Chương 5: Làm quen

“Vậy à… Ngại quá, mấy chi họ Chó đều khá giống nhau, ta thật sự không phân biệt được…” Hạ Phàm cười gượng nhún vai, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Trời ơi, hắn gặp được một con hồ yêu!

Sư phụ từng nói yêu là loại tà dị nguy hại thấp. Nguyên nhân nằm ở việc chúng có suy nghĩ riêng, biết xu lợi tị hại. Vì thế, phần lớn yêu đều cách xa chỗ ở của con người, tận lực tránh tiếp xúc với người.

Đa số đều là chuyện dân gian truyền miệng, trước mắt chỉ biết là chúng quả thực tồn tại, hóa từ các loại động vật. Đương nhiên, miêu tả của sư phụ vốn không khách khí như vậy, mà gọi thẳng là “cầm thú”, là thành phần bẩn thỉu trong khí, là biểu hiện của thế gian suy bại.

“Họ Chó? Đó lại là thứ gì?”

“Một phân loài lớn. Sói, chó, gấu, hồ ly đều thuộc phân loài này…”

“Vớ vẩn! Chó mà đánh đồng được với hồ ly à?” Đối phương kích động ngắt lời hắn, sau đó nhanh chóng nhận ra bản thân đã cất cao giọng bèn chỉnh giọng điệu về lành lạnh như lúc đầu: “Đừng lảng sang chuyện khác. Con người, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không sợ?”

Hạ Phàm gượng gạo: “Ngươi nói giấc mơ đó à?”

Nàng nhấn mạnh: “Ác mộng đó.”

“Ngươi làm ra à?”

“Đúng.” Hồ yêu không phủ nhận: “Trời giáng dị tượng, trăng máu xuất hiện, người chết sống lại, tà ma phụ thể, đó không phải thứ các ngươi sợ nhất sao. Ta chỉ cần dẫn dắt, các ngươi sẽ tự bổ sung cảnh tượng đáng sợ nhất từng gặp trên đời. Dù cho bị dọa đến mức tè ra quần cũng là bình thường. Nhưng tại sao không thấy ngươi sợ hãi?”

Này, đừng nói thẳng ra như vậy được không.

Giờ đây Hạ Phàm đã biết ngọn nguồn của giấc mơ đó. Hóa ra là ác mộng do đối phương thiết kế, cho tất cả yếu tố kinh dị vào rồi để người nằm mơ tự triển khai. Ở thời đại này, đến một trận mưa sao băng cũng bị cho là điềm không may, khiến nhân gian hoang mang. Huống hồ là biến đổi kỳ dị như máu tươi nhuộm đỏ trời đêm.

Nhưng vấn đề nằm ở “tự triển khai”.

Yếu tố trăng máu quá quen thuộc với Hạ Phàm, thật sự có quá nhiều cảnh tượng tương ứng trong ký ức của hắn. Cộng thêm đặc điểm là người chết sống lại, thành ra cảnh tượng thích hợp nhất chính là cảnh quái xuất hiện trong game Truyền thuyết về Zelda: Hơi thở của hoang dã.

Hắn cũng không thể nào nói rằng bản thân không chỉ không thấy sợ mà còn hoài niệm và nhớ nhung. Bởi khi trăng máu xuất hiện nghĩa là lại có thể thu thập vũ khí và nguyên liệu từ trên người quái.

Hạ Phàm ho khan hai tiếng, nói: “Ờm… Có lẽ do ta đã từng trải qua nên tương đối bình tĩnh.”

“Ngươi từng trải qua?” Nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn. “Không thể nào! Ta là người nghĩ ra mấy thứ này đầu tiên mới đúng…”

Xem ra nàng khá tự kiêu về ác mộng do bản thân thiết kế nhỉ.

“Thế giới rộng lớn như vậy, sao ngươi biết trên đời chưa từng phát sinh dị tượng giống vậy?”

“…” Đối phương im lặng, tựa như đang nghĩ xem hắn có nói dối hay không. Lát sau, nàng quay đầu như muốn rời đi.

Hạ Phàm vội gọi nàng lại: “Đợi chút!”

Nữ tử dừng lại, nhìn qua với ánh mắt thiếu kiên nhẫn.

“Tại sao ngươi phải làm chuyện này? Hôm nay không chỉ mình ta thấy ác mộng đúng không?”

Hạ Phàm tự cảm thấy bản thân không phải người đặc biệt gì, hồ yêu không thể nào đến vì hắn.

“Biết rõ còn hỏi.” Nàng hừ một tiếng: “Các ngươi muốn trở thành phương sĩ đúng không? Trừ yêu diệt ma là lời phương sĩ thường treo trên miệng, hay nói cách khác, tương lai các ngươi sẽ là kẻ địch, ta làm vậy thì có gì không ổn?”

