Đại Nha Nhị Nha ở bên cạnh nhìn cười vui vẻ, Phùng thị trừng mắt nhìn các nàng một cái, lập tức khuyên Mãn Bảo: "Tiểu cô à, giỏ nhà chúng ta vốn không dễ bán, muội lại xếp hoa cỏ vào bán, vậy thì càng không bán được, hoa hoa cỏ cỏ này có đầy trên núi, mấy hộ nông dân chúng ta có ai thiếu cái này?"
“Nhưng ta thấy rõ ràng bọn họ rất thích, vừa rồi ta muốn đưa cho bọn họ, bọn họ đều nhận." Mãn Bảo cảm thấy bọn họ bủn xỉn, không nỡ tiêu tiền mà thôi.
"Cái gì cho không đương nhiên sẽ muốn, nhưng phải mất tiền thì không đáng."
Mãn Bảo suy nghĩ một chút, rất có suy nghĩ của riêng mình: "Không đúng, hoa cỏ nếu không đẹp, cho người khác cũng sẽ không muốn, cho nên chúng ta phải tìm mấy người không bủn xỉn, để cho bọn họ nhìn thấy hoa cỏ xinh đẹp của chúng ta, khẳng định sẽ mua.”
Phùng thị liền nói: "Nhưng mọi người ở chợ đều bủn xỉn.”
Mãn Bảo suy sụp buông thõng vai: "Được rồi, vậy hôm nay chúng ta sẽ không bán nữa, tặng không đi, chờ chúng ta tìm được người không bủn xỉn thì bán.”
Phùng thị hài lòng, lấy hoa cỏ bọn họ mang đến trang trí lên giỏ.
Đại Nha và Nhị Nha lập tức bước lên hỗ trợ.
Lại nói, giỏ được trang trí như vậy đúng là trông đẹp hơn nhiều, hơn nữa xếp thành một hàng dài đặc biệt dễ thấy, thoáng cái liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Ngay cả trong nhà không thiếu giỏ đều dừng bước nhìn thêm hai lần, còn nhà ai đang cần giỏ, thì trực tiếp đi lên hỏi giá.
Giá cả mấy thứ trên chợ nhiều năm vẫn như một ngày, rất ít khi tăng giá, cho nên giỏ nhà bọn họ cùng một giá với nhà người khác, tay nghề Chu nhị lang cũng không kém, khách nhân chọn chọn, chọn một cái hợp ý thì hoặc trả tiền, hoặc lấy vật đổi vật mang đi.
Các mặt hàng có thể được trao đổi trên chợ thường là trứng, vải và lương thực.
Mà vải rất đắt, hàng năm bọn họ còn phải nộp một lượng vải nhất định làm thuế, đại đa số vẫn là cầm trứng gà và lương thực trong nhà đổi.
Tất nhiên cũng có tiền, nhưng rất ít.
Qua một hồi, Phùng thị thu được không ít lương thực và trứng gà, đều phân loại cất kỹ vào trong giỏ và trong sọt.
Mắt thấy mặt trời càng lúc càng nắng, Phùng thị liền lo lắng nhìn thoáng qua cuối chợ, trượng phu và đại bá còn chưa trở về.
Thấy mấy đứa nhỏ đều có chút mệt mỏi, liền biết bọn chúng đều đói bụng, liền lấy ra hai cái bánh từ trong sọt, xé ra chia cho chúng: "Đây, ăn một chút, chờ đại bá và cha trở về là có thể về nhà.”
Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng nhận được nửa cái bánh từ chị dâu, chia nhau gặm gặm, ngồi xổm thở dài nói: "Nhất định là không dễ bán, thu hoạch vụ thu vừa xong, nhà ai cũng không thiếu lương thực.”
“Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, gió lớn thổi đi, tướng công bọn họ nhất định sẽ thuận lợi." Phùng thị nói: "Ngũ thúc, đệ phải nói nhiều lời may mắn chứ.”
