đã ở đây nhiều tuần rồi, mẹ nghĩ có vẻ như nó là một lá thư quan trọng.

- chắc không có gì cả đâu, mẹ ạ. Có lẽ đó chỉ là một cái thiệp chia buồn mà thôi.

- Không, mẹ không nghĩ vậy đâu, con gái. Trên lá thư có ghi rất rõ là gửi cho con và phía trên là… À… thôi, con đợi máy một chút, để mẹ xem nào…

ống nghe phía bên kia được đặt xuống đánh cộp, Holly nghe rõ tiếng bước chân đi, tiếng chiếc ghế rít do cọ xát vào sàn nhà, tiếng bước chân rõ dần, sau cùng là tiếng người nhấc ống nghe…

- Con vẫn còn đang ở đó chứ?

- Vâng!

- Đây, ngay trên đầu bức thư là dòng chữ “Bản liệt kê”. Có lẽ là thư từ công ty, hay là cái gì đấy… Mẹ cũng không biết nữa, con gái ạ! Có lẽ con nên…

Holly buông ống nghe, lặng người…

  • - Gerry, tắt điện đi anh! – Holly cười khúc khích khi nhìn thấy chồng đang đứng trước mặt mình măc chiếc áo ngủ. Anh để chiếc áo từ từ tuột qua khỏi đầu và nhướn hàng lông mày trái về phía Holly.

- Tắt điện à? Chuyện này là thế nào? – Anh vừa nói vừa vênh đôi má lên cười toe toét. Anh không phải là một kẻ tự phụ, kiêu ngạo, nhưng lại có rất nhiều điều đáng để anh kiêu hãnh. Thân thể anh khỏe khoắn và rắn chắc đến hoàn hảo. Đôi chân dài vạm vỡ là kết quả của luyện tập thể thao từ nhiều năm nay. Gerry có vóc người to cao. Bên anh, cô luôn có cảm giác an toàn. Nhưng điều khiến Holly hạnh phúc nhất là khi Gerry ôm cô vào lòng, cô có thể nép mình vào ngực anh để có thể nghe thấy từng nhịp thở ấm áp.

Anh luôn muốn bày một trò gì đó để Holly mỉm cười. Trở về nhà sau giờ làm việc, anh luôn ở bên để an ủi và lắng nghe cô. Hiếm khi nào anh và cô giận nhau, nếu có, âu cũng chỉ là một chuyện vớ vẩn mà sau đó, cả hai cùng giảng hòa.

Gerry mặc xong áo và nhảy bổ vào giường. Anh ôm ghì cô vào lòng, rúc đôi chân lạnh cóng của mình vào chân cô.

- Aaaa... ! Gerry, chân anh lạnh quá ! – Holly biết rằng lú này Gerry sẽ chẳng bao giờ chịu rời khỏi chiếc giường ấm áp.

- Gerry! – Holly lên giọng.

- Holly! – Gerry nhại lại

- Anh không nhớ là đã quên điều gì sao?

- Không, theo anh thì anh không quên gì cả! – Gerry ngang nhiên trả lời cô.

- Anh quên tắt điện.

- À, tắt điện hả? – Anh hỏi lại với giọng ngái ngủ, rồi anh vờ ngáy to.

- Gerry!

- Tối qua, anh đã phải ra khỏi giường để tắt điện rồi, anh còn nhớ mà.

- Vâng, nhưng anh vừa mới đứng gần công tắc điện cách đây 1 giây thôi mà.

- Ưhm… nhưng đó là cách đây 1 giây.

Holly thở dài. Một khi đã cuộn mình trong tấm chăn ấm áp, cô rất ghét phải ra khỏi giường và đặt chân lên nền nhà lạnh ngắt, rồi sau đó lại phải mò mẫm trong bong tối để quay trở lại giường. Cô tặc lưỡi trách móc Gerry.

- Anh không thể cứ tắt điện mãi cho em, em biết đấy, Holly. – Anh gọi tên cô âu yếm. – nếu một ngày nào đó anh không còn ở bên em, em sẽ ra sao hả Holly?

- Bảo ông chồng mới của em làm. – Holly gắt yêu, cố hết sức đá đôi chân lạnh ngắt của Gerry ra xa.

- Haha…

- Hoặc là phải nhớ để tự tắt trước khi bước vào giường.

Gerry khụt khịt mũi.

- Điều đó mà xảy ra được thì tuyệt quá, vợ yêu của anh. Chắc là anh phải dán một mẩu giấy thật to bên cạnh công tắc điện trước khi anh đi xa, chỉ có như vậy thì em mới nhớ thôi, bé con của anh ạ.

- Anh thật là chu đáo, nhưng tốt hơn là anh nên chỉ để lại tiền cho em thôi.

- Và một mẩu giấy trên bồn tắm. – chàng tiếp lời.

