"Thức Tỉnh tầng tám." Thiếu niên nhàn nhạt mở miệng, lúc này đây, thậm chí ngay cả tên cũng lười nói, lộ vẻ thờ ơ lãnh đạm hơn cả Mục Giang.
"Ta lên." Phía học cung Thanh Châu có người đi ra.
"Là Thanh Sơn sư huynh." Mọi người thấy thiếu niên đi ra đều có không ít kỳ vọng. Lý Thanh Sơn là hạng ba giáp bảng thi Hội năm nay, vào Kiếm các tu hành.
"Ba kiếm là đủ." Thiếu niên học cung Hắc Diễm cười khẩy.
"Cuồng vọng." Đệ tử học cung Thanh Châu lộ ra vẻ giận dữ, quá càn rỡ.
"Mời." Lý Thanh Sơn lạnh lùng rút kiếm, kiếm ý lượn lờ quanh thân, phát ra âm thanh gào thét.
Kiếm ý cũng là một loại võ ý, hơn nữa là võ ý vô cùng mạnh tựa như cảm nhận linh khí thiên địa bằng kiếm ngưng tụ thành thuộc tính của kiếm, tương đương thuộc tính pháp sư. Sự tấn công của kiếm tu vô cùng đáng sợ.
Lần này Lý Thanh Sơn cẩn thận hơn Thu Nham, hắn như núi bất động nhưng thiếu niên đối diện lại châm chọc cười nói: "Thật đúng là biết nghe lời."
Giọng nói vang lên, thân hình của hắn lao về phía Lý Thanh Sơn như gió, hoa tuyết xung quanh cuồng loạn bay lượn, thân thể hắn như gió chớp.
"Pháp sư thuộc tính Phong, cẩn thận!" Rất nhiều người trong học cung Thanh Châu biến sắc, một pháp sư thuộc tính Phong chủ tu kiếm thuật sẽ rất đáng sợ.
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn nghiêm túc, thấy đối phương lao đến, hắn xuất kiếm như du long nhưng chỉ thấy hàn quang lóe lên, kiếm của đối phương trên không trung xẹt qua một đường, phong chi kiếm ý nhanh như chớp.
Kiếm trong tay Lý Thanh Sơn run rẩy, kiếm ý cường đại điểm vào không khí nhưng đối phương chỉ lưu lại một kiếm rồi biến mất, hắn nghiêng người…
"Sư huynh!" Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm chiến trường, kiếm tu chiến cực kỳ mạo hiểm.
Tay trái Lý Thanh Sơn đánh ra, vận khí hóa thành kiếm, ngăn trở đòn tấn công nghiêng người nhưng đối phương lại biến mất rồi xuất hiện ở phía sau hắn, một tia hàn quang lóe lên, tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm thiết.
Lưng Lý Thanh Sơn bị xẹt qua một đường, máu không ngừng tuôn.
"Kiếm thứ ba." Đối phương thu kiếm, trực tiếp đạp tuyết trở về chỗ cũ. Học cung Thanh Châu lại cảm giác lạnh hơn một chút, lần này người học cung Hắc Diễm đưa đến rất mạnh.
"Nếu đệ tử học cung Thanh Châu chỉ có thực lực như thế này thì không cần phải lãng phí thời gian." Lúc này, học cung Hắc Diễm lại có một vị thiếu niên đi ra, thiếu niên này da rất trắng, gương mặt sạch sẽ nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng kiêu ngạo, bất cứ ai chỉ cần liếc nhìn hắn là có thể cảm giác được sự kiêu ngạo của hắn.
"Sư đệ, những phế vật này còn cần đệ tự mình ra tay sao?" Phía sau có người nói, thiếu niên lắc đầu:
"Nếu đều đã tới, đương nhiên phải để cho chúng biết bản thân đang ở mức nào, ta là tầng bảy Huyền Diệu cảnh, mọi người bất luận là cảnh giới nào đều có thể lên nghênh chiến."
Đệ tử học cung Thanh Châu xôn xao, tầng bảy lại cuồng ngôn khiêu chiến không màng cảnh giới, bất kỳ đệ tử học cung Thanh Châu cảnh giới nào cũng có thể xuất chiến.
"Ta muốn lĩnh giáo ngươi." Dương Tu đi ra. Lần trước chịu nhục ở thi Hương, lần này hắn hy vọng có thể chứng minh năng lực bản thân.
"Ta nữa." Tiếp đó có mấy người đi ra, thiếu niên lướt nhìn bọn hắn nói: "Các ngươi cùng lên đi."
Âm thanh vừa rơi xuống, hắn bước một bước trên mặt đất, hoa tuyết bị đánh văng ra, trên mặt đất xuất hiện một đồ án, các đệ tử học cung Thanh Châu đi ra nhao nhao thi triển sức mạnh của bản thân. Thiếu niên tựa như không nhìn thấy bọn họ, không ngừng giậm chân tại chỗ, dần dần đồ án trên mặt đất càng ngày càng phức tạp, phía trên mơ hồ còn có ký tự cổ xưa.
"Pháp trận!" Sắc mặt của các nhân vật lớn trong học cung Thanh Châu trở nên nặng nề trong chớp mắt, thiếu niên kiêu ngạo với dung nhan có chút non nớt ấy chưa tới mười lăm tuổi lại có thể bố trí pháp trận? Hơn nữa, tốc độ còn nhanh như vậy!
Linh khí thiên địa điên cuồng hội tụ về phía pháp trận, thiếu niên đứng chính giữa ngạo nghễ không gì sánh được. Thần sắc các đệ tử học cung Thanh Châu đi ra cũng thay đổi nhưng lúc này cung đã lên dây không thể không bắn, họ liếc nhau rồi đồng thời tấn công về phía đối phương.
Thấy sự tấn công dồn dập, trong mắt các thiếu niên học cung Hắc Diễm hiện lên một nụ cươi khinh miệt. Tâm niệm vừa động, trong chớp mắt quanh thân hắn tỏa ra hào quang óng ánh, phía sau xuất hiện một bức trận đồ hỗ trợ pháp trận trên mặt đất.
"Đi đi." Thiếu niên thờ ơ nói, trong thoáng chốc trận pháp xuất hiện rất nhiều con mãng xà lửa khổng lồ tấn công về phía mọi người, pháp thuật mãng xà lửa Dương Tu hội tụ so với những con mãng xà này chỉ như một con rắn nhỏ trực tiếp bị nuốt gọn.
Cung chủ Thủy Hành cung của học cung Thanh Châu bước lên trước một bước, trong phút chốc nhiệt độ tựa như giảm xuống rất nhiều, hàn khí lạnh lẽo giáng xuống đóng băng hết tất cả hóa thành Băng Tuyết Phong Bạo, tất cả mãng xà lửa vụt tắt.