"Lời may mắn khó nói lắm sao? Mỗi ngày ta đều ước nguyện với thần tài, hy vọng nhà chúng ta đại phú đại quý, nhưng cũng không thấy nó linh nghiệm.”
Mãn Bảo cảm thấy rất hứng thú, liền ở trong lòng hỏi hệ thống: "Khoa Khoa, Thần Tài có phải là ở trên trời không? Ngươi có nhìn thấy ông ấy không?”
Hệ thống: "... Không thể, hơn nữa trên đời này hẳn là không có thần tài.”
“Làm sao lại không có chứ, hàng năm chúng ta đều cúng bái ông ấy, còn có Táo Vương Gia, thổ địa gia..."
Hệ thống: "Con người của tương lai kiên định với thuyết vô thần, vì vậy họ cho rằng trên thế giới không có thần tiên.”
Điều này hoàn toàn trái ngược với câu chuyện Mãn Bảo nghe từ nhỏ, nàng sửng sốt một hồi lâu, sau đó nhanh chóng nghĩ thông suốt, kích động nói: "Nhất định là vì thế giới của các ngươi không có thần tiên, bọn họ đều chạy đến thế giới của chúng ta.”
Hệ thống: "Cô có thể nghĩ như vậy cũng tốt.”
Mãn Bảo nói: "Vậy thần tiên có lợi hại hơn ngươi không? Cũng có thể xoẹt một cái làm đồ vật biến mất, xoẹt một cái lại biến ra đồ vật, sau đó còn có thể xoẹt xoẹt hoàn thành tâm nguyện của ta không?”
“Ta hoàn thành tâm nguyện của Túc Chủ, đều là dưới tiền đề Túc Chủ hoàn thành nhiệm vụ ta đưa ra, cho nên trên đời này không có chuyện không làm mà được hưởng."
Mãn Bảo như có điều suy nghĩ gật đầu: "Ngươi và thần tiên cũng giống nhau, ta nghĩ thần tiên khẳng định cũng nghĩ như vậy. Nhưng các vị thần sẽ không nói chuyện với ta, vậy thì làm sao ta biết nhiệm vụ của họ là gì?”
Hệ thống không nói lời nào nữa.
Mãn Bảo lại tự mình suy nghĩ, Mãn Bảo rất nhanh đã có đầu mối, ở trong lòng hét lớn một tiếng: "Ta biết rồi!”
Sau đó kéo Chu ngũ lang nói: "Huynh làm vậy không được, buổi tối lúc ngủ mới ước nguyện, có thể thấy huynh không thành tâm, huynh phải giúp Thần Tài làm việc, ông ấy mới có thể thỏa mãn nguyện vọng của huynh.”
Chu ngũ lang hỏi: "Ta giúp ông ấy làm chuyện gì?"
"Ví dụ như quét dọn vệ sinh cho ông ấy, giúp ông ấy bưng trà đưa cơm." Mãn Bảo có lý lẽ nói: "Muội cũng làm thế với Trang tiên sinh, quét dọn vệ sinh cho tiên sinh, tiên sinh liền dạy muội biết chữ, muội bưng trà đưa cơm cho tiên sinh, tiên sinh liền cho muội giấy người đã viết, huynh cũng phải đối với Thần Tài như vậy.”
Chu ngũ lang cười ha ha, hỏi Mãn Bảo: "Vậy Thần Tài ở đâu?”
Nhóm bạn nhỏ cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, cùng nhau phát ra tiếng than thở tiếc hận: "Ông ấy đang ở trên bầu trời.”
Phùng thị mặt không chút thay đổi nghe lời nói trẻ con của bọn họ, toàn tâm toàn ý sửa sang lại đồ đạc đã đổi được, nhưng thôn dân bày hàng gần đó lại yêu thích và ngưỡng mộ không thôi, khen với nàng: "Đại tẩu, hài tử nhà tẩu thật thông minh.”