- Ha ha…

- Và một mẩu nữa trên bình pha cà phê.

- Anh thật đáng ghét, Gerry.

- ồ, cả trên cửa sổ nữa để mỗi sáng em phải mở cửa sổ ra để nắng tràn vào.

- Này, sao anh không liệt kê luôn tất cả những mà theo anh nghĩ nếu vắng anh, em không thể làm được.

- Đó cũng là một y’ kiến hay đấy chứ. – Gerry càng cười lớn.

- Được rồi, em sẽ đi tắt cái bong đèn quỷ quái này ngay đây. – Holly miễn cưỡng bước ra khỏi giường, mặt cô nhăn lại khi bước chân lên nền nhà lạnh cóng. Lát sau, cô đưa tay quờ quạng trọng bóng tối và từ từ trở lại giường.

- Holly? Em không thấy đường sao? Có nghe thấy tiếng anh không Holly? – giọng Gerry vang lên trong căn phòng tối om.

- Vâng, em…

Huỵchhh!

- Ối, - cô kêu lên khi vấp vào chân giường,- đau quá…

Gerry cười to.

- Điều thứ hai trong bản liệt kê em cần làm là chú y’ cái chân giường…

- Anh thôi đi có được không, và đừng có lẩn thẩn như thế nữa chứ. – Holly cáu kỉnh ngắt lời Gerry và đưa tay ôm lấy cái chân tội nghiệp.

- Có muốn anh hôn lên chân cho đỡ đau không? – anh hỏi

- Không, em ổn rồi, - Holly nói dỗi, - Nhưng em có thể đặt chân ở đây để bớt lạnh không..?

- Aaaa! Chúa ơi, chân anh sắp đóng thành băng rồi này!

Holly cười vang ngạo nghễ.

  • Câu chuyện về bản liệt kê xuất phát từ đêm hôm ấy. Đó là một câu chuyện nghe có vẻ ngớ ngẩn mà Gerry và Holly đã kể cho hai người bạn thân của họ, Sharon và Jonh McCarthy, nghe.

Ngày trước, Jonh là người đã tiến đến chỗ Holly khi cô đang đứng ngoài hành lang trước cửa lớp để ấp úng với cô một câu mà giờ ai cũng biết: “Bạn của mình muốn hỏi cậu có đồng y’ đi chơi với cậu ấy không?” Lúc ấy, Holly mới 14 tuổi, đắn đo và trao đổi với mấy đứa bạn quân sư, cuối cùng Holly cũng đồng y’.

Sharon và Jonh cũng làm đám cưới cùng năm với Holly và Gerry. Vậy mà.. bỗng dưng, Holly thấy ghen tị với hai người bạn của mình quá. Holly và Gerry đã cùng nhau đi du lịch qua nhiều nước trên thế giới… Dòng hoài niệm làm nỗi đau trong cô càng trở nên vô tận.

Tuần trăng mật ngọt ngào với Gerry, cô vẫn còn nhớ rất rõ, rất rõ.

Những dòng nước mắt lại lăn dài trên má, cô ngồi bất động trên trường kỉ, cạnh chiếc ống nghe đang buông thõng xuống đất . Nhịp đồng hồ vẫn gõ đều đều. Nhưng giờ đây, trong cô chẳng còn y’ niệm thời gian nữa.. Holly không còn cảm thấy được gì ngoài nỗi đau quặn thắt từng hồi trong tim và một cơ thể rã rời chết lặng.

Holly chợt nhớ ra lâu rồi cô chưa ăn gì, có thể là từ hôm qua, cũng có thể từ nhiều hôm trước.

Trong chiếc áo ngủ của Gerry và đôi dép hiệu “Disco Diva” anh đã tặng cô mùa Giáng Sinh năm trước, Holly lê những bước chân nặng nề vào bếp. Anh đã tặng cô đôi dép đó vì cô là một disco diva của anh, cô khiêu vũ rất giỏi. Holly mê khiêu vũ đến nỗi luôn luôn là người đến đầu tiên và là người cuối cùng rời khỏi câu lạc bộ. Holly đưa tay mở tủ lạnh và vớ lấy bình sữa., nhưng chẳng còn t sữa nào. Cô ném chiếc bình một cách vô thức xuống sàn nhà.

Liệu có phải là Gerry đã giữ lời và viết cho cô một bản liệt kê như thế trước khi anh ra đi hay không? Cô đã ở bên anh từng giây từng phút từ khi anh bệnh cho đến khi anh rời khỏi thế giới này nhưng chưa bao giờ cô nghe anh nhắc đến điều đó. “ Không, Holly, tỉnh lại đi, đừng có ngốc nghếch thế”, cô tự nói với mình. “ Phải chăng mình mong muốn anh trở về nên tưởng tượng ra tất cả những điều như thế.”