Chương 39: Ấm Lòng

Chỉ thấy Vệ Tây Hà còn chưa nói xong, liền bị Vệ Thanh Liên đứng bên cạnh giơ tay cho một cái tát. Vệ Tây Hà nhìn đại tỷ luôn luôn đối xử dịu dàng với mình, trong lòng cảm thấy ủy khuất không thôi, trừng mắt nhìn Vệ Thanh Liên khóc ròng nói: “Muội nói sai gì chứ, tỷ ấy rõ ràng sẽ……”

Không đợi Vệ Tây Hà nói hết lời, Vệ Thanh Liên lại cho nàng một cái tát, cả giận nói: “Thanh Ca với chúng ta giống như thân tỷ muội, muội lại giỡn mặt Thanh Ca nói những lời này khiến muội ấy buồn, kiếm kia nhanh như vậy, ngay cả tỷ cũng không kịp tránh, huống chi là Thanh Ca, ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ nữa.”

Vệ Thanh Liên giữ chặt tay Vệ Tây Hà đi đến trước mặt Vệ Thanh Ca, thập phần xin lỗi nói: “Ở trong nhà Tây Hà nhỏ nhất nên ta vốn cưng chiều muội ấy. Tính muội ấy thẳng, cũng không có gì ý xấu, ta thay muội ấy nhận lỗi với muội.”

Vệ Thanh Ca nắm lấy tay Vệ Tây Hà, thân thiết nói: “Chúng ta là người một nhà a, cho nên không cần phải nói xin lỗi.”

Nhiễm Chiếu nhìn ánh mắt chân thành của Vệ Thanh Ca, không khỏi nghĩ đến Vệ Thanh Ca từng vô tình đề cập đến chuyện hồi nhỏ bị Vệ Tây Hà đẩy xuống ao, lạnh lùng hỏi: “Thanh Ca coi muội như muội muội ruột thịt, muội đối xử với muội ấy như thế nào?”

Vệ Tây Hà ngây ngốc một lúc lâu, nhìn ánh mắt sắc bén của Nhiễm Chiếu, thực mau cúi đầu, chột dạ nói: “Tự nhiên là tốt.”

Nhiễm Chiếu nhìn Vệ Tây Hà lớn lên, đối với biểu tình của cô bé rất là thấu triệt, lạnh lùng cười hai tiếng, chỉ cảm thấy giờ phút này không muốn nhìn Vệ Tây Hà nữa, tiến lên đỡ Vệ Thanh Ca, nhẹ giọng nói: “Ta bồi muội trở về.”

Hắn nói chính là bồi, không phải đưa. Vệ Thanh Ca trong lòng ấm áp, để hắn đỡ chính mình đi về Yên Chi Các.

Thượng Tuyết đứng ở phía sau Vệ Thanh Ca, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Vệ Thanh Liên trên mặt cười ôn nhu, tay lại nắm chặt, Nhiễm Chiếu đã từng đối tốt với nàng gấp cả trăm lần so với Vệ Thanh Ca bây giờ, nhưng hiện tại hắn lại không thèm liếc mắt chính mình một cái. Chẳng lẽ nàng không mỹ lệ so với Vệ Thanh Ca sao, chẳng lẽ nàng không có thủ đoạn như Vệ Thanh Ca có sao. Không, hết thảy nàng đều có, tuyệt không thua Vệ Thanh Ca, nhưng nàng lại không thể cùng Nhiễm Chiếu có bất luận khả năng gì. Đều là tại Vệ Thanh Ca, nếu không có cô ta, có lẽ nàng có thể gả cho Nhiễm Chiếu.

Vệ Thanh Liên hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, hận không thể đem Vệ Thanh Ca nuốt vào bụng. Nàng nhìn Nhiễm Chiếu đỡ Vệ Thanh Ca chậm rãi biến mất trong tầm mắt, trong lòng chỉ cảm thấy khổ sở vạn phần, khi ngẩng đầu liền thay đổi nụ cười trên mặt, nhìn về phía Nhiễm Cơ vẫn luôn đứng ở bên cạnh, ôn nhu nói: “Làm Thái Tử điện hạ chế giễu.”

Nhiễm Cơ đưa khăn cho Vệ Tây Hà, Vệ Tây Hà tiếp nhận khăn che lại mặt sưng đỏ, trên mặt còn mang theo nước mắt, Vệ Tây Hà mím môi nhìn Vệ Mang, thấy Nhiễm Chiếu đi xa mới dám mở miệng nói: “Đại ca.”

Vệ Mang không biết giữa Vệ Thanh Ca cùng Vệ Tây Hà có ngọn nguồn thế nào, nhưng biết Vệ Tây Hà luôn luôn không thích Vệ Thanh Ca, hôm nay lại giỡn mặt suýt nữa nói ra việc Vệ Thanh Ca có võ, con ngươi hắn trầm vài phần, lại chung quy thương muội muội nhỏ nhất này, buông tiếng thở dài nói: “Cha luôn luôn yêu thương Thanh Ca, nếu muội nói quá đáng khiến Thanh Ca buồn mà cha biết thì liệu muội còn được yên thân sao.”

Vệ Tây Hà xoa xoa nước mắt trên mặt, thấp giọng khóc ròng nói: “Cái gì cũng Thanh Ca, Thanh Ca cái gì cũng tốt được chưa, muội ghét tỷ ấy, không bao giờ muốn nhìn thấy tỷ ấy nữa.”

