Vệ Thanh Ca giả vờ khó hiểu, chỉ nhìn không chớp mắt hắn nói: “Từ xưa gần vua như gần cọp, ta đâu thấu tâm tư Thái Tử chứ.”
Xương Nhạc không hiểu hai người nói gì, nũng nịu hỏi: “Hoàng huynh, các ngươi đang nói cái gì a?”
Nhiễm Cơ cũng không đáp lời cô bé, tầm mắt không rời Vệ Thanh Ca.
Vệ Thanh Ca cong eo cười tủm tỉm nhìn cô bé nói: “Tỷ tỷ còn biết ảo thuật, muội muốn xem không?”
Xương Nhạc rốt cuộc là tiểu hài tử, lực chú ý thực mau bị dời đi, vội vàng gật gật đầu.
Vệ Thanh Ca đem Xương Nhạc vào cửa, đưa nàng tới án kỉ vừa cười nói: “Trước để tỷ tỷ nhìn chữ của muội xem thế nào.”
Xương Nhạc luôn luôn ghét viết chữ, hiện giờ lại ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhận nghiên mực từ tay Vệ Thanh Ca, nghi ngờ hỏi: “Ảo thuật có liên quan đến chữ viết hay sao?.”
Vệ Thanh Ca cười ứng Xương Nhạc, Xương Nhạc thực mau cầm bút lông viết từng nét lên.
Vệ Thanh Ca thấy nàng an phận, nhẹ giọng nhẹ chân rời khỏi nhà ở, đứng ở ngoài cửa Nhiễm Cơ nhìn Xương Nhạc cực kỳ thích Vệ Thanh Ca, lạnh lùng nói: “Xương Nhạc thật nghe lời ngươi.”
Vệ Thanh Ca cũng không nghênh hắn vào nhà, nói ở ngoài cửa: “Xương Nhạc tính tình đơn thuần, nếu không mang theo mục đích tiếp cận, muội ấy cũng sẽ không lạnh lùng xa cách lại.”
Nhiễm Cơ khẽ cười nói: “Nghe ngươi nói có vẻ thực hiểu muội ấy.”
Vệ Thanh Ca ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn nói: “Bởi vì ta cùng muội ấy giống nhau, mẫu thân muội ấy tựa như phụ thân ta mất sớm, hiện giờ muội ấy cũng giống ta, rất lâu không được gặp thân nhân khác, không đúng, ta còn lâu hơn so với muội ấy. Ta đã có mười mấy năm chưa gặp lại mẫu thân.”
Nhiễm Cơ vẫn chuyện trò vui vẻ nói: “Ta chẳng qua nói một câu, ngươi lại nói nhiều như vậy cho ta nghe.”
Vệ Thanh Ca than khẽ, làm như có chút thương cảm nói: “Nếu ngài tin ta, ta đâu cần lãng phí miệng lưỡi chứ, trên đời này nếu không có chuyện bất đắc dĩ, ai nguyện ý vạch trần nỗi đau trong lòng cho người khác thấy đâu.”
Nhiễm Cơ dựa nghiêng trên vách tường nhìn nàng thương cảm cô đơn, bỗng nhiên cười nói: “Người đáng thương tất cũng có chỗ đáng giận, sao ngươi không ngẫm lại vì sao ngươi có nhiều vết thương như vậy?”
Vệ Thanh Ca không hề lường trước Nhiễm Cơ nói chuyện lại đối chọi gay gắt như thế, nàng nhìn Nhiễm Cơ tựa như nhìn một người khác, năm ấy bị Vệ Thanh Liên đẩy xuống sườn núi, có người từ không trung phi thân cứu mạng nàng, chính miệng người nọ nói vô luận như thế nào đều phải sống sót thật tốt, nhiều năm như vậy, nàng từng dùng những lời ấm áp này để át đi những đau đớn khổ sở. Nhưng hôm nay người này lại dùng biểu tình vui sướng khi người gặp họa nói cho nàng, hiện giờ hết thảy nàng gặp đều là trừng phạt đúng tội. Ha hả, chẳng lẽ mọi việc đều sẽ thay đổi, mọi người đều không còn như xưa? Nàng nỗ lực nhịn một lát, mới đè nén thống khổ trong lòng, nhìn Nhiễm Cơ nói: “Hôm nay ngài có quyền cho rằng ta đang diễn trò trước mặt ngài là được, cần gì nói những lời khó nghe thế khiến ta không thoải mái, ta tự hỏi không có đắc tội ngài…”
“Có đắc tội hay không, cần phải tra mới biết được.” Nhiễm Cơ bỗng nhiên ngắt lời nàng, nói: “Biết ta tới đây vì sao không?”
Vệ Thanh Ca nhìn bộ dáng hùng hổ doạ người của Nhiễm Cơ, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót, không thể lại nhịn nữa, nước mắt tràn mi, nàng muốn xoay người trốn vào nhà, lại bị hắn bắt được tay, chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói: “Còn muốn diễn kịch ở trước mặt ta sao?”
Vệ Thanh Ca mở to con ngươi không thể tin nhìn về phía hắn nói: “Ta rốt cuộc lừa ngài cái gì?”
