Chương 8: Tái ngộ cố nhân

A! Hắn sớm hiểu con đường Thanh Ca sau này phải đi, Thanh Ca cũng thế. Nàng luôn có hận ý kể từ khi chính mình mang nàng từ trên núi về Vệ phủ, bởi vì nó khiến nàng không được tận hưởng dù chỉ là giây phút tự do. Nhưng hắn chỉ có thể để nàng hận, thật ra hắn cùng như nàng, không thể tự mình quyết định. Thời gian trên núi đối với nàng đủ trân quý, đối với hắn làm sao lại không phải chứ.

“Đại ca, ta muốn ngủ.” Vệ Thanh Ca xoa xoa con ngươi mông lung.

“Không được ngủ, đại ca không ngủ, sao ngươi có thể ngủ trước.” Lúc thuốc phát tác đầu tiên là đau đớn khó nhịn, tiếp theo chính là muốn ngủ. Nhưng không thể ngủ, nếu ngủ thì rất khó tỉnh lại. Vệ Mang nhìn bộ dáng Vệ Thanh Ca nửa ngủ nửa tỉnh, duỗi tay vỗ vỗ gò má nói: “Núi rừng có sói, ngươi ngủ rồi chúng nó sẽ tha ngươi đi.” Vệ Mang nhớ tới lần một mình nàng chạy đến chân núi bắt đom đóm, kết quả bị sói dọa khóc chết đi sống lại. May mắn hắn phát hiện kịp thời tìm được nàng, từ đó về sau nàng liền sợ nghe người khác nhắc tới sói.

Vệ Thanh Ca cố gắng mở to mắt, ghé vào ngực hắn nhỏ giọng nói: “Ta không ngủ, đại ca giúp ta đánh chạy sói nhé.”

Vệ Mang khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt mang ôn nhu hiếm có, nhẹ giọng nói: “Đại ca tốt với ngươi như vậy, ngươi thích đại ca không?”

Vệ Thanh Ca hung hăng gật gật đầu: “Khắp thiên hạ chỉ có đại ca tốt nhất.”

Tay Vệ Mang đang vuốt ve tóc đen của nàng hơi hơi dừng một chút, lại không đủ can đảm tiếp tục vuốt ve. Hóa ra ở trong lòng nàng, hắn là nam tử tốt nhất thiên hạ, nhưng đều là những chuyện đã xảy ra. Chờ nàng vừa tỉnh sẽ lạnh lùng trừng mắt chính mình. Nhưng hắn không có quyền lựa chọn, ai bảo hắn là người của Vệ gia, ai bảo trên lưng hắn mang theo sứ mệnh hưng vong của Vệ gia.

Sắc trời dần dần sáng lên, Vệ Mang nhìn con ngươi Vệ Thanh Ca dần dần thanh triệt, biết thuốc không còn phát tác, đặt nàng ở chỗ nước cạn, hắn ở trên bờ chờ nàng có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.

Vệ Thanh Ca xoa xoa đầu có chút hôn mê, nhìn chính mình ngồi ở trong hồ nước, lập tức đứng lên. Trên người quần áo đã sớm ướt đẫm, nàng thình lình run lập cập, thấy Vệ Mang đứng ở trên bờ đưa lưng về phía chính mình, là hắn ôm chính mình tới?

“Làm phiền đại ca.” Vệ Thanh Ca lạnh lùng cảm ơn.

“Muốn tạ liền tạ cha, ta chỉ phụng mệnh hành sự.” Vệ Mang trả lời không nghĩ ngợi gì: “Là cha thần cơ diệu toán, đoán ngươi sẽ ở chỗ rừng cây. Cho nên sai ra ra tìm, cha đối với ngươi tốt như đối với con cái thân sinh, ngươi nên bằng lòng.”

Vệ Thanh Ca đi ra khỏi hồ, hành lễ với hắn, không nhiều lời nữa đi hướng phía tây rừng cây. Vệ Mang nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi: “Ngươi đi đâu?”

“Xiêm y ướt rồi, cũng không thể mặc như vậy trở về, Thái Tử ở trong phủ, không thể để hắn nghi ngờ.” Vệ Thanh Ca không nhanh không chậm nói tiếp: “Ngươi cũng ướt, chẳng lẽ không cần đổi sao?”

Vệ Mang gật gật đầu, đang muốn đi cùng nàng, lại nghe thấy khẩu khí xa cách của nàng nói: “Ta không phải kiểu người giống đại ca, mời đại ca đi bên kia!”

Giữa mày Vệ Mang ẩn nhẫn một tia tức giận, nhìn nàng thật lâu, lắc lắc ống tay áo về phía nam. Mới đi vài bước xa, Vệ Thanh Ca ở sau lưng hỏi hắn: “Đêm qua ta nói gì với ngươi, vì sao ta không nhớ nổi chuyện lúc bị đau thế.”

Vệ Mang tất nhiên sẽ không nói chuyện đêm qua cho nàng, đây là bí mật trong lòng nàng, nếu nàng muốn che giấu thì hắn cũng coi như không biết gì cả, hắn ra vẻ cười lạnh, quay đầu nhìn về phía nàng trầm giọng nói: “Ngươi nói ta là đại ca tốt nhất, cả đời ngươi sẽ không rời khỏi ta.”

