Bước ra khỏi gian phòng, ánh bình minh đã chiếu rọi xuống mọi ngóc ngách của Tiêu Gia. Cả nơi đây bắt đầu lộ ra vẻ tràn đầy sức sống.
Do xung quanh phòng Tiêu Mị được Dương Khang bố trí thời không kết giới nên khi ở bên trong kết giới thì thời gian trôi nhanh hơi bên ngoài gấp một trăm lần. Cũng vì vậy nên một cái tháng cùng Tiêu Mị bên trong gian phòng thì bên ngoài này cũng chỉ trôi qua một đêm trăng.
Ngắm nhìn lại quang cảnh bình minh buổi sớm sau một cái tháng dài. Dương Khang cất bước mà đi, hắn cứ vậy mà từ từ tiến tới đại sảnh của Tiêu Gia.
Tại trong đại sảnh, Tiêu Chiến đang ngồi trên chủ vị Tiêu Gia cùng ba vị trưởng lão mà bàn bạc lấy việc gì đó quan trọng. Dương Khang nhẹ tay gõ cửa rồi mới bước vào.
Nhận thấy Dương Khang tiến đến, Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão không hẹn mà đồng thanh lên tiếng: “Dương công tử hôm nay thức dậy sớm như vậy, không biết có gì căn dặn sao?”
Dương Khang vẻ mặt quay lại tươi cười ôn hòa mà nói: “Cũng không có gì! Chỉ là ta có vài chuyện cần bàn bạc riêng với Tiêu tộc trưởng đây thôi!”
Nghe được ý vị câu nói, ba bên trưởng lão vội vã cáo từ mà rời khỏi đại sảnh. Tại đây hiện tại chỉ còn lại hai bóng người lẳng lặng tại đó.
“Không biết Dương công tử có gì căn dặn?!” Tiêu Chiến bắt lời mà nói.
Dương Khang nghe lấy Tiêu Chiến lời nói, hắn cũng không có làm cái gì đáp lại mà nhẹ nhàng vung lên ngọc thủ, ngay lúc này lại một tầng quen thuộc cách âm kết giới chợt hiện.
Nhận thấy tràng cảnh trước mắt, Tiêu Chiến cũng không có hỏi nhiều mà một mực nhìn lấy Dương Khang.
“Ta hôm nay đến đây là muốn nói đến chuyện giúp Tiêu Viêm thiếu gia vượt lên thất đoạn đấu khí!” Dương Khang lúc này mới chậm rãi nói.
Vì không có Dược Trần hỗ trợ, không có dược tài thúc đẩy lên trong một tháng qua Tiêu Viêm hắn vẫn đứng im tại tam đoạn đấu khí. Mặc dù nói đúng thì hắn có tăng tiến nhưng lại không quá nhiều, nếu cứ vậy đến hết một năm thì cùng lắm Tiêu Viêm hắn cũng chỉ tiến đến ngũ đoạn hay lục đoạn đấu khí đã là giới hạn rồi.
Nghe được Dương Khang lời nói, Tiêu Chiến mặt đã hiện lên rõ vẻ mừng rỡ, trong một tháng Dương Khang ở tại Tiêu Gia, Tiêu Chiến cũng có để ý rất lớn đến hành động của Dương Khang nhưng lại càng ngày hắn lại càng khẩn chương vì nhận thấy Dương Khang vẫn chưa có cái gì động tĩnh.
Hiện tại Dương Khang lời nói truyền vào tai Tiêu Chiến đã không khác tiên âm là bao.
Thấy Tiêu Chiến biểu cảm Dương Khang càng là trong lòng một mảnh cuồng tiếu. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chủ tọa, Dương Khang mới từ từ mà đem ra mười khỏa đỏ ửng đan dược.
“Đây là... Phá khí đan, một viên đan dược này có thể giúp một phàm nhân trong một đêm tiến nhập vào đấu giả” Dương Khang nói.
