Chương 49: Bạo Lực

Dịch: Hoangforever

Đông Hải Học Cung rất là rộng lớn.

Sau khi Diệp Phục Thiên đi sâu vào trong Học Cung. Hắn liền phát hiện ra một cảnh thần tiên khác. Đó là một cái kiến trúc vô cùng to lớn. Nó hiện ra theo từng bậc thang mà hắn đi lên. Cung điện ở vị trí cao nhất, hắn phải ngửa đầu lên, mới nhìn thấy được nó. Nó nguy nga, cao vút và tráng lệ vô cùng.

"Đông Hải Học Cung có Thất Cung. Thất Cung này lần lượt là Tử Vi, Phá Quân, Thất Sát, Tham Lang, Thiên Phủ, Võ Khúc và Thiên Tương. Đám người lúc trước đánh nhau với các ngươi là người của Tham Lang cung. Mà cô "bạn gái" mà cậu nhắc tới, nàng ở Tử Vi Cung."

Khi Đường Uyển nói tới hai chữ "bạn gái" kia, từ đôi mắt xinh đẹp của nàng liền hiện ra sự không tin tưởng.

"Trước kia ta ở Học Cung Thanh Châu Thành tu hành. Ở đấy, chức nghiệp tu hành được phân chia rất là rõ ràng. Có phải ở Đông Hải Học Cung cũng như vậy không?" Diệp Phục Thiên hỏi.

"Không phải. Thất Cung trong Đông Hải Học Cung đều có các chức nghiệp tu hành. Đứng sau Thất Cung, cũng chính là các thế lực hàng đầu ở thành Đông Hải. Các thế lực này, phải nói là cực kỳ rắc rối và phức tạp. Bọn họ phát triển học cung một phần là vì mình. Một phần là vì muốn bồi dưỡng cho mình một cái thế lực riêng." Đường Uyển nhỏ giọng, giải thích cho Diệp Phục Thiên hiểu.

"Nội tình rất sâu a." Diệp Phục Thiên nói.

"Ừ." Đường Uyển nhẹ nhàng gật đầu, nói tiếp: "Chính vì như vậy, bên trong Đông Hải Học Cung, Thất Cung cạnh tranh với nhau rất là kịch liệt. Thường xuyên có các trận chiến giữa các cung với nhau. Nhưng nội bộ bên trong mỗi cung lại khá là đoàn kết. Dư Sinh một mình quần chiến với người của Tham Lang Cung như vậy, chẳng khác nào vả vào mặt Tham Lang Cung. Cho nên, theo ta thấy, tốt nhất lúc này các ngươi nên rời khỏi nơi này đi."

Diệp Phục Thiên cười không nói gì. Đường Uyển lại nói tiếp: "Hơn nữa, sau khi Hoa Giải Ngữ vào Học Cung. Nàng liền được một đại nhân vật ở phía sau Tử Vi Cung nhìn trúng. Hiện tại, nàng đã thoát ly khỏi vị trí một đệ tử bình thường. Lúc này, nàng đã có thể tiến vào nơi đứng đầu Tử Vi Cung tu hành. Cho dù, nàng ta có thật sự là bạn gái của cậu. Thì cậu cũng không thể nào tới đó được."

"Yêu tinh quả nhiên lợi hại." Diệp Phục Thiên lẩm bẩm nói nhỏ. Sau đó, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua. Liền thấy xa xa, ở phía đằng sau kia, có một nhóm người rất đông đang đi theo mình. Trận chiến vừa rồi, hiển nhiên có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy. Và đương nhiên bọn họ đều biết, Tham Lang Cung chắc chắn sẽ không có bỏ qua chuyện này. Vì vậy, bọn họ đi theo, muốn chờ xem náo nhiệt.

"Lúc này đi tới đó... có phải sẽ bị mất mặt không?" Diệp Phục Thiên hỏi Đường Uyển.

Đường Uyển quay lại, trừng mắt lên, nhìn hắn một cái. Cái tên này, lúc này là lúc nào rồi, mà vẫn còn có tâm tình để đùa giỡn nữa. Thật không hiểu trong đầu hắn nghĩ cái gì nữa?!

Trong lúc hai người đang còn nói chuyện. Đột nhiên, có một đoàn người to lớn đi về phía mọi người đang đứng. Thanh thế đoàn người này có chút uy nghiêm và hùng hổ. Mà hai người Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê lúc trước bị Dư Sinh bạo hành, cũng có mặt trong đoàn người này. Lúc này, hai người bọn họ đang nhìn về phía Diệp Phục Thiên và Dư Sinh với một đôi mắt lạnh lẽo.

Hai tên này ấy thế mà không có chạy trốn. Quả thực muốn chết!

