Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở rộ khắp Nhạn Thành, Vệ Thanh Ca đứng trong vườn đào nhìn hoa nở, rõ ràng cảnh sắc đẹp như vậy, sao nàng không vui nổi đây? Nàng nhắm mắt lại nghĩ đến cảnh tượng hôm qua lúc xuống núi trở lại trong phủ, phụ thân đứng ở ngoài cửa đang đợi nàng trở về, sắc mặt đầy vẻ từ ái, làm đáy lòng nàng cảm thấy bất an. Nàng không phải là nữ nhi thân sinh của hắn, có thể tốt với nàng như vậy, tất là có mục đích. Quả nhiên, lúc dùng bữa tối, hắn liền đưa ra mục đích của hắn, muốn nàng tiến cung tham gia tuyển tú, muốn nàng ở ngày tuyển tú làm nhị điện hạ Nhiễm Chiếu khuynh tâm với chính mình. A! Nàng đã sớm biết chính mình không trốn nổi ngày này, lại không nghĩ ngày đó đến nhanh như vậy.
“Hoa đào nở có làm Lạc Sơn đẹp?” Phía sau truyền đến một tràng tiếng chuông bạc, nàng quay đầu nhìn, thấy người đến là Vệ Thanh Liên.
Nàng nhợt nhạt cười: “Sao tỷ tỷ lại nói như vậy, hoa đào Lạc Sơn đẹp hay không đẹp, ngươi không phải biết rõ hay sao?”
Sắc mặt Vệ Thanh Liên cứng đờ, lại rất mau che giấu lại, tiện đà cười nói: “Nhiều năm chưa từng đi qua Lạc Sơn, sớm đều quên hoa đào nở như thế nào, muội muội nói cho ta nghe được không?” ả nắm cánh tay nàng, ngữ khí hết sức ôn nhu nói: “Hai ngày nữa liền phải tuyển tú, muội muội chọn xiêm y tốt chưa? Không bằng để tỷ tỷ nhìn một cái, xem cần phối thêm đồ gì nữa không.”
Vệ Thanh Ca thấy Vệ Thanh Liên vẻ mặt chân thành, cười gật gật đầu, tùy nàng cùng nhau đi đến Thanh Tâm uyển. Lúc đi qua núi giả, gặp đại ca Vệ Mang, thấy hắn đứng ở cạnh hồ đầy hoa sen không biết nghĩ gì, nàng chỉ liếc mắt một cái, lại nói Nhạn Thành những năm gần đây có biến hóa.
Nhiều năm không trở về Nhạn Thành, nàng âm thầm tính toán, thế mà đã mười năm. Từ khi nàng có ký ức liền không nhìn thấy mẹ đẻ, mẹ đẻ nàng ở Vệ phủ bị người giám thị, nếu một ngày kia nàng muốn chạy ra Vệ phủ, mẫu thân của nàng chắc chắn chết oan chết uổng. Cho nên nàng không thể không nghe theo Vệ Thiên - chính mình gọi là phụ thân an bài, 6 tuổi năm ấy lên núi học võ, vừa đi chính là mười năm.
Nàng không có cha ruột, không có tình thương gia đình như người bình thường, nàng từ lúc còn nhỏ liền biết chính mình chỉ là một quân cờ, là quân cờ của Vệ gia. Buồn cười chính là nàng thế mà lại coi Vệ Mang như thân huynh trưởng, thế nhưng tin trở về Vệ phủ chỉ là vì nghe nói mẹ đẻ tưởng niệm nàng. Đại ca nàng hiện giờ cũng không phải là đồng môn sư huynh ngày xưa, sao nàng lại quên mất Vệ Mang cũng là người Vệ gia, tự nhiên là thay Vệ gia làm việc. Nàng lạnh lùng nhìn Vệ Mang, khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt trào phúng.
Vệ Mang tựa hồ đã sớm biết nàng sẽ đến, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ, không nóng không lạnh nói: “Đây là mẫu thân ngươi viết tin cho ngươi.”
