"Sư phụ đúng là sư phụ." Diệp Phục Thiên cảm thán một tiếng, luận về cảnh giới quả nhiên người vẫn cao thâm hơn hắn.
Những ngày ở cùng, hắn đã biết tên của lão sư là Hoa Phong Lưu.
Khi Diệp Phục Thiên biết cái tên này liền cảm khái, cảnh giới của sư phụ quả nhiên hắn không thể theo kịp.
"Phục Thiên, mấy ngày nay, về tu hành bùa chú con đã hoàn toàn có thể xuất sư, cùng với sự gia tăng cảnh giới thì uy lực của bùa chú con khắc cũng sẽ mạnh hơn." Ánh mắt Hoa Phong Lưu nhìn Diệp Phục Thiên. Chỉ trong hai tháng, tuy tu vi của Diệp Phục Thiên chỉ là tầng bảy Huyền Diệu cảnh nhưng hắn đã có thể khắc ra bùa chú pháp thuật cấp Thức Tỉnh cao nhất.
"Đều nhờ lão sư dạy tốt." Diệp Phục Thiên khom người nói.
Hoa Phong Lưu khoát tay áo: "Là do con có thiên phú ưu tú, đổi lại là lão sư khác cũng giống vậy, nhưng tuyệt đối không thể kiêu ngạo tự mãn, thế giới bên ngoài phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của con. Con đường con phải đi chỉ vừa mới bắt đầu, ngoại trừ bùa chú, nếu con có vấn đề về việc tu hành thì cứ đến tìm ta."
"Đệ tử đã ghi nhớ cẩn thận." Diệp Phục Thiên gật đầu.
"Được rồi, con đi đi." Hoa Phong Lưu gật đầu nói.
Diệp Phục Thiên gật đầu, hắn quỳ gối trên mặt tuyết, dập đầu ba cái với Hoa Phong Lưu, nói: "Nhập môn đã mấy tháng nhưng đệ tử chưa từng hành lễ bái sư, mặc dù đệ tử thích vui đùa, nhưng những lời trước đó đều nghiêm túc, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, những giáo huấn của lão sư, đệ tử luôn khắc trong tâm khảm."
Dứt lời, Diệp Phục Thiên mới chậm rãi đứng dậy nói: "Đệ tử cáo lui."
Sau đó, hắn vừa nhìn về phía Hoa Giải Ngữ vừa cười nói: "Yêu tinh, đừng quá nhớ nhung ta nhé."
Không đợi Hoa Giải Ngữ đáp lại, hắn liền xoay người đi ra khỏi biệt viện.
"Tiểu tử này khiến ta có chút không quen." Hoa Phong Lưu cười lắc đầu.
"Tại sao cha lại thích hắn như vậy?" Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ nhìn phụ thân, nàng đương nhiên cảm nhận được phụ thân thật sự yêu thích Diệp Phục Thiên, nhưng chỉ là bởi vì thiên phú sao?
"Trước đây ta thấy hắn có thiên phú nên mới nhận làm đệ tử, nhưng sau khi nghe con nói về nó và chuyện xảy ra trong kỳ thi Hương, ta có thể biết được sau vẻ ngoài bất cần đời của Phục Thiên là một trái tim tinh khiết. Suốt ba năm trời bị trêu chọc nhục nhã, nếu là người thường, trên gương mặt chắc chắn sẽ có sự oán hận, nhưng trên mặt của nó chỉ có ánh mặt trời, hơn nữa, chỉ vì xếp hạng của Dư Sinh, nó dám đứng ra đối mặt trực tiếp với học cung Thanh Châu, có thể thấy được nó là người trọng tình trọng nghĩa."
Hoa Phong Lưu cười nói:
"Mà hai tháng ở chung này, ta quả thật càng ngày càng thích tính cách của nó."
"Cho nên ngay cả nữ nhi ruột thịt cha cũng muốn bán?"
Hoa Giải Ngữ trợn mắt nhìn phụ thân nói:
"Cho dù đúng như lời con nói, nó có nhiều ưu điểm nhưng lại háo sắc vô sỉ thì cũng chạy không thoát mà?"
"Lẽ nào con không cảm thấy nó rất đáng yêu sao?" Hoa Phong Lưu cười nói.
"…" Hoa Giải Ngữ cảm giác thế giới này có chút mất trật tự, phụ thân là người chững chạc từ trước đến nay, bây giờ lại giống như bị trúng độc của người khác.
Hoa tuyết không ngừng nhẹ nhàng rơi xuống, học cung Thanh Châu bao trùm trong một màn tuyết trắng, thánh địa thành Thanh Châu càng trở nên thần thánh muôn phần.
Vậy mà lúc này đệ tử học cung Thanh Châu không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, sáng sớm hôm nay có một nhóm cường giả tìm đến bên ngoài học cung.
Sau khi những cường giả kia đến, sư trưởng học cung Thanh Châu vội bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, điều động rất nhiều cường giả, thậm chí có cả cung chủ của Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng một vài đệ tử chính thức lớn tuổi hơn lại biết đám người kia tới từ nơi nào và vì sao mà đến.
Bọn họ biết sự uy nghiêm của thánh địa có thể sẽ bị khiêu khích nghiêm trọng
Học cung Thanh Châu trở nên hỗn loạn, rất nhiều đệ tử nhao nhao tụ tập về một phía.
Diệp Phục Thiên đi trên đường thấy tình hình có chút kỳ lạ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tựa hồ học cung Thanh Châu có đại sự gì đó.
"Diệp Phục Thiên." Còn chưa tới biệt viện, Diệp Phục Thiên đã nghe có tiếng người gọi mình, ánh mắt nhìn qua thấy được một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, hắn liền nở một nụ cười.
"Huynh đi đâu vậy?" Phong Tình Tuyết hỏi.
"Ta về tìm Dư Sinh." Diệp Phục Thiên nói.
"Học cung Thanh Châu đang triệu tập đệ tử, Dư Sinh ca hẳn là đã qua bên đó." Phong Tình Tuyết nói, ánh mắt Diệp Phục Thiên chợt sáng lên như đang suy tư điều gì.
Phong Tình Tuyết nắm lấy vạt áo, hình như nàng có hơi căng thẳng rồi nhẹ nhàng nói: "Hay là chúng ta đến đó xem sao nhé?"