Chương 28: Mỹ nhân tâm kế

Thượng Tuyết thu thập quần áo Vệ Thanh Ca xong liền trở về Biệt Thiên Phủ, lúc này Vệ Thanh Ca đã tỉnh lại, Nhiễm Chiếu cầm bình dược bôi cho nàng. Nàng nhớ Nhiễm Chiếu không vui khi hắn đang chữa thương có người quấy rầy bên cạnh, vì thế lại rón ra rón rén đóng cửa lại.

Thuốc bột rơi xuống miệng vết thương, Nhiễm Chiếu dừng tay một chút nói: “Nếu đau thì cứ hô lên.”

Thuốc bột trong tay Nhiễm Chiếu tuy có tác dụng rất lớn đối với việc trị thương, nhưng dược liệu quá mạnh, tuy là tướng sĩ chinh chiến sa trường dùng thuốc này cũng phải nhe răng trợn mắt vì đau, Nhiễm Chiếu lo lắng Vệ Thanh Ca không nhịn được đau đớn, cho nên trước tiên nói rõ với nàng. Thấy nàng hơi hơi gật đầu, liền rải thuốc bột xuống vết thương,song hắn vẫn không nghe thấy Thanh Ca kêu gào, liền hỏi: “Ngươi không sợ đau sao?”

Vệ Thanh Ca suy yếu không thôi, lại vẫn đáp lời hắn nói: “Sợ.”

Nhiễm Chiếu đặt bình dược ở hòm thuốc, lại lấy ra lụa trắng băng vết thương lại rồi hỏi: “Đã sợ đau, vì sao không hô lên. Dược này ngay cả tướng quân đều không nhịn thốt ra tiếng đó.”

Vệ Thanh Ca vùi đầu ở trong chăn, thanh âm rầu rĩ: “Ta biết ngài chán ghét ta, nếu ta hô lên, ngài lại càng không thích ta.”

Nhiễm Chiếu đang muốn đứng lên rời đi bỗng nhiên nhìn Vệ Thanh Ca, có chút khó hiểu nói: “Ngay cả ngươi không thốt lên tiếng, ta vẫn sẽ không thích ngươi a, thế thì tội gì phải nhịn.”

“Ta biết ngài sẽ không thích ta, ta chỉ không muốn ngài lại ghét ta hơn thôi.” Vệ Thanh Ca có chút cố hết sức quay đầu muốn nhìn Nhiễm Chiếu, Nhiễm Chiếu sợ nàng động thân mình ảnh hưởng đến miệng vết thương, vội vàng đè vai nàng lại, Vệ Thanh Ca lại cố chấp cực kỳ, Nhiễm Chiếu vô pháp, đành phải cúi người xuống để nàng có thể nhìn đến chính mình, không ngờ lại thấy trong mắt co tỏa sáng lấp lánh, đẹp như sao trời. Trước đây hắn nhìn thấy Vệ Thanh Ca luôn tự nhủ nằng xấu về mọi mặt, cho nên chưa bao giờ cẩn thận nhìn kỹ dung nhan nàng, giờ phút này dưới ánh nến leo lắt, hắn mới phát hiện Vệ Thanh Ca cực kỳ xinh đẹp.

Hắn hơicó chút thất thần, lại rất mau phản ứng lại, ho nhẹ che giấu chính mình thất thố.

Vệ Thanh Ca vờ như chưa từng thấy Nhiễm Chiếu khác thường, nhìn chằm chằm vào con ngươi hắn nói: “Ngài tin tưởng không, ta cảm giác gặp ngài ở đâu đó.”

Nhiễm Chiếu thầm cười lạnh, hắn từng trải qua nữ tử đến gần tấn công hắn cũng hỏi câu này, hắn thường quay đầu đi, nhưng nữ tử nằm trên giường trước mắt lại là vì hắn mà ra, hắn nhẫn nại tính tình hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy gặp qua ta ở nơi nào?”

Vệ Thanh Ca hơi hơi nhắm mắt, dường như không muốn hồi tưởng chuyện cũ năm xưa, rồi lại vì làm cho Nhiễm Chiếu có thể tin lời nói của mình nên thương cảm nói: “Quê cũ Thanh Châu.”

Hóa ra nàng là người Thanh Châu, khó trách lớn lên đẹp như vậy, Thanh Châu non xanh nước biếc địa linh nhân kiệt, là nơi mà văn nhân Nam Lương thích đi đến. Nhiễm Chiếu thầm nghĩ như vậy, lại hỏi: “Cho nên ngươi muốn nói cái gì?” Hắn ngữ khí có chút không kiên nhẫn, không muốn tiếp tục chuyện trò cùng nàng.

“Mười một năm trước Thanh Châu cũng không mỹ lệ như bây giờ, khi đó Thanh Châu vẫn là nơi cằn cỗi, năm ấy giữa hè Thanh Châu xảy ra lũ lụt, ca ca cùng cha vì cứu ta cùng mẫu thân mà chết đuối.” Vệ Thanh Ca ngữ khí có chút thê lương, khiến Nhiễm Chiếu trở tay không kịp, hắn cảm thấy Vệ Thanh Ca không đủ ôn nhu, quyết giữ ý mình, hóa ra tuổi nhỏ xảy ra chuyện như vậy.