Con cái nhà hắn sẽ không nghĩ đến những chuyện này, nói những lời này, mỗi ngày ngoại trừ chơi bùn thì muốn lên núi tìm quả dại ăn.
Phùng thị liền cười nói với bọn họ: "Tiểu hài tử, ngày nào cũng thế, đều đã quen rồi, ai cũng không biết trong đầu nhỏ của bọn chúng đang suy nghĩ cái gì.”
Mọi người cười vui vẻ: "Cũng đúng, hài tử ba tuổi nhà ta trước kia cũng nói toàn những lời ta không hiểu.”
Phùng thị không ăn bánh, cố ý để lại cho Chu Đại Lang và Chu Nhị Lang một miếng, thấy Mãn Bảo ôm một miếng bánh nhỏ gặm say sưa, nhưng nửa ngày cũng gặm không hết một miếng, liền biết nàng không quen.
Dù sao cũng chưa từng đi xa, ở nhà đều là ăn nóng.
Suy nghĩ một chút, Phùng thị bảo Chu ngũ lang nhìn quầy hàng, nàng lấy ra hai quả trứng gà, tính toán đi vào thôn tìm hộ gia đình luộc chín trứng gà cho em chồng ăn.
Mãn Bảo vừa thấy nàng đi, lập tức từ trong lồng ngực lấy ra, kỳ thật là lấy ra một món đồ được gói bằng khăn tay từ chỗ Khoa Khoa.
Mở khăn tay ra, bên trong là kẹo bọc trong giấy dầu, lần này khen thưởng cho quả mâm xôi tương đối nhiều, bởi vì trong tương lai, quả này đã tuyệt chủng, trong Bách Khoa Quán có ghi chép của nó, cũng có ảnh chụp, nhưng không có quả thật.
Mãn Bảo không chỉ ghi chép quả của nó, mà còn ghi lại một bụi cây giống, cho nên lần đầu tiên Bách Khoa Quán hào phóng cho nàng năm mươi điểm tích lũy.
Khoa Khoa trừ đi khoản nợ trước của nàng, kỳ thật chính là trước kia Khoa Khoa lấy tiền tiết kiệm của mình đổi kẹo dụ dỗ nàng đi đào cỏ nhập điểm tích lũy, tổng cộng có mười tám điểm.
Cuối cùng Mãn Bảo còn lại ba mươi hai, đây là điểm tích lũy nhiều nhất Mãn Bảo lấy được, trước kia nhập hoa cỏ, vài loại mới có thể gom được một điểm tích lũy.
Vẫn là Khoa Khoa và Bách Khoa Quán tranh thủ được, bởi vì trước đó thực vật nàng nhập vào đều là loại trong Bách Khoa Quán đã có, hơn nữa trong tương lai còn tồn tại.
Điểm tích lũy đó là điểm tích lũy khuyến khích.
Nhưng Mãn Bảo vẫn cảm thấy từ khuyến khích này rất dễ nghe, còn lấy đó làm kiêu ngạo, mỗi lần lấy được điểm tích lũy liền đổi thành kẹo, chưa từng nghĩ tới muốn trả nợ Khoa Khoa.
Loại kẹo cho trẻ con ăn là rẻ nhất, một điểm tích lũy có thể đổi một gói lớn, bên trong một túi lớn đại khái có một trăm viên, Khoa Khoa đã từng nói, đây là giá tính theo cân, là giá bán sỉ, rất rẻ.
Tất cả các loại màu sắc đều có.
Lúc đầu Mãn Bảo thích màu sắc rực rỡ, nhưng Khoa Khoa vì sự an toàn của nàng mà suy nghĩ, giúp nàng mua kẹo hơi vàng và đỏ, không khác màu đường ở đây lắm.
Về phần cái loại kẹo có màu sắc vô cùng chói lọi này, Khoa Khoa từng mua cho nàng một gói riêng, để trong hệ thống chậm rãi ăn.
Hầu hết các loại kẹo khác đều được nàng cho hết, vì nàng là một đứa trẻ hào phóng.
