Vệ Mang thấy thần sắc Vệ Thanh Liên có chút hoảng loạn, trào phúng nói: “Người thực sự đấu tranh nội bộ là ngươi, nếu ta nói với cha việc này, ngươi còn có ngày lành sao?”
Vệ Thanh Liên cắn răng cả giận nói: “Còn nói ngươi không quan tâm Vệ Thanh Ca?”
Vệ Mang cực kỳ bình tĩnh nói: “Ta chỉ hoàn thành chuyện cha giao.”
Vệ Thanh Liên cười lạnh nói: “Nếu Vệ Thanh Ca muốn hại ta thì sao?”
Vệ Mang trầm giọng nói: “Giết nàng.”
Vệ Thanh Liên nghe lời này trong lòng mới thoải mái không ít, nàng yếu hại Vệ Thanh Ca mà Vệ Mang chỉ giết thị nữ của nàng, mà Vệ Thanh Ca nếu có ý định hại nàng, thì ả hẳn phải chết. Xem ra cha vẫn thiên vị chính mình, nàng nhìn về phía Vệ Mang trên mặt cười nói: “Không thể tưởng được đại ca thật đúng là máu lạnh!”
Vệ Mang đối lời này của nàng liền mắt điếc tai ngơ, lạnh lùng buông lỏng tay ra nói: “Giờ Mẹo Thanh Ca giết người, ngươi đi cứu người.”
Vệ Thanh Liên nghi hoặc nói: “Người này là ai, cần chúng ta phí sức lớn như vậy?”
Vệ Mang không thèm liếc Vệ Thanh Liên một cái, đi nhanh ra phía trước. Vệ Thanh Liên nhìn thân ảnh Vệ Mang dần dần đi xa, ánh mắt trở nên âm lãnh.
-------
Vệ Thanh Ca ngồi ở trước gương trang điểm nhìn mặt chính mình, làn da còn trắng nõn hơn trước, không hề còn dấu vết sẹo, trên người bọt nước cũng biến mất vô tung vô ảnh, vết thương trên chân bị Vệ Mang đâm cũng hoàn hảo như lúc ban đầu. Thuốc này quả thật là kỳ dược, Thượng Tuyết đứng ở một bên liên tục khen ngợi, không tự chủ được duỗi tay sờ sờ mặt Vệ Thanh Ca, mở miệng khen: “Chưa bao giờ nhìn thấy làn da mềm mướt như vậy, ngay cả nô tỳ đều không nhịn được muốn sờ, nếu nam tử thấy nhất định không rời được mắt.”
Vệ Thanh Ca nghe ca ngợi như vậy lại không hề cao hứng, nàng biết ngày sau mỗi đêm khuya nàng phải chịu đựng tra tấn như thế nào. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Thượng Tuyết liền không đành lòng phá hỏng tâm tình của cô ấy, hơi hơi mỉm cười.
Thượng Tuyết lấy y phục dạ hành từ trong tủ ra, đặt ở trên giường, Vệ Thanh Ca nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, tự biết thời gian đã không sai biệt lắm. Thượng Tuyết muốn nói lại thôi, cuối cùng than một tiếng đi cửa, Vệ Thanh Ca ngây người nhìn y phục dạ hành trên giường, qua đêm nay nàng không còn đường lui nữa, kỳ thật Vệ Mang nói không hề sai, từ khi nàng lựa chọn vào Vệ gia, nàng nhất định phải bước lên con đường này. Nhưng nàng chưa từng hối hận, nếu không có Vệ gia che chở, nàng cùng mẫu thân đã sớm chết đói. Nàng từ nhỏ liền biết trên đời này không có chuyện được giúp miễn phí, đây là cái giá phải trả cho sự lựa chọn sống sót của nàng.
Tà dương dần dần buông xuống, nàng chôn sâu mọi suy nghĩ ở đáy lòng, mặc y phục dạ hành vào. Không ngờ Thượng Tuyết vẫn luôn chờ ở cửa, chỉ thấy Thượng Tuyết lấy ra một lọ thuốc từ ống tay áo ra, mở miệng nói với nàng: “Thuốc này là phệ tâm phấn, chúng ta không biết đối phương ra sao, cũng nói không chừng là cao thủ võ công cái thế, phòng ngừa là tốt nhất. Nếu người không đánh lại bọn họ, đừng đánh bừa với bọn họ, dùng phấn rắc trên người bọn họ, chỉ nửa canh giờ, bọn họ đều sẽ trúng độc bỏ mình.”
Vệ Thanh Ca tiếp nhận bình dược, tuy rằng hành động này của cô ấy chẳng qua có thể giúp chính mình hoàn thành tốt nhiệm vụ Vệ Thiên giao, nhưng tâm lý vẫn có chút cảm động, trước khi đi liền nhìn cô ấy vài lần. Thượng Tuyết bị nhìn có chút không được tự nhiên, thúc giục nàng đi mau. Vệ Thanh Ca cười cười với cô ấy, liền thả người nhảy bay lên trời, thi triển khinh công hướng về Hương Sơn.