Vệ Thanh Ca híp mắt nhìn Vệ Mang, cười hai tiếng, thập phần tự tin nói: “Ta không tin, ngươi căn bản không đáng, bởi vì ngươi không có tâm, trong mắt chỉ có vinh hoa phú quý, quyền thế vinh quang.”

Câu kế tiếp của Vệ Thanh Ca từng chữ như kim châm đâm vào ngực Vệ Mang, hắn không tìm được từ ngữ nào có thể phản bác nàng. Hắn có thể trở về Vệ phủ một mặt là theo lệnh cha, mặt khác đúng như Vệ Thanh Ca nói, hắn giống cha, cũng muốn có ngập trời quyền thế, vô thượng vinh quang. Hắn nghe thấy Vệ Thanh Ca nhẹ nhàng thở dài, chỉ cảm thấy bước chân có chút nặng nề.

Vệ Thanh Ca nhìn Vệ Mang biến mất trong tầm mắt mới đi ngược hướng với hắn, đi chợ mua quần áo sạch sẽ thay, chờ tóc khô mới trở về phủ.

Thượng Tuyết thấy Vệ Thanh Ca trắng đêm chưa về, lại nghe nói Thái Tử bị ám sát, tuy cả gan cũng không khỏi bị dọa vỡ mật, chỉ âm thầm cầu nguyện nhiệm vụ của Vệ Thanh Ca không phải là ám sát Thái Tử mới tốt. Nàng ở trong phòng đi qua đi lại bồi hồi chờ đợi Vệ Thanh Ca, chờ cửa viện hơi có động tĩnh, nàng lập tức đứng dậy xem có phải Vệ Thanh Ca đã trở lại hay không.

Vệ Thanh Ca thấy Thượng Tuyết đầy mặt nôn nóng, khẽ cười cười với cô ấy, để cô đỡ mình vào nhà. Vệ Thanh Ca ngồi trên ghế, Thượng Tuyết lập tức đóng cửa phòng kín mít, đề phòng có người nghe lén. Thượng Tuyết bước nhanh đến trước mặt nàng nhỏ giọng hỏi đêm qua ám sát ai, Vệ Thanh Ca biết Thượng Tuyết có chút tâm tư, nếu giấu giếm bị nàng phát hiện ngược lại khiến quan hệ hợp tác giữa hai người có rạn nứt, vì vậy ngoài việc giấu giếm chuyện của Thái Tử Yến Chi của Yến quốc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói, Thượng Tuyết sắc mặt đại biến, chỉ mở miệng hỏi Vệ Thiên sai làm việc ấy dụng ý thế nào.

Vệ Thanh Ca nói ra suy đoán của mình cho Thượng Tuyết, trong khoảng thời gian ngắn Thượng Tuyết khó có thể hiểu nhiều chuyện như vậy, nhưng cũng hiểu một vài ý, nhìn Vệ Thanh Ca có chút sung sướng nói: “Theo cách này, tiểu thư vào cung tuyển tú chẳng phải là bớt đi một địch nhân hay sao, chỉ cần tiểu thư Thanh Liên và người không cùng tranh một hoàng tử, những người khác chúng ta căn bản không cần để vào mắt.”

Lời tuy như thế, Vệ Thanh Ca lại trước sau cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nếu Vệ Thiên muốn thu phục Nhiễm Chiếu, muốn Vệ Thanh Liên đoạt được trái tim Nhiễm Cơ thì bọn họ vốn là không phải kẻ thù, vậy thì tại sao Vệ Thanh Liên lai tốn công đối nghịch với mình. Phải biết rằng Vệ Thiên tuyệt không cho phép người trong phủ nội đấu, cho nên hôm qua mới có thể lấy roi đánh Bích Khê để cảnh cáo Vệ Thanh Liên.

Vệ Thanh Ca cầm lấy ấm rót trà, vừa muốn uống liền nghe thấy cửa viện bị gõ vang, Thượng Tuyết nhìn Vệ Thanh Ca, không biết lúc này có nên đi mở cửa hay không. Vệ Thanh Ca gật gật đầu ý bảo cô ấy mở cửa, Thượng Tuyết tiến đến mở ra. Vệ Thanh Ca nhìn ra ngoài cửa, thấy người đến là Vệ Thanh Liên, bên cạnh còn nam tử nàng chưa từng gặp.

Nam tử kia mặc áo choàng trắng hình trăng rằm, mặt mày như họa, con ngươi nhìn về phía nàng mang theo ý dò xét, Vệ Thanh Ca còn chưa mở miệng liền nghe thấy Vệ Thanh Liên nhỏ giọng nói bên cạnh hắn: “Nhị điện hạ, người này là muội muội Vệ Thanh Ca của ta.”

Hóa ra là nhị điện hạ Nhiễm Chiếu, Vệ Thanh Ca hơi hơi hành lễ, ôn nhu cười nói: “Thanh Ca không biết điện hạ đến, có thất lễ mong điện hạ……”