Mãn Bảo có kẹo cũng không giấu riêng, thỉnh thoảng sẽ nhét một viên vào miệng các ca ca cùng các cháu gái.
Làm Đại Nha Nhị Nha cùng Tam Nha có quan hệ tốt nhất với Mãn Bảo, các nàng ăn nhiều kẹo nhất.
Hơn nữa Chu lão đầu và Tiền thị cùng với mấy tẩu tẩu cũng được uống nước kẹo đường của nàng, cho nên kẹo của nàng hết rất nhanh.
Đêm qua điểm tích lũy vừa được ghi vào sổ sách, nàng liền mua một gói kẹo, sau đó trong hệ thống bóc rất nhiều viên, còn từ trong rương nhỏ của mình lấy ra giấy dầu mỗi lần nhị ca mua kẹo cho nàng mang về, hôm nay còn lấy khăn tay nhỏ của mình gói thêm một tầng.
Thấy nhị tẩu đi rồi, Mãn Bảo liền lặng lẽ lấy kẹo ra, nhỏ giọng thương lượng với nhóm bạn nhỏ: "Chúng ta bán kẹo này đi?”
Bọn Chu ngũ lang nhìn thấy những viên kẹo này, nhịn không được chảy nước miếng, hỏi: "Mãn Bảo, ta nhớ lần trước nhị ca đến chợ mua kẹo đều bị chúng ta ăn sạch, muội đây là lấy từ đâu ra?”
Mãn Bảo vừa so sánh Khoa Khoa với thần tiên, bởi vậy đặc biệt thần bí, đặc biệt kiêu ngạo nói:"Thần tiên cho.”
Nhóm bạn nhỏ tất cả đều không tin, bởi vì lúc trước nàng rõ ràng nói là một người bạn tên là Khoa Khoa cho, xa hơn nữa, nàng còn nói là con cháu của bọn họ cho, còn nói là một người tên là hệ thống đưa.
Vì vậy, đối với những gì em gái (cô út) nói, tất cả mọi người là hoàn toàn không tin.
Mặc dù không tin, nhưng vẫn phải hỏi một câu lấy lệ, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào kẹo nói: "Nhiều như vậy chắc là không dễ bán, chúng ta có nên ăn trước một ít hay không?"
"Đúng vậy, không dễ bán." Đại Đầu cũng xúi giục Mãn Bảo: "Hay là ăn một ít trước, càng ít càng dễ bán."
Mãn Bảo lại không ngốc, gói kẹo lại nói: "Không được, hiện tại trong nhà khó khăn, chúng ta phải học cách chịu khổ, cho nên tạm thời không có kẹo ăn.”
Mọi người uể oải cúi đầu.
Mãn Bảo liền an ủi bọn họ: "Chờ nhà chúng ta có tiền thì tốt rồi, đến lúc đó kẹo của ta sẽ không bán, toàn bộ cho mọi người ăn, hiện tại còn phải mua thuốc cho nương.”
Không sai, Mãn Bảo sở dĩ vội vàng muốn bán kẹo như vậy, chính là muốn mua thuốc cho mẹ nàng, ngày hôm qua, thuốc của Tiền thị đã hết, đêm qua khó chịu thở hổn hển cả buổi tối, lúc đầu Mãn Bảo ngủ say như chết, sau đó cha nàng rời giường rót nước vỗ lưng cho mẹ nàng, nàng liền tỉnh, lúc này mới lẻn vào trong không gian lột giấy gói kẹo.
Nàng cảm thấy, hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc mua thuốc cho mẹ nàng.
Mọi người vẫn rất hiếu thảo, nghe vậy lập tức đồng ý, cũng tỏ vẻ nhất định sẽ cố gắng bán kẹo.
Vì vậy, mọi người bắt đầu giải tán để tìm người mua phù hợp, đối phương phải mang theo trẻ em, ăn mặc tốt hơn một chút.