"Đúng là không biết trời cao đất rộng, ngươi nói võ đạo người tu hành có thể vây mà không công, nhây đến chết với một pháp sư ư, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao chiến thắng ta?" Dương Tu đầy kiêu ngạo và tự tin, đó là sự kiêu ngạo của pháp sư.
"Thi văn lúc trước sư trưởng đã nhắc nhở ngươi, người mạnh là mạnh, muốn ngươi tự kiểm điểm lại mình nhưng xem ra ngươi không hề biết hối lỗi." Diệp Phục Thiên nhìn Dương Tu lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Những gì hôm qua ta nói là chỉ tình huống bình thường, còn hôm nay đối mặt với ngươi, ta căn bản không cần lãng phí thời gian với ngươi."
Nói xong, Diệp Phục Thiên từng bước đi về phía trước, trên người hắn có một luồng chiến ý mạnh mẽ lan tràn rồi tụ thành một đại thế, hung mãnh lao ra.
"Hắn muốn đối đầu Dương Tu ngạnh hả?" Mọi người nghe được lời Diệp Phục Thiên lời nói xong cũng bất ngờ, tên võ đạo Huyền Diệu cảnh muốn trực tiếp chính diện đối đầu với pháp sư? Quyết đấu với pháp thuật cường đại của Dương Tu sao?
"Xem ra có chút đắc ý vênh váo rồi." Có người lên tiếng châm chọc.
Dương Tu cũng cười, cười mỉa mai, hắn đồng thời đi về phía trước đối mặt với Diệp Phục Thiên, vòng rắn lửa trên người không ngừng hội tụ, lại mơ hồ hóa thành một con mãng xà lửa khổng lồ có vẻ vô cùng dữ tợn. Không gian phía trước Dương Tu đều trở nên cuồng loạn xao động, con mãng xà lửa khổng lồ dường như muốn thôn tính tất cả.
"Hắn điên rồi sao." Tần Y thấy pháp thuật Hỏa Diệm của Dương Tu quá kinh khủng, nàng có chút căng thẳng nhìn Diệp Phục Thiên, đây là pháp thuật có sức công phá rất mạnh, hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.
"Đã như vậy, hôm nay ta không thể làm gì khác hơn là dạy dỗ ngươi nên làm người như thế nào." Miệng Dương Tu thốt ra giọng nói lạnh băng, thân thể hắn nhanh chóng chạy vút lên.
Vòng chiến ý mạnh mẽ trên người Diệp Phục Thiên cũng lao tới, cơ thể của hai người như hai tia chớp, đâm vào nhau trên diễn võ trường.
Vào thời khắc này, chiến ý quanh người Diệp Phục Thiên đột nhiên hóa thành màu tím, ánh sáng màu tím cường đại lượn lờ quanh thân mơ hồ có Long Vận.
Tựa như có tiếng rồng gào thét phát ra trên người Diệp Phục Thiên, rất nhiều người khiếp sợ khi thấy cảnh này, hầu như đúng lúc này Diệp Phục Thiên và Dương Tu sắp chạm vào nhau, hai người đồng thời cùng tấn công.
Dương Tu quát lớn một tiếng, mãng xà lửa thôn tính tất cả, gào thét về phía Diệp Phục Thiên.
"Rống…" Một tiếng rồng gầm vang lên, Diệp Phục Thiên phảng phất hóa thành chân long, cánh tay hắn đánh ra phía trước, lập tức một long ảnh màu tím bay ra như nộ long xuất hải.
Lôi long màu tím và mãng xà lửa va chạm, trong nháy mắt, mãng xà lửa nhanh chóng tiêu tán dưới sự tấn công của lôi long, không ngừng biến mất, mà lôi long sắc tím tiếp tục tiến về phía trước, đánh vào người Dương Tu, chiến ý nhập thể khiến Dương Tu bay thẳng ra ngoài hệt như Lăng Tiếu nhưng lần này bay xa hơn, rơi cũng đau đớn hơn.
"Ngự Long quyết, đây là chiến kỹ của Ngự Long quyết - Nộ long xuất hải." Đệ tử ngoại môn khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, hôm qua Diệp Phục Thiên đến tàng thư các mượn đọc Ngự Long quyết bị bao nhiêu người trêu chọc, dưới cái nhìn của bọn họ, Ngự Long quyết vốn là gân gà, không có cách nào tu luyện thành.
Nhưng lúc này Diệp Phục Thiên giáng một đòn hung bạo khiến những kẻ trêu chọc Diệp Phục Thiên hôm qua cảm thấy mặt nóng hừng hực, ai nói Ngự Long quyết không thể tu luyện? Diệp Phục Thiên dùng sự thật trước mắt nói cho bọn hắn biết rằng chuyện bọn họ không làm được cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều không làm được.
"Vẻn vẹn có một ngày mà hắn đã luyện thành Ngự Long quyết sao? Đây là thật sao?" Nhiều đệ tử ngoại môn run rẩy, đây quả thực là điều không dám tưởng tượng.
"Sức mạnh sấm sét, hắn không chỉ là một chiến sĩ, hắn dùng sức mạnh sấm sét."
Rất nhiều đệ tử chính thức và lão sư của học cung Thanh Châu nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên trên diễn võ trường với đôi mắt sáng rực, trong đầu đồng thời xuất hiện một giọng nói, võ pháp kiêm tu, Diệp Phục Thiên hắn tu hành sức mạnh sấm sét, nhưng là một chiến sĩ Huyền Diệu cảnh dùng chiến kỹ sấm sét để giao chiến.
"Vì sao ngươi vẫn không tin ta?" Diệp Phục Thiên nhìn dáng vẻ bi thảm của Dương Tu thở dài, hắn đi về phía trận pháp linh khí, ánh mắt nhìn diễn võ trường mênh mông xung quanh, lên tiếng nói: "Lúc trước ta quên nói, ngoại trừ năng lực cảm nhận thiên địa linh khí võ đạo thiên phẩm, năng lực cảm nhận linh khí thuộc tính Lôi… cũng đồng thời là, thiên phẩm."
Giọng nói vừa thốt ra, pháp trận đột nhiên sáng lên chói mắt những tia sấm sét, lôi quang quanh cơ thể Diệp