Dương Khang nói với vẻ mặt bình thản, nhưng Tiêu Chiến sắc mặt lại càng là chấn động. Có thể khiến một phàm nhân trong một đêm vượt qua giai đoạn yếu ớt nhất để tiến vào đấu giả... Đây có thể xem như loại nào kỳ tích đan dược.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Chiến lại đưa ra ánh mắt nghi hoặc mà quay ra nhìn lấy Dương Khang, nói: “Dương công tử cũng biết đấu khí là giai đoạn kinh mạch yếu ớt nhất, nếu phục dụng đan dược thì sợ là...”
Hiểu được Tiêu Chiến câu nói Dương khang cũng chỉ cười ôn hòa mà nói: “Đan dược này của ta, dược tính rất ôn hòa, dù là phàm nhân phục dụng cũng sẽ không hề bị một tia thương thế!”
Dương Khang chắc như đinh đóng cột mà nói khiến Tiêu Chiến hắn cũng bình ổn lại đôi chút.
Nhìn lấy mười khỏa đỏ ửng đan dược tại trước mắt, Tiêu Chiến như muốn lao vào mà tranh đoạt.
Nhưng chưa chờ Tiêu Chiến làm ra phản ứng, Dương Khang thu lại mười khỏa đan dược vào không gian hệ thống mà nói: “Từ lần giúp Tiêu thiếu gia tu luyện lại và lần này khi luyện đan giúp Tiêu Gia, ta không có ý định đòi hỏi gì nhưng khi ở tại Tiêu Gia một tháng này, ta có vô tình biết được một số ‘tin tức’ rất thú vị nên cũng mong Tiêu tộc trưởng có thể đưa ra một cái giá hợp lý giúp ta!”
Nghe đến đây, Tiêu Chiến mặt càng lúc càng thêm đen, hắn hoàn toàn biết “tin tức” mà Dương Khang đang nhắc đến là thứ gì.
Số người hiện tại có thể nhận biết được tin tức của ‘thứ đó’ đã là cực ít, gần như cả đấu khí đại lục hiện tại biết được ‘thứ đó’ tin tức cũng chỉ gỏn gọn tại viễn cổ bát tộc bên trong người.
Tiêu Chiến vẫn lẳng lặng mà ngồi đó, không phát ra một tiếng động, Tiêu Chiến hiện tại đã rơi vào một mảnh hỗn loạn, hắn không biết được bước chân tiếp theo mà bản thân phải đi sẽ như thế nào và có hậu quả ra sao.
Ngồi đối diện với Tiêu Chiến, Dương Khang nhìn được Tiêu Chiến hiện tại đã rất hỗn loạn, nắm lấy tình trạng hiện giờ của Tiêu Chiến, Dương Khang nói: “Ta tin tưởng Tiêu tộc trưởng hoàn toàn có thể đoán ra lý do Tiêu Huân Nhi... Không, ta nên nói là lý do mà Cổ Huân Nhi lại xuất hiện ở Tiêu Gia!”
“Tiêu Gia mặc dù đang rất an bình nhưng Tiêu tộc trưởng có chắc chắn các tộc khác sẽ không điên cuồng mà diệt đi Tiêu Gia, đoạt đi ‘thứ đó’ không!?” Dương Khang ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, trầm giọng nói.
Dương Khang lời nói càng là đi sâu vào trong não hải của Tiêu Chiến, Khiến Tiêu Chiến càng thêm hỗn loạn.
Thấy biểu cảm Tiêu Chiến hiện tại, Dương Khang mới hạ giọng mà nói: “Khi ta lấy ‘thứ đó’ đi thì Tiêu Gia chỉ cần loan tin này ra, mục tiêu của các gia tộc chẳng phải sẽ tự động chuyển đến lên người ta sao!?”
Nghe lấy Dương Khang lời nói, Tiêu Chiến ánh mắt bắt đầu kịch liệt mà rung động.