Có lý… Đây là muốn tiêu diệt “kẻ địch” từ trong trứng ư?

“Nếu đã vậy thì sao ngươi không trực tiếp ra tay?”

Nếu có thể lặng lẽ lẻn vào trấn Thanh Sơn, chỉ cần đem theo một thanh chủy thủ, sau đó đổi ác mộng thành mộng đẹp thì hầu như ít ai phản ứng được khi bị tập kích.

“Đó là vì các ngươi vẫn chưa thành phương sĩ.”

Hạ Phàm nhất thời không phản ứng kịp: “… Hả?”

“Khó hiểu lắm à? Các ngươi chưa thật sự giết yêu. Chỉ vì khả năng trong tương lai mà giết các ngươi, đó không phải là cách làm sáng suốt. Ngược lại sẽ chứng thực những lời vu tội của các ngươi, ta há có thể làm chuyện như vậy.”

Hạ Phàm trợn mắt há mồm.

Thế giới quan của yêu quái hiện nay bình thường thế này à? Việc mà mình không thích thì đừng bắt người khác làm, đạo lý này nói thì đơn giản nhưng mấy ai thật sự làm được. Dù là ở đời trước, nơi đã phổ cập giáo dục cơ sở thì đa số vẫn là kiểu người nghiêm khắc với người khác, khoan dung với bản thân.

“Khu mật phủ tổ chức khảo thí ba năm một lần, dùng ác mộng dọa các ngươi bỏ chạy cũng tương đương với việc giảm thiểu số lượng phương sĩ.” Đôi tai đối phương khẽ run. “Tiếc là chiêu này không có tác dụng với ngươi.”

Một lúc lâu sau Hạ Phàm mới tiếp lời: “… Lẽ nào ngươi không sợ ta nói cho người khác, để họ phá tan mưu đồ của ngươi?”

“Đây là điểm thú vị nhất ở các ngươi.” Hồ yêu như đang cười. “Số phương sĩ có hạn, người bị dọa chạy sẽ bị loại, thế chẳng phải khả năng ngươi thông qua khảo thí sẽ tăng lên à? Hơn nữa, ngươi có nói sự thật thì mấy ai sẽ tin. Đám người bị dọa chạy ư? Không, họ sẽ không thừa nhận bản thân bị một con hồ yêu lừa bằng kỹ xảo đơn giản như vậy, không chừng ngược lại còn thù ghét ngươi. Xét đến hai điều này, ngươi còn muốn nói ra sao?”

Lẽ nào đây không phải lần đầu đối phương làm chuyện như vậy? Hắn chợt nhận ra, có lẽ bản thân không phải người duy nhất phát hiện ác mộng bất thường.

“Được rồi… Ta sẽ không nói ra.”

“Ngươi chấp nhận nhanh thật đấy.” Dường như nàng đã lường trước được kết quả này. “Đối với con người, chỉ cần có lợi với bản thân, đúng sai không quan trọng. Dù là tà ma đáng sợ, chỉ cần có thể đem lại lợi ích thì vẫn lợi dụng được, huống chi là một con yêu?”

Nàng dứt lời liền quay ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống…

Hạ Phàm lại gọi: “Đợi chút!”

Động tác của nữ tử đột nhiên dừng lại, suýt nữa trượt chân khỏi khung cửa. Lần quay đầu này, vẻ mặt nàng có phần tức giận.

“Nếu ngươi muốn kéo dài thời gian thì…”

“Tại sao không thể hợp tác với yêu?” Hạ Phàm ngay thẳng nói: “Nói thật, trước kia ta chưa từng gặp được yêu chân chính. Nhưng nếu yêu đều giống như ngươi, nói lý lẽ, hiểu đại nghĩa, biết lễ phép, hợp tác thì có gì không được?”

Hồ yêu ngơ ngác: “Hiểu đại nghĩa… biết lễ phép?”

“Không muốn vu oan giá họa cho người khác, đó là hiểu đại nghĩa. Ta gọi thì ngươi dừng lại, đó là tôn trọng người nói chuyện với mình, đương nhiên là biểu hiện của việc biết lễ phép rồi. Mà quỷ quái không cách nào giao lưu được, cũng sẽ không vì đuối lý mà ngừng hại chúng sinh. Ngươi gộp mình chung với chúng nó quả thực có hơi không công bằng. Vì thế ta phải sửa lại cách nói của ngươi.”

“…” Lần này đổi lại đối phương thành người câm.