Vệ Thanh Ca tiếp nhận tin, khom khom lưng chắp tay thi lễ với hắn nói: “Làm phiền đại ca.”
Vệ Thanh Liên thấy Vệ Thanh Ca đối xử xa cách với Vệ Mang như vậy, ngữ khí có chút trách cứ nói: “Chúng ta cùng đại ca đều là người một nhà, sao ngươi cùng hắn còn như người ngoài.”
“Tỷ tỷ giáo huấn đúng.” Vệ Thanh Ca cúi đầu, thập phần ngoan ngoãn trả lời.
Vệ Thanh Liên hướng sang Vệ Mang cười nói: “Thanh Ca muốn vào cung tuyển tú, khó tránh có chút bất an, xin đại ca đừng trách.”
Vệ Mang gật gật đầu, bước theo hướng ngược lại Thanh Tâm uyển. Vệ Thanh Liên nhìn bóng dáng Vệ Mang dần dần đi xa, ngạc nhiên nói: “Đại ca thật là kỳ quái, chẳng lẽ chính là vì đưa phong thư cho ngươi sao?”
Vệ Thanh Ca cầm thư ngây người một lát, mới hồi thần đi đến Thanh Tâm uyển, ngữ khí có chút thê lương nói: “Không biết được, có lẽ là tới xem ta có phải còn ổn hay không?”
Vệ Thanh Liên đứng ở phía sau Vệ Thanh Ca nghe thấy lời này của nàng, cười càng sâu, khi cùng nàng đi vào, lại mở miệng an ủi nói: “Muội muội không nên trách đại ca trở về trước ngươi, đại ca đang ở Vệ gia, lại là trưởng tử, rất nhiều việc thân bất do kỷ.”
Hảo một câu thân thân bất do kỷ, trong lòng Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng, hiện tại Vệ Mang làm hết thảy bất quá là do mệnh lệnh của Vệ Thiên thôi, Vệ Mang võ nghệ cao cường, nếu không phải làm hết thảy đối hắn có chỗ tốt, hắn há có thể bị Vệ Thiên khống chế. Nói đến cùng đều là có lợi, nếu chính mình lần này tiến cung có thể làm Nhiễm Chiếu vui, lâu dài lưu tại trong cung trở thành nhãn tuyến cho Vệ Thiên, đối với Vệ gia thật rất tiện, hết thảy tương lai Vệ gia đều là Vệ Mang, làm sao hắn không vui vẻ mà làm?
Vệ Thanh Ca trầm mặc đi ở hai bên đường cây xanh hoa nở, nhớ lại năm đó ở trên núi tập võ, Vệ Mang đứng bên người nàng tay cầm tay giáo nàng luyện kiếm, nàng từ nhỏ thân thể yếu ớt, cùng sư huynh sư đệ luận võ luôn có hại, là Vệ Mang thừa dịp mọi người nghỉ ngơi gọi nàng vào hậu viện, trộm đem kiếm phổ cho nàng…… Năm đó đại ca từng nói, nữ tử Vệ gia dung mạo toàn khuynh quốc khuynh thành, giỏi về tâm kế, lại đều dùng hết tâm cơ ám toán người khác, có mỗi Thanh Ca còn giữ một phần hồn nhiên. Khi Đại ca nói lời này, con ngươi nở rộ ngũ quang thập sắc, hắn nói muốn Thanh Ca cả đời không trở về Vệ gia, chờ sau khi học thành võ nghệ, bái biệt sư phụ, tìm một nơi an tĩnh, dựng một căn nhà tranh, sau đó bình bình đạm đạm cả đời. Nhưng nữ tử Vệ gia có thể nào bình đạm, lời này ghi tạc trong ký ức, sáng nay hai người lại thành người qua đường.