Tứ muội của hắn là Xương Nhạc công chúa vì mẹ đẻ chết sớm, ở trong cung trầm cảm không vui, nếu không phải có nhị ca là hắn thường thường làm bạn, chỉ sợ đã sớm không sống nổi. Như thế xem ra, Vệ Thanh Ca thật ra còn mạnh mẽ hơn so với tứ muội của hắn. Liền chính hắn cũng không biết, sau khi Vệ Thanh Ca nói chuyện hồi nhỏ cho hắn, hắn không hề chán ghét nàng như trước.

Chỉ nghe Vệ Thanh Ca buồn rầu nói: “Ngài rất giống ca ca đã mất của ta, khi còn nhỏ huynh ấy vốn không đối xử tốt với ta, cái gì cũng tranh giành với ta, ngày thường cũng nói năng lạnh nhạt. Huynh ấy ghét ta, tựa như ta chán ghét huynh ấy. Nhưng đúng lúc sinh tử, huynh ấy lại nhường tấm ván gỗ, cho ta cơ hội sinh tồn, huynh ấy nói lời cuối cùng là muốn ta sống thật tốt, sau đó……” Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nàng ghé vào giường khóc hu hu, nhìn qua yếu ớt cực kỳ. Nhiễm Chiếu không biết khuyên giải an ủi như thế nào, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, Vệ Thanh Ca giống như không thấy Nhiễm Chiếu xấu hổ, thê lương nói: “Ta nhìn huynh ấy chìm xuống dưới nước chảy xiết, mười một năm, ta không còn nhớ tới hắn, cho đến khi nhìn thấy ngài.”

“Thực xin lỗi làm ngươi nhớ tới chuyện cũ.” Nhiễm Chiếu cầm khăn lau nước mắt cho nàng, ngữ khí ôn nhu hơn trước rất nhiều.

“Nể mặt ta cứu ngài, ngài có thể nói vì sao lại ghét như vậy không?” Vệ Thanh Ca nức nở nói.

Nếu Vệ Thanh Ca cùng Nhiễm Chiếu nói chuyện lãnh đạm với nhau, Nhiễm Chiếu có rất nhiều biện pháp làm Vệ Thanh Ca không thoải mái, nhưng hôm nay Vệ Thanh Ca vẻ mặt đau thương, khiến hắn có chút luống cuống tay chân, hắn đem tất cả mọi việc hiểu lầm nàng trước đây nói ra, Vệ Thanh Ca ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi: “Thái Tử điện hạ tất cũng nghi ngờ, cho rằng ta là thích khách giết hắn sao?”

“Ta không biết, rốt cuộc lão đại tâm tư khó đoán, ta không nhìn thấu huynh ấy.” Nhiễm Chiếu ăn ngay nói thật nói.

Vệ Thanh Ca ừ một tiếng, liền ghé vào giường nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Ta buồn ngủ quá.”

Nhiễm Chiếu vốn không thân thiết với Vệ Thanh Ca, hắn đã sớm hy vọng Vệ Thanh Ca nói ra những lời này, vì thế khách sáo nói mấy câu rồi rời khỏi nhà ở. Ra cửa thấy Thượng Tuyết thành thành thật thật ngồi ở bên bàn đá, lông mày nhíu lại nói: “Thật là thị nữ trung thành.”

Nhiễm Chiếu cứu mạng Vệ Thanh Ca, tương đương với việc cứu mạng Thượng Tuyết, giờ phút này Thượng Tuyết nhìn Nhiễm Chiếu, cũng không hề không thích như trước, nàng cười cười với hắn, thập phần vui vẻ nói: “Đa tạ nhị điện hạ ra tay cứu giúp.”

Nhiễm Chiếu lại nói: “Ngươi không sợ ta sao?”

Thượng Tuyết hơi hơi lắc lắc đầu, có chút buồn bực nói: “Vì sao ta lại sợ ngài a.”

Nhiễm Chiếu cười ha ha lên: “Lão đại rõ ràng hiền lành hơn ta, thế mà ngươi lại sợ huynh ấy không sợ ta.”

Thượng Tuyết nháy mắt phản ứng lại, chắc chắn Nhiễm Cơ nói cho Nhiễm Chiếu nghe chuyện xấu hổ của cô, mặt cô đỏ lên. Cô vội vàng nói cáo từ liền chạy vào phòng Vệ Thanh Ca.

Nhiễm Chiếu nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một phát, cười ra sân. Thượng Tuyết vào cửa, vội vàng đi đến bên cạnh Vệ Thanh Ca nói: “Tiểu thư phải để ý, Thái Tử đã nổi lên lòng nghi ngờ với người.”

Vệ Thanh Ca không kinh ngạc khi nghe Thái Tử hoài nghi nàng, chỉ tò mò là làm sao Thượng Tuyết biết được, liền mở miệng hỏi. Thượng Tuyết kể lại những dò hỏi của Nhiễm Cơ, Vệ Thanh Ca trong lòng thầm cảm thấy có chút gì đó, song nhìn bộ dáng Thượng Tuyết lo lắng sốt ruột lại cười cười.

Thượng Tuyết trong lòng nóng nảy bất an, thấy Vệ Thanh Ca nhìn chính mình cười, không khỏi mở miệng hỏi: “Hiện giờ Thái Tử đã hoài nghi đến người, người không lo tìm cách còn cười được…”