Hạ Phàm dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này bèn thừa thế truy kích: “Hơn nữa trước đó ngươi nhắc đến vu tội, chứng tỏ con người có định kiến cứng nhắc về yêu. Nhưng cách nhìn nhận của ngươi đối với con người há không phải định kiến? Dù cho phần lớn người không ra gì cũng sẽ tồn tại ngoại lệ. Ngươi có thể hiểu tiếng người, hẳn là có người dạy, vậy vị tiên sư này thì sao? Người nọ cũng là con người như lời ngươi nói à?”

Hắn bắt được dấu hiệu dịu đi trong mắt đối phương. Nhưng rất nhanh, gợn sóng đó đã biến mất không dấu vết, tựa như chỉ là nhầm lẫn.

“Thứ miệng mồm linh lợi.”

“Cảm ơn, ngày nào ta cũng đánh răng hết.”

Nữ tử hừ lạnh, nói: “Ngươi nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ muốn ta âm thầm giúp ngươi một tay, để ngươi dễ dàng thông qua khảo thí chứ gì? Tiếc là ta không quan tâm ngươi có trúng tuyển hay không, cũng sẽ không hợp tác với người muốn thành phương sĩ. Ngươi tỉnh lại đi.”

Hạ Phàm bình tĩnh nói: “Nếu có thời gian thì đêm nay đến đây nói chuyện với ta.”

“Khụ khụ.” Hồ yêu suýt nữa bị sặc. “Ngươi… nói gì?”

Hắn thản nhiên: “Nội dung hợp tác. Nếu như ngươi không bận chuyện gì khác. Còn chuyện ngươi muốn đến khi nào thì do ngươi quyết định. Dù là thời gian nghỉ ngơi sau lúc dọa người cũng được.”

Đối phương như đang nghi ngờ những gì mình nghe thấy: “Nói… chuyện?”

“Nếu đã là hợp tác thì tất nhiên không thể để ngươi làm không công.” Hạ Phàm cầm túi vải trên bàn, mở ra ngay trước mắt nàng: “Đây là thù lao nói chuyện, ngươi thấy được không?”

Thứ nằm trong túi vải chính là thịt bò kho trước đó ăn chực từ chỗ Ngụy Vô Song. Không thể không nói, tài nấu nướng của tiệm trong trấn nhỏ hẻo lánh này khá tốt. Thịt kho thơm phức, lát thịt xắt đẹp, hắn vốn định dành một ít để mai ăn.

Khi Hạ Phàm thắp nến đã chú ý, dù đối phương bừng bừng khí thế nhưng ăn mặc áo vải nhăn nhúm. Có lẽ là yêu vật nên khả năng chống chịu ngoài trời hơn xa người thường, không hề để tâm dãi nắng dầm mưa, ăn gió nằm sương. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không có sở thích, không biết hưởng thụ, nhất là khi nàng được con người giáo dục.

“Ực.”

Hạ Phàm nghe thấy tiếng động khe khẽ.

“Quả là vô tri!” Hồ yêu ép bản thân dời mắt, nói: “Đủ rồi, con người, ta không rảnh nghe ngươi nói linh tinh, ngươi tự giữ mấy thứ này mà ăn đi!”

Nàng dứt lời liền nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ, động tác nhanh nhẹn như sợ hắn lại hô hai chữ “đợi chút”.

Hạ Phàm vội bò lên bàn, nói với màn đêm đen kịt bên ngoài: “Dù ngươi có đến hay không, ta cũng để thịt bò trên khung cửa sổ, bận xong nhớ đến lấy!”

Một lúc lâu sau, màn đêm vẫn yên tĩnh, không ai đáp lại.

Đi thật à.

Hạ Phàm tiếc nuối ngồi về giường, nội tâm vẫn chưa bình tĩnh lại được. Hắn từng nghe sư phụ nói, nếu gặp phải yêu vật thì tốt nhất tránh được thì tránh. Ghi chép dân gian về yêu vật rất ít, chủ yếu vì chúng quả thực hiếm khi tiếp xúc với con người. Nhưng nếu giải thích từ mặt khác, có thể những người gặp phải yêu đều đã chết rồi.

Nếu nói không hề khẩn trương, đề phòng thì đó là lừa mình dối người. Thực tế Hạ Phàm luôn trong thế sẵn sàng lấy gói thuốc trong túi. Lỡ như phát sinh tình huống gì cũng kịp thời sử dụng pháp thuật, dù cho hắn không biết cuối cùng có tác dụng gì hay không.

Nhưng so với khẩn trương, hắn càng cảm thấy hưng phấn và hiếu kỳ. Làm sao để hiểu rõ điều chưa biết? Tất nhiên là đích thân tiếp cận điều chưa biết. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Hạ Phàm tham gia sĩ khảo. Thế thì hắn há có thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội trò chuyện với một con hồ yêu ở khoảng cách gần như vậy?

Không biết đối phương còn đến hay không…