Thị nữ áo lục đứng ở cửa Thanh Tâm uyển, xa xa nhìn thấy hai người Vệ Thanh Ca cùng Vệ Thanh Liên, vội vàng bước chân chạy vội hướng tới các nàng. Vệ Thanh Ca tinh tế nhìn bước chân hai người, thấy nữ tử gầy bước chân nhẹ nhàng mang theo trận gió, người tới nhất định khinh công thượng thừa. Nữ tử cao còn lại sắc mặt trắng nõn, cố tình đi ở phía sau nàng kia, làm như che dấu cái gì.
Thanh Ca trong lòng hiểu rõ, hai người này đều là thị nữ mà Vệ Thiên an bài cho nàng, tất nhiên là vì Vệ Thiên làm việc, nữ tử gầy không đáng lo, nưc tử cao không đơn giản như vậy.
Nữ tử gầy nhìn thấy Vệ Thanh Ca, vui vẻ cười nói: “Sớm nghe lão gia nói nhị tiểu thư là đẹp nhất trong phủ, hôm nay vừa thấy mới biết được quả nhiên là thế.”
Nữ tử cao lại nói: “Thượng Tuyết nói rất đúng, nhị tiểu thư dường như từ họa đi ra.”
Thượng Tuyết liên tục gật đầu, đối với Thanh Ca tiếp tục nói: “Nghe nói nhị tiểu thư không chỉ là mỹ nhân, ngay cả võ nghệ cũng cực giỏi. Có thật chăng?”
Không đợi Vệ Thanh Ca mở miệng nói chuyện, Vệ Thanh Liên mày hơi hơi nhăn lại, Thượng Tuyết vội vàng cúi đầu thấp xuống, như làm sai chuyện gì. Chỉ thấy Vệ Thanh Liên giận dữ nói: “Muội muội mới trở về mấy hôm, các ngươi liền dám trắng trợn táo bạo thử, nếu võ công không giỏi hơn các ngươi, các ngươi đều trèo lên đầu bắt nạt muội ấy sao?”
Vệ Thanh Ca quay đầu nhìn Vệ Thanh Liên, thấy nàng như vì chính mình bênh vực kẻ yếu, cũng không ngắt lời nàng, chỉ đứng một bên nhợt nhạt cười. Nhiều năm không gặp, tâm kế Thanh Liên dùng càng ngày càng thành thạo. Nàng tự nhiên biết Thanh Liên không phải chân chính quan tâm nàng, nếu không năm ấy khi nàng 6 tuổi, tự tay Thanh Liên sao lại đẩy nàng xuống vực, nếu không phải đương kim Thái Tử Nhiễm Cơ năm ấy vừa lúc đi ngang qua Lạc Sơn, lại phi thân đem nàng từ vực lên, nàng sao còn có thể sống được đến bây giờ?
Vệ Thanh Ca nắm lấy tay Vệ Thanh Liên hơi hơi mỉm cười: “Tỷ tỷ thật ra nhắc nhở ta, nếu không cho các nàng nhìn xem bản lĩnh của ta, ngày sau chẳng phải là bị các nàng xem thường đi. Cũng được, hôm nay khiến cho các ngươi nhìn xem.”
Vệ Thanh Ca nhìn thoáng qua chim sơn ca đang hót trên cây, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng nhảy liền bay lên cây cẩn thận bắt chim sơn ca trong lòng bàn tay. Nữ tử cao nhìn nàng ngồi ở trên thân cây dáng vẻ đắc ý, vỗ tay nói: “ Nhị tiểu thư khinh công giỏi quá.”
Vệ Thanh Ca dương dương mi, thả chim sơn ca bay đi. Nó được tự do bay vào bầu trời, Vệ Thanh Ca gỡ đai lưng xuống, đánh qua thân cây, một đại thụ trăm năm ầm ầm ngã xuống, dừng ở bên cạnh bọn họ, khiến sắc mặt bọn họ đều hơi hơi đổi. Vệ Thanh Ca cột lại đai lưng bên hông, thi triển khinh công trở về mặt đất.
Vệ Thanh Liên cười cười nói: “Muội muội có thân võ nghệ này, đi trong cung cũng coi như ta yên tâm.”