Diệp Phục Thiên nhìn thấy đối phương xông tới. Hai con mắt nhìn về phía Mộc Vân Nghê, nói: "Lúc trước, không phải các ngươi kiêu ngạo lắm sao? Thì ra, cũng chỉ có vậy."

Mộc Vân Nghê nghe thấy Diệp Phục Thiên nói như vậy, muốn phản bác cũng không thể phản bác lại được. Nhưng mặc kệ tên này nói thế nào, thù này vẫn phải báo.

Đoàn người kia hùng hổ tiến về phía trước, càng lúc càng gần Diệp Phục Thiên. Diệp Phục Thiên quay sang nói với Đường Uyển: "Ta có thể không tiếp nhận khiêu chiến không?"

Đường Uyển đảo hai cặp mắt trắng dã, nhìn Diệp Phục Thiên. Lúc trước, ngươi đánh người của Tham Lang Cung thừa sống thiếu chết như vậy. Lúc này, lại bảo không tiếp nhận khiêu chiến, đối phương mà bỏ qua cho ngươi mới là chuyện lạ đó!

"Các ngươi tự mình xử lý đi."

Đường Uyển yếu ớt nói. Sau đó, lặng lẽ lui về phía sau. Diệp Phục Thiên thấy Đường Uyển như vậy, liền trợn mắt há mồm lên nhìn nàng. Ngươi cũng quá là bất nghĩa đi!

Linh khí các hệ cuồng bạo nổi lên. Một nhóm người tiến lại gần vị trí Dư Sinh đang đứng. Bọn họ tạo thành một trận hình, sẵn sàng nghênh đón đối thủ.

"Dư Sinh, động thủ!" Diệp Phục Thiên hét lên, nói.

Diệp Phục Thiên vừa nói xong, Dư Sinh liền đạp ra phía trước một bước. Từ trên người hắn, một cỗ hơi thở cuồng dã tỏa ra.

Trong nháy mắt, từ trên người mấy vị cường giả bao vây xung quanh Dư Sinh kia liền có pháp thuật được phóng ra.

Hai cây dây mây nhanh chóng cuốn lấy thân thể Dư Sinh. Nó quấn chặt lấy tay, lấy chân Dư Sinh. Đây là một pháp thuật hệ Mộc. Những cây dây mây này còn thô ráp hơn cả cánh tay Dư Sinh. Giống như kiểu nó muốn bao trùm lấy hết cơ thể Dư Sinh lại.

"Băng Phong."

Một cơn bão táp cuốn lấy mọi thứ xung quanh được gọi ra. Không khí lạnh lẽo bao trùm lấy mọi thứ. Nó đem thân thể Dư Sinh và hai cây dây mây kia đóng băng vào bên trong.

"Phanh."

Một tiếng nổ lớn vang lên. Dư Sinh bị băng phong quấn quanh, liền mạnh mẽ bước chân phải về phía trước một bước. Từ trên người hắn pháp thuật bùng nổ ra. Một cỗ ánh sáng màu vàng xuất hiện trên người hắn. Sau đó, hắn lao vút vào giữa đám người đang bao vây mình.

"Tản!" Người cầm đầu liền ra lệnh.

Lập tức, liền có một Phong pháp thuật rơi xuống đầu mọi người. Nó giúp mọi người tăng tốc độ lên. Trong nháy mắt, mọi người tản ra, mơ hồ biến thành một vòng tròn, vây khốn Dư Sinh ở bên trong.

Diệp Phục Thiên thấy một màn như vậy, khóe mắt khẽ nheo lại. Các pháp sư phối hợp với nhau trong trận chiến. Hiển nhiên, pháp thuật cường đại hơn nhiều so với loạn chiến.

Còn hai huynh muội Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê thì đi về phía mấy người Diệp Phục Thiên đang đứng ở bên này. Ánh mắt hai huynh muội hàn lãnh tới cực điểm. Đương nhiên, hận ý của hai huynh muội đối với Diệp Phục Thiên thậm chí còn cao hơn cả hận ý đối với Dư Sinh đã đánh bọn họ tơi bời.

Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh chạy như điên về phía Diệp Phục Thiên. Bọn họ vừa chạy, vừa bạo phát ra linh khí của mình.

Mơ hồ trong đó có một thân ảnh truyền ra thanh âm Hổ Khiếu. Một con hổ màu vàng như ẩn như hiện hiện ra. Linh khí hóa hình. Tốc độ của hắn cũng theo đó mà tăng vọt lên. Giống như một con yêu hổ đánh tới.

Một đạo chưởng ấn đánh ra, bay về phía Diệp Phục Thiên. Bàn tay này ngoằn nghèo bay tới. Nó rất là sắc bén như muốn xé nát thân thể Diệp Phục Thiên ra. Đây là một vị tu hành võ pháp thuộc tính kim, lấy thuộc tính kim để phát động chiến kỹ cận chiến.

"Vinh Diệu Tam Tinh Cảnh."