Nhiễm Cơ cười lạnh hai tiếng, chợt đẩy nàng đến ven tường, đụng tới vết thương trên lưng nàng, Nhiễm Cơ biết rõ còn cố hỏi nói: “Đã không làm sai thì vết thương trên người từ đâu mà đến? Nếu không châm ngòi Thanh Liên cùng lão nhị, sao ngươi lại bị Vệ đại nhân đả thương, ha hả, Vệ Thanh Ca, ngươi đến cùng là nữ tử như thế nào ta hiện giờ mới thấy rõ, hiện giờ làm bộ nhu nhược đáng yêu, tưởng lấy lòng được lão nhị sao, chỉ tiếc ngươi thua……”
Hóa ra hắn tới chỗ này, là vì thay mặt Vệ Thanh Liên mà đến, hóa ra nàng ở trong lòng hắn lại bất kham cùng tàn nhẫn như thế. Vệ Thanh Ca nước mắt rào rạt rơi, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ, vết thương trên lưng nhân hắn nói những lời này mà không hề đau đớn, trên đời này còn cái gì có thể so sánh người mà mình để ý thương tổn chính mình chứ? Nàng khóc lóc bỗng nhiên cười lên tiếng: “Ngài đã cho rằng ta như vậy, ta đây cũng không tiện giải thích nữa, giữa ta cùng với nhị điện hạ ……”
“Giữa đệ cùng với Thanh Ca như thế nào không cần huynh quản.” Thanh âm Nhiễm Chiếu truyền tới từ phía sau bọn họ, hai người không hẹn mà cùng nhìn qua.
Chỉ thấy Nhiễm Chiếu bước vào sân, đem Vệ Thanh Ca đưa tới bên người chính mình, thấy sau lưng nàng đã bị máu nhiễm đỏ tươi, mang theo vài phần giận dữ nói: “Nếu huynh thích Thanh Liên liền đi chiếu cố muội ấy, hà tất gì tới chỗ Thanh Ca khiến muội ấy không thoải mái.”
Nhiễm Cơ nhíu mày, thấp giọng vài phần nói: “Chẳng lẽ đệ không nhìn ra, Vệ Thanh Ca cố ý châm ngòi hai người chúng ta không hợp.”
Nhiễm Chiếu không nghĩ ngợi phủ quyết: “Đệ cùng huynh như thế nào há là nữ tử có thể lay động, huynh chớ có đổ tội cho Thanh Ca, nếu huynh không muốn cưới muội ấy làm phi, muội ấy là người như thế nào cũng không tới phiên huynh bình phán.”
Nhiễm Cơ thấy Nhiễm Chiếu giờ phút này một lòng che chở Vệ Thanh Ca, vô luận nói cái gì đều vô dụng, chỉ nhìn Vệ Thanh Ca nói: “Ngươi tốt nhất đừng để ta tra ra chuyện không tốt về ngươi, nếu không……”
Nhiễm Chiếu bảo hộ Vệ Thanh Ca sau người, cao giọng nói: “Vậy chờ huynh điều tra ra hãy nói, giờ này uy hiếp nàng làm chi.”
Hai người Nhiễm Chiếu cùng Nhiễm Cơ cảm tình cực tốt, hai người rất ít vì một sự kiện mà nháo đến không thoải mái, hiện giờ Nhiễm Chiếu lại vì Vệ Thanh Ca vài lần phát sinh tranh chấp cùng hắn, khiến trong lòng Nhiễm Cơ hơi không vui, nhưng lại không thể nói ra.
Ba người cùng trầm mặc, Nhiễm Chiếu từ đầu đến cuối nắm chặt tay Vệ Thanh Ca, thấy Nhiễm Cơ vẫn luôn nhìn Vệ Thanh Ca phía sau, mở miệng nói: “Thanh Ca đã cứu mệnh đệ, đệ sẽ không đối khoanh tay đứng nhìn muội ấy.”
Nhiễm Cơ thấy Nhiễm Chiếu chấp nhất như thế, nhất thời cũng không có cách nào, đành phải nói sang chuyện khác nói: “Hôm nay Xương Nhạc nhất quyết đòi theo ta, ta liền mang muội ấy tới.”
Nhiễm Cơ không hề nhằm vào Vệ Thanh Ca, sắc mặt Nhiễm Chiếu mới hòa hoãn xuống, gật gật đầu nói: “Ta nghe thị nữ Hà viện nói thấy ngươi cùng Xương Nhạc đã tới lại đi, phỏng đoán hai người tới chỗ này.”
Nhiễm Cơ lại nói: “Vậy đệ mang muội ấy hồi cung, ta đi về trước xử lý triều chính.”
Nhiễm Cơ lúc này có thể đi, Nhiễm Chiếu thật là cầu mà không được, sảng khoái đáp ứng. Đãi Nhiễm Cơ ra Yên Chi Các, Nhiễm Chiếu liền đỡ Vệ Thanh Ca vào phòng, Xương Nhạc nghe thấy tiếng vang trong phòng, từ trên ghế nhảy xuống, tươi cười đầy mặt chạy đến cửa, lại thấy trên lưng Vệ Thanh Ca máu tươi, sợ tới mức hét to một tiếng, méo miệng liền khóc lên, gân cổ lên khóc ròng nói: “Tỷ tỷ không thể chết được, ta còn muốn cùng chơi cùng tỷ.”
Xương Nhạc chỉ gặp Vệ Thanh Ca một lần, thấycô bé ỷ lại chính mình như thế, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, nàng vẫy vẫy tay ý bảo Xương Nhạc tới gần mình một chút, chờ Xương Nhạc đi đến trước mặt, nàng không màng miệng vết thương trên lưng ôm cô bé vào ngực nói: “Xương Nhạc không sợ a, tỷ tỷ mạng lớn, nhị hoàng huynh muội phải trị thương cho tỷ, có ngài ấy, tỷ không chết được."