Vệ Thanh Ca cười cười, nhìn nữ tử cao nói: “Ngươi tên là gì?”
Nữ tử cao giả vờ như vừa thấy trình độ võ nghệ của Thanh Ca, trong lòng cực kỳ tôn kính, cẩn thận đáp: “Bích Khê.”
Vệ Thanh Ca gật gật đầu, lại nhìn về phía Vệ Thanh Liên nói: “Nhìn ta thật là hồ đồ, ngay cả thị nữ của chính mình tên là gì cũng không biết, làm tỷ tỷ chế giễu.”
Vệ Thanh Liên từ từ cười nói: “Hiện tại hồ đồ không quan trọng, quá mấy ngày mà vẫn hồ đồ thì mới bị nhân gia chế giễu.”
Vừa nói chuyện vừa cùng hai thị nữ vào trong viện, thị nữ dâng xong trà liền lui xuống, Vệ Thanh Ca lấy quần áo mấy ngày sau tiến cung tuyển tú ra cho Vệ Thanh Liên xem, Vệ Thanh Liên ở đám quần áo lấy ra một bộ váy màu xanh đính đá quý trắng, cười nói mặc xiêm y này tất có thể hấp dẫn ánh mắt nam tử.
Hai người lại hàn huyên chốc lát, sắc trời dần tới tối muộn Vệ Thanh Liên mới đứng dậy cáo biệt. Vệ Thanh Ca tiễn Vệ Thanh Liên khỏi cửa liền đứng ngây người, như không biết nên chọn bộ nào mới ổn. Nàng cầm quần áo Vệ Thanh Liên cho ướm thử, làm như tương đối vừa lòng bộ này, đang muốn thay thử một lần thì bỗng nhiên có người mở cửa, nàng ngẩng đầu, thấy người đến là Thượng Tuyết, liền khẽ cười nói: “Ngươi nhìn quần áo này như thế nào?”
Thượng Tuyết nghiêm túc nhìn trong chốc lát, nghi hoặc nói: “Còn mấy ngày nữa là tuyển tú, chẳng lẽ tiểu thư không điều tra sở thích của nhị điện hạ sao, nhị điện hạ không thích màu xanh ngọc nhất, sao có thể chọn cái này?” Nàng liền chỉ vào một bộ y phục dài màu nguyệt bạch: “Cái này đi.”
Vệ Thanh Ca nhìn Thượng Tuyết, thấy nàng lấy một quyển bút ký từ trong lòng ngực ra liền nghi hoặc, Thượng Tuyết đưa bút ký cho nàng nói: “Lúc ngươi đi lại khắp nơi trong phủ, ta đã chuẩn bị người bên cạnh nhị điện hạ, đem ký lục những sở thích của hắn tại đây, trước khi tiểu thư vào cung cẩn thận nhìn xem, chớ nên nghe người khác nói bậy.”
Hành động này làm Vệ Thanh Ca ấm lòng một chút, đang muốn mở miệng nói gì đó, chỉ thấy Thượng Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái nói: “Cho rằng ngươi là người thông minh, hóa ra là tự cho là thông minh. Ngươi hôm nay đem đáy lòng đều hiển lộ ra, ngày sau tất sẽ chọc không ít phiền toái.”
Vệ Thanh Ca đối với tính cách nói thẳng không cố kỵ của Thượng Tuyết thật ra thích vài phần, nhìn nàng chỉ khẽ mỉm cười, Thượng Tuyết thấy bộ dáng Vệ Thanh Ca tốt tính, dậm dậm chân nói: “sao ta lại theo chủ tử như ngươi chứ, nếu ngươi về sau không thành công, ta còn có địa vị gì trong phủ.”
Hóa ra nàng hao hết tâm tư đối tốt với chính mình như vậy chính là muốn địavị ở trong phủ, nàng cười nói: “Nếu thật là muốn địa vị, sao không đi theo tỷ tỷ?”