Vệ Tây Hà ném khăn của Nhiễm Cơ xuống, khóc lóc chạy ra ngoài phủ. Vệ Tây Hà là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, cho nên Vệ Thiên không quá nghiêm khắc như Vệ Mang cùng Vệ Thanh Liên , Vệ Mang thấy cô bé lỗ mãng chạy ra ngoài cửa liền nhăn chặt mày, Vệ Tây Hà không có võ lại không ai đi theo, ngộ nhỡ ở bên ngoài bị bắt nạt thì làm sao bây giờ. Nghĩ vậy hắn ôm quyền chào Nhiễm Cơ rồi phi ra ngoài cửa đuổi theo Vệ Tây Hà.

Lúc đó bên cạnh ao chỉ còn lại hai người Vệ Thanh Liên cùng Nhiễm Cơ, Vệ Thanh Ca ngồi xuống chỗ núi giả cạnh ao, tay đặt lên đầu gối nói: “Sao người không cùng nhị điện hạ đi đến chỗ Thanh Ca?”

Nhiễm Cơ cũng ngồi xuống ở bên cạnh nàng, trên mặt tràn đầy ý cười nói: “Lão nhị tốt với Thanh Ca như vậy, chẳng qua là vì Thanh Ca chắn kiếm cho đệ ấy, ngươi chớ có để ở trong lòng.”

Nàng biểu hiện rõ ràng như vậy sao, trong lòng nàng luống cuống một lát, trên mặt trấn tĩnh nói: “Điện hạ đối xử tốt với Thanh Ca thật là phúc khí của Thanh Ca, từ đáy lòng muội cảm thấy cao hứng.”

Vệ Thanh Liên trời sinh xinh đẹp, khẽ cười tươi ít có nam tử sẽ không tâm động. Nhiễm Cơ nhìn Vệ Thanh Ca nhẹ giọng cười, tâm tình cảm thấy sung sướng cực kỳ. Hắn nhìn Vệ Thanh Liên nói: “Hôm qua trong cung tuyển tú, sao ngươi không tới?”.

Vệ Thanh Liên cúi đầu ra vẻ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấp giọng nói: “Biết rõ sẽ có nhiều nữ tử đi tuyển tú như vậy, muội còn tham dự náo nhiệt làm gì, muội không thích ầm ĩ, chỉ muốn một mình an tĩnh một ít.”

Nhiễm Cơ nhẹ giọng hỏi: “Không phải bởi vì lão nhị không hồi cung sao?”

Vệ Thanh Liên ngẩng đầu nhìn Nhiễm Cơ nói: “Nhị điện hạ coi muội như bằng hữu, muội cũng chỉ coi ngài ấy như bằng hữu.”

Nghe Vệ Thanh Liên nói như vậy nói, Nhiễm Cơ không nhịn được cười lên tiếng.

Vệ Thanh Liên giả vờ nghi hoặc nói: “Thái Tử điện hạ, ngài cười cái gì a?”

Nhiễm Cơ nhìn vẻ mặt ngây thơ của Vệ Thanh Liên , chỉ cảm thấy giờ phút này biểu tình của nàng thập phần đáng yêu, không nhịn được hỏi: “Ngươi nói ngươi thích an tĩnh, nếu cho ngươi một tòa nhà, nơi đó cũng đủ an tĩnh, nhưng ở đó phải rất lâu mới nhìn thấy nam tử được gả, ngươi có cảm thấy cô đơn hay không?

Vệ Thanh Liên trong lòng có chút kích động, hắn ẩn ý tòa nhà còn không phải là hoàng cung sao, nàng cho rằng mấy ngày nay Nhiễm Cơ không có phản ứng gì với nàng, khẳng định là quên nàng đến trên chín tầng mây, chưa từng nghĩ hóa ra nàng vẫn còn cơ hội. Ban đầu nàng thiết kế rất nhiều thủ đoạn loại làm hắn động tâm chính mình, hiện giờ xem ra đều không cần.

Vệ Thanh Liên ra vẻ trầm tư thật lâu, chậm rãi mở miệng nói: “Muội sợ một người cô đơn, nhưng nếu muội thực thích hắn thì sẽ ở trong nhà chờ hắn, chỉ cần hắn một ngày không trở lại, ta liền đứng ở cửa chờ đợi, đến khi hắn trở về mới thôi, như vậy ta sẽ không cô đơn nữa.”

Nhiễm Cơ thập phần nghiêm túc nhìn về phía nàng nói: “Có lẽ hắn bị ngươi cảm động, đến ở cùng ngươi thì sao?”

Vệ Thanh Liên cười nói: “Vậy thì ở trọn đời mới tốt.”

“Cả đời……” Nhiễm Cơ không tự chủ được lặp lại lời nói của Vệ Thanh Liên .

Thanh Tâm uyển vốn cũng đã đủ tráng lệ huy hoàng, mà Yên Chi Các còn hơn cả Thanh Tâm uyển. Sau khi Nhiễm Chiếu đỡ Vệ Thanh Ca vào Yên Chi Các, mắt Vệ Thanh Ca sáng ngời, giống như hài tử thoát khỏi tay Nhiễm Chiếu, vui sướng chạy vào nhà ở, dẫm lên sàn nhà sáng đến độ có thể soi bóng, thấy mành dùng trân châu xâu lên, mở miệng cười nói: “Cha đối xử với ta thật tốt.”

Nhiễm Chiếu thấy Vệ Thanh Ca tươi cười đầy mặt, lại hơi hơi nhíu mày, có ý vị khác hỏi: “Tốt như thế nào?”

Vệ Thanh Ca không phản hồi hắn, lại chỉ chỉ Thượng Tuyết nói: “Nhị điện hạ tới, sao ngươi còn đứng bất động, đi pha trà ngon mang tới thôi.”