"Tin tức hẳn không sai, chúng ta có thể tìm được vài vết tích trong lịch sử phủ Đông Hải, chỉ là không biết ông ấy rốt cuộc có lưu lại thứ gì ở thành Thanh Châu hay không." Trung niên nói.
"Hy vọng không uổng phí chuyến này." Thanh niên nở một nụ cười. Thực sự rất khó tưởng tượng, nhân vật nổi bật nhất Đông phương Thần Châu trăm ngàn năm qua lại đến từ một đảo thành.
Diệp Thanh Đế - truyền thuyết của Đông phương Thần Châu và Đông Hoàng Đại Đế cùng nhau thống trị Đông phương Thần Châu ba trăm năm, mười lăm năm trước ông bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết đến nay vẫn là bí ẩn, không người nào dám điều tra nguyên nhân cuối cùng. Ba chữ Diệp Thanh Đế đã trở thành cấm kỵ, lại phát hiện được ông đã từng lưu lại một vài vết tích ở phủ Đông Hải, chứng minh ông đến từ phủ Đông Hải, hơn nữa phương hướng cuối cùng chính là thành Thanh Châu – một trong những đảo thành của Đông Hải.
Thuyền chạy rất nhanh, dần dần tới gần bờ, thành Thanh Châu chầm chậm phóng to trong tầm mắt.
Bên bờ biển, có rất nhiều nhân vật lớn đang cùng đợi, thành chủ, còn có các nhân vật lớn của Mộ Dung thương hội, lộ vẻ cung kính khác thường.
…
Thành Thanh Châu không biết những nhân vật lớn sắp đến, Diệp Phục Thiên cũng không biết.
Đi trên con phố quen thuộc, Diệp phủ dần dần hiện ra trước mắt, bước đi của hắn ung dung, có chút nhớ nhà.
"Phục Thiên đã về rồi kìa." Một đại nương bán bánh nướng trên phố hô lên.
"Chào Xa đại nương." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng cười, gọi lớn về phía hai lão nhân gia đang đánh cờ gần đó: "Vương đại gia, Vân gia gia."
"Tiểu tử ngoan, đứa trẻ nhà tiểu Lâm năm nay cũng mười lăm rồi, dáng dấp xinh xắn lắm đấy." Vương đại gia cười hì hì nói.
"Lâm thúc, tiểu Thanh có ở nhà không?" Diệp Phục Thiên dừng lại hỏi chưởng quầy một tiệm rượu bên đường.
"Không có không có, Phục Thiên, ngươi đã lâu không về nhà, mau mau về thăm đi." Chưởng quầy run run cười nói, hung hăng trợn mắt nhìn Vương đại gia.
"Phục Thiên ca ca đã trở về?" Trong tiệm rượu truyền ra một tiếng nói trong trẻo.
"Nha đầu chết tiệt mau trở về làm việc." Chưởng quầy thấp giọng mắng, Diệp Phục Thiên chớp mắt cười, tiếp tục đi về phía trước, khoát tay nói:
"Tiểu Thanh, hôm nào ta tìm muội chơi nhé."
Sau khi hắn rời đi, Vương đại gia nói với Lâm chưởng quầy: "Tiểu Lâm à, Phục Thiên là thiếu gia của Diệp gia, tìm nha đầu nhà ngươi chơi đùa, ngươi còn không vui sao?"
"Đại gia, tên tiểu ma đầu đó không đứng đắn, con gái nhà ai chưa từng bị thằng nhóc ấy lừa bằng những lời lẽ đường mật, ta dám sao?" Vẻ mặt Lâm chưởng quầy đau khổ nói. Con gái nhà nào nhìn trúng tiểu ma đầu này, xác định chắc chắn xui xẻo.
Diệp Phục Thiên không biết những lời bàn tán ấy, xuyên qua phố, thấy phía trước có một tòa phủ đệ độc lập, trên có khắc chữ "Diệp".
Bên ngoài phủ có hai gã thủ vệ, bên cạnh có một hình bóng tóc hoa râm hơi khom lưng, ánh mắt đục ngầu nhìn ra bên ngoài phủ, lúc nhìn thấy Diệp Phục Thiên, ánh mắt đục ngầu đó mới có chút ánh sáng.
"Nghĩa phụ." Diệp Phục Thiên còn chưa tới nơi đã lên tiếng gọi, chạy tới trước cổng phủ, nói:
"Nghĩa phụ, tại sao người lại ở đây?"
Vẻ ngoài của ông cũng không già, nhưng bởi vì tóc và dáng người khom khom khiến ông có vẻ già nua khác thường, ông nở nụ cười với Diệp Phục Thiên, nói: "Cuối năm, nghĩ con cũng sắp về nên ta ở đây đợi. Đúng rồi, tại sao không thấy Dư Sinh?"
"Dư Sinh đến Thiên Yêu sơn rèn luyện rồi." Diệp Phục Thiên đi lên trước, đỡ cánh tay của lão nhân, nói:
"Nghĩa phụ, tóc bạc người lại bạc thêm."
"Không sao, không sao, thấy con trưởng thành là tốt rồi, đối với nghĩa phụ mà nói, đây chính là điều vinh hạnh nhất." Lão nhân tóc trắng lắc đầu cười nói.
"Nghĩa phụ lại nói lung tung rồi." Diệp Phục Thiên nghe thấy nghĩa phụ nói "vinh hạnh", không biết nói gì hơn.
"Lung tung gì chứ, tương lai sẽ có một ngày con hiểu lời nghĩa phụ nói." Lão nhân cười nói:
"Đi, về nhà thôi."
"Vâng, về nhà." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng bước đi, tới một đình viện, thấy Diệp Bách Xuyên nói:
"Tiểu tử thối còn biết trở về à, cuối năm lại chạy đi đâu gây họa cho con gái nhà người ta rồi?"
Diệp Phục Thiên sầm mặt, cạn lời, nói: "Cha, con vừa trở về, có thể để con cảm nhận chút tình thương của cha không?"
"Phục Thiên, đừng để ý tới cha con, để mẹ nhìn kỹ một chút nào." Một phu nhân đoan trang xinh đẹp đi đến, chính là mẹ của Diệp Phục Thiên – Diệp Nhu. Cha mẹ hắn cùng họ, nghe nói mẫu thân hắn là người khác xứ, quen biết lúc phụ thân ra ngoài rèn luyện, có hắn rồi mới trở về quê nhà.
"Chà, không biết ai đó trúng số gì mà lại có thê tử hiền lành xinh đẹp thế này." Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua Diệp Bách Xuyên, nói.
"Tiểu tử con muốn ăn đòn hả, con có bản lĩnh thì mang về một thê tử hiền lành xinh đẹp như thế cho lão tử xem xem." Diệp Bách Xuyên đi tới bên cạnh Diệp Nhu, đắc ý nói.