Hắn ánh mắt nhìn chằm chằm lấy Dương Khang, như đã suy nghĩ rất lâu sau, Tiêu Chiến nghiêm mình nói: “Được, vậy ta sẽ giao ‘thứ đó’ lại cho công tử!”
Nghe được lời này, Dương Khang miệng vẫn cười ôn hòa mà vung tay, mười khỏa đỏ ửng đan dược lại đột nhiên xuất hiện tại trước mắt Tiêu Chiến.
“Vậy, mười khỏa đan dược này đã là tài sản của Tiêu tộc trưởng!” Dương Khang cười nói.
Tiêu Chiến tiếp nhận lấy mười khỏa đan dược rồi đứng dậy mà đi ra khỏi đại sảnh, để lại Dương Khang một mình trong to lớn không gian yên ắng.
Không quá nửa tức thời gian, Tiêu Chiến đẩy cửa mà vào, trên tay còn đem theo một chiếc hộp nhỏ phong cách rất cổ xưa.
Đưa đến Dương Khang trước mắt Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng mà mở ra chiếc hộp. Một mảnh ngọc phiến xanh biếc lồ lộ nằm bên trong. Lúc này vị trí trung tâm của ngọc phiến. Một điểm quang mang nho nhỏ đang chậm rãi lưu động,tựa hồ như có linh tính.
Cầm lên cổ ngọc, Dương Khang cũng chỉ nhìn lướt qua một hồi rồi thu vào giới chỉ bên trong.
“Đan dược đó chỉ cần nuốt một khỏa là đủ để vượt lên cảnh giới đấu giả, nếu Tiêu tộc trưởng không an tâm thì có thể đem đến đấu giá hội để kiểm định!” Dương Khang nói.
Lấy được đồ vật, Dương Khang liền bước ra khỏi đại sảnh, xác định lại đại môn Tiêu Gia phương hướng mà bước đi.
Nhưng ngay tại bước chân lúc, thanh âm hệ thống lại lần nữa vang vọng tại Dương Khang trong thức hải.
【 Đinh, ký chủ nhận được nhiệm vụ: Thế giới dị hỏa 】
【 Nhiệm vụ: Thế giới dị hỏa.
Yêu cầu: Thu thập ít nhất 10 loại dị hỏa có tên trên dị hỏa bảng.
Tiến trình: 0/10.
Thời hạn nhiệm vụ: 3 năm.
Phần thưởng: Phong cấm thánh điển, 100.000 phục thiên trị.
Trừng phạt thất bại: -100.000 phục thiên trị. 】
Bất ngờ nhiệm vụ, Dương Khang ánh mắt thay đổi mà nói: “Hệ thống ngươi chơi ta sao, thất bại trừ đi nhiều phục thiên trị như vậy!? Cả gia sản của ta cũng không đủ cho ngươi trừ đi đâu!”
【 Nhiệm vụ: Thế giới dị hỏa.
Yêu cầu: Thu thập ít nhất 10 loại dị hỏa có tên trên dị hỏa bảng.
Tiến trình: 0/10.
Thời hạn nhiệm vụ: 3 năm.
Phần thưởng: Phong cấm thánh điển, 100.000 phục thiên trị.
Trừng phạt thất bại: -100.000 phục thiên trị.
Chú ý: Nếu phục thiên trị của ký chủ không đủ, hệ thống sẽ tự động cho ký chủ nợ với lãi xuất là 1/10 】
Từng câu nói của hệ thống cứ vậy mà vang vọng trong não hải, Dương Khang mặt lại càng thêm đen.
“Một trả mười!? Nợ 100.000 trả 1.000.000...!? Lãi xuất cao như vậy sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi, ngươi như vậy còn quá đáng hơn lũ cho vay lãi nặng ở thế giới cũ của ta nữa!” Dương Khang thầm mắng.
“Ngươi chơi ta như vậy thì ta còn tung hoành cái rắm gì nữa a!?” Dương Khang như chưa thấy đủ mà bồi thêm một câu.
Hệ thống tiếp nhận lấy Dương Khang lời nói nhưng nó vẫn không có cái gì động tĩnh phản hồi. Dương Khang càng là cạn ngôn, lắc đầu mà hỏi: “Hệ thống, vậy có cách nào thần không biết, quỷ không hay mà lấy đi dị hỏa của người khác không!?”
【 Ký chủ có thể dùng chức năng tước đoạt hoặc sao chép để lấy 】
“Vậy ngươi giúp ta sao chép Kim đế phần thiên viêm trong cơ thể Cổ Huân Nhi đi!” Dương Khang nói.
【 Đinh! Không thể sao chép do mục tiêu cách quá xa! 】
“Ai!” Dương Khang thở dài lắc đầu rổi đổi hướng mà cất bước.
Đi đến Cổ Huân Nhi gian phòng, một thiếu nữ thân ảnh hiện ra trước mắt Dương Khang, thiếu nữ vẫn đang chăm chú mà chơi đùa với tiểu bạch thử nhỏ nhắn.
Gõ cửa mà bước vào, thiếu nữ khuôn mặt cũng quay ra theo tiếng động, nhìn lấy Dương Khang đến, Huân Nhi giảo hoạt cười nói: “Ai nha! Hôm nay Dương công tử lại chủ động đến thăm tiểu ny tử ta sao!?”
“Hôm nay ta tới đây là để đánh cái từ biệt với ngươi thôi a!” Dương Khang vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
Nghe được Dương Khang câu nói từ biệt, Cổ Huân Nhi nét mặt tươi cười liền đột nhiên biến mất. Nàng nhìn chăm chú lấy Dương Khang như muốn xác định lại mình có phải hay không nghe nhầm tin tức.
Dương Khang nhận thấy nàng biểu cảm, hắn nở ra một cái nụ cười ôn hòa rồi đưa tay xoa xoa lấy cái đầu nàng, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Đã đến lúc ta cần phải rời khỏi nơi đây thời điểm rồi, một cái tháng này ta rất vui vì có ngươi cùng trò chuyện nha!”
Nhưng cũng đâu ai có thể biết được cái xoa đầu này của hắn lại là chủ yếu để Dương Khang hắn sao chép lấy của nàng xếp hạng thứ tư trong dị hỏa bảng - Kim đế phần thiên viêm.
【 Đinh! Sao chép bản nguyên dị hỏa ‘Kim đế phần thiên viêm’ hoàn tất, phục thiên trị -100 】
“Giá cả cũng có chút hợp lý rồi nha!” Dương Khang trong lòng thoải mái nói.
Quay lại với thực tại, Dương Khang sau khi sao chép trong cơ thể Cổ Huân Nhi dị hỏa, hắn mới thả lấy cánh tay rời khỏi mái tóc dài óng mượt của Huân Nhi nàng.
“Ta rời đi lần này, nhất định đến khi gặp lại ngươi thời điểm, ta sẽ đưa ngươi cùng đi ngao du thiên hạ nha!?” Nhìn lấy Cổ Huân Nhi sắc mặt vẫn có chút khó cói, Dương Khang mới bồi thêm một câu khiến nàng hứng khởi trở lại.
“Được! Nhất định sẽ!?” Huân Nhi quyết tâm mà nói.
“Nhất Định!!” Dương Khang cũng gật nhẹ cái đầu mà đáp lại.
Bước ra khỏi đại môn, Dương Khang quay đầu ngắm nhìn lại Tiêu Gia mà tự vấn: “Không biết sau này Tiêu Gia còn có thể tồn tại nữa không a!?”
Rất cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ ta suốt thời gian qua. Dạo này ta nhiều việc quá, thời gian thiếu thốn nên không có thời gian ra chương mới luôn.
Mong các vị đạo hữu thông cảm.