Diệp Phục Thiên cảm nhận được hơi thở trên người đối phương tỏa ra. Thế nhưng, thân thể của hắn vẫn đứng nguyên, bất động tại chỗ như cũ. Từ trên người hắn, một cỗ lực lượng thuộc tính Thổ bộc phát ra. Nó rất là đáng sợ. Đám người kia mơ hồ nhìn thấy một con cự viên đáng sợ xuất hiện trên người Diệp Phục Thiên. Con cự viên này do linh khí hội tụ mà thành. Nó vô cùng cuồng bạo.

Cũng là linh khí Hóa Hình, tuy nhiên con Cự viên của Diệp Phục Thiên so với con yêu hổ đang đánh tới kia càng thêm bá đạo.

Khi thân thể của đối phương đánh tới, cánh tay Diệp Phục Thiên liền đánh về phía trước một cái. Kèm theo sau đó chính là tiếng gầm thét, xông lên của Cự Viên. Ngay lập tức Hổ Ảnh liền nổ tung. Tiếp đến, bàn tay khổng lồ của con yêu vượn chụp lấy cổ đối phương, nhấc bổng đối phương lên giữa không trung. Một giây sau, ném thẳng hắn xuống mặt đất.

"Rầm!"

Một âm thanh vang dội vang lên, giống như đập vào trong lòng hai huynh muội Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê. Diệp Phục Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ, cười lên một tiếng. Sau đó, hắn lao về phía hai người bọn họ.

Lúc này, một người khác cũng lao tới. Nhưng hắn còn chưa có bất kỳ hoài niệm nào đã bị Diệp Phục Thiên đạp một đạp, ngã sấp xuống mặt đất.

Hai huynh muội Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê thấy vậy liền vội vàng phóng thích ra mệnh hồn của mình. Thân thể nhanh chóng bay lên không trung. Mặc dù lúc trước bị thương không nhẹ. Nhưng vẫn có thể chiến đấu được.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên ở phía sau Diệp Phục Thiên đang còn lao tới kia xuất hiện một ánh sáng chói mắt. Một con Kim Sí Đại Bằng Điểu vỗ cánh bay lên. Nhất thời, hắn giống như một tia chớp màu vàng lao nhanh về phía hai huynh muội. Thân thể như Long, lực như Vượn, thân pháp như Bằng.

"Thiên Mệnh Pháp Sư. Mệnh hồn Kim Sí Đại Bằng Điểu"

Rất nhiều người ở đây nhìn thấy một màn như vậy, trong ánh mắt liền hiện ra phong mang. Thiên Mệnh Pháp Sư vốn đã hiếm có. Mà mệnh hồn là Kim Sí Đại Bằng Điểu lại còn hiếm hơn. Mệnh hồn khác nhau mang lại cho Thiên Mệnh Pháp Sư thuộc tính mạnh yếu khác nhau. Ví dụ như Kim Sí Đại Bằng Điểu và Kim Điêu đều có hai thuộc tính Phong và Kim. Nhưng Kim Sí Đại Bằng Điểu lại có thể mang lại cho Diệp Phục Thiên thêm thuộc tính tăng phúc. Đương nhiên là nó dễ dàng đè chết tươi con Kim Điêu.

Hơn nữa, mệnh hồn theo sự phát triển của Thiên Mệnh Pháp Sư cũng sẽ trưởng thành lên. Mệnh hồn càng mạnh, hậu kỳ càng thêm cường đại.

Đường Uyển nhìn thấy vậy cũng sửng sốt. Không trách, tên này lại kiêu ngạo như vậy. Thì ra, hắn có tư cách để kiêu ngạo!

"Cẩn thận." Mộc Khinh Vân mở miệng nói. Vừa nói xong, thân thể Diệp Phục Thiên như chim đại bàng đã lao tới. Nó giống như một tia chớp màu vàng bay về phía hắn.

Mộc Vân Khinh thấy vậy, sắc mặt liền trở nên khó coi. Cũng lao về phía Diệp Phục Thiên còn đang lao về phía mình kia. Mặc dù mệnh hồn hắn yếu hơn đối phương. Nhưng cảnh giới của hắn lại cao hơn. Hắn không tin hắn thua đối phương được.

Hai màu vàng rực rỡ, lóe mắt va chạm vào nhau. Cánh chim cắt không khí. Đám người ở phía dưới chỉ nhìn thấy hai người lao vào nhau, đại chiến giữa không trung. Linh khí xung quanh quay cuồng, bạo động.

"Tại sao lực lượng của hắn lại mạnh như vậy?"

Mọi người nhìn thấy thân thể Diệp Phục Thiên và thân thể Mộc Vân Khinh va chạm vào nhau. Thế nhưng Diệp Phục Thiên lại chiếm ưu thế, liền thốt lên một câu. Rất nhanh, thân thể Mộc Vân Khinh bị quả đấm của Diệp Phục Thiên quét trúng. Ngay lúc Mộc Vân Khinh còn chưa kịp ổn định lại. Thì một khắc sau, chân Diệp Phục Thiên đã đạp lên người hắn. Ngay lập tức, cơ thể Mộc Vân Khinh bay thẳng tắp về phía mặt đất. Quả thực, là quá tàn bạo.

Mộc Vân Nghê nhìn thấy Diệp Phục Thiên nhìn về phía mình, liền vội vàng bỏ chạy. Cái tên này không khác tên Dư Sinh kia là bao. Hắn đáp trả lại nàng càng thêm thẳng thừng, càng thêm hung mãnh hơn. Diệp Phục Thiên đuổi theo nàng. Sau đó dùng một quyền đánh bay nàng. Ngày hôm nay, hai huynh muội Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê bị đám người Diệp Phục Thiên hành hạ thừa sống thiếu chết tới những hai lần. E rằng sau vụ này, có lẽ sẽ lưu lại bóng ma trong lòng hai người.

Rất nhiều người nhìn thấy hai huynh muội Mộc Vân Nghê như vậy, cũng không đành lòng nhìn nữa. Nhất là đối với vị tiểu mỹ nữ kia. Hai cái tên này không biết thương hương tiếc ngọc là gì à?!

Chiến trường bên Dư Sinh cũng nằm xuống vài người. Dư Sinh quả thật quá hung bạo và ngông cuồng. Hắn giống như thiên thần hạ phàm vậy. Nếu như không phải hắn bị mọi người liên thủ, vây khốn lại, căn bản đám người này không phải là đối thủ của hắn. Mà hai vị cường giả cảnh giới Vinh Diệu Ngũ Tinh kia cũng như vậy, đều không phải là đối thủ của hắn.

Thân hình Diệp Phục Thiên lóe lên. Sau đó phóng về phía không trung, nơi vị pháp sư thuộc tính Phong đang bay ở đó. Rất nhanh, vị pháp sư thuộc tính Phong liền bị một tát đánh bay. Kết quả thế nào ai cũng biết rồi đó, vô cùng thê thảm.

"Tham Lang Cung thảm rồi."

Mọi người nhìn thấy một màn như vậy, âm thầm run sợ trong lòng. Bọn họ hiển nhiên đánh giá thấp sự cường đại của Dư Sinh và Diệp Phục Thiên. Mặc dù bên đoàn người mới tới có tận hai vị cường giả cảnh giới Vinh Diệu Ngũ Tinh. Thế nhưng, sau khi Diệp Phục Thiên gia nhập cuộc chiến, Dư Sinh như biến thành một con mãnh thú xổng chuồng. Quả thực, hắn quét ngang tất cả. Không lâu sau, trên mặt đất nằm la liệt một đống người. Lúc đến, khí thế rất là hung hãn. Nhưng hiện tại, lại vô cùng thê thảm. Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm thấy thương xót cho Tham Lang Cung. Lần này cũng quá mất thể diện đi.

Nhưng mà hai vị này đến tột cùng là ai vậy? Cũng quá là bạo lực đi!

Một con Hắc Phong Điêu đáp xuống mặt đất, Diệp Phục Thiên hô: "Dư Sinh, rút lui."

Vừa nói xong, hai người liền di chuyển về phía Hắc Phong Điêu đã đáp xuống. Hai con mắt xinh đẹp của Đường Uyển liếc nhìn Diệp Phục Thiên một cái. Tên này mà cũng biết chuồn đi à?

"Bạn gái của ta nếu như tới tìm cô, dẫn cô ta tới Cầm Viên."

Diệp Phục Thiên nhỏ giọng nói với Đường Uyển. Sau đó bước lên Hắc Phong Diêu. Hắc Phong Diêu vỗ cánh, bay vút lên bầu trời.

Hắn cũng không có ngu chạy tới Tử Vi Cung hét lên hắn đang tìm bạn gái!

"Nhớ kỹ, ta là Diệp Phục Thiên."

Giọng nói Diệp Phục Thiên truyền tới, rơi vào tai mọi người. Giống như châm chọc đám người Tham Lang Cung.

Trong đầu Đường Uyển vang lên những lời Diệp Phục Thiên nhắn nhủ lại cho nàng. Lại nghĩ tới vị thiếu nữ xinh đẹp kia. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ trong đầu, chắc do mình nghĩ nhiều rồi. Cái tên không có đứng đắn này, có thể hắn nói đùa thì sao?!

Trên bầu trời, Diệp Phục Thiên nhìn lại Đông Hải Học Cung càng lúc càng mờ dần kia, nhỏ giọng nói:

"Yêu tinh, ta chỉ có thể dùng phương thức này để nói cho người biết, ta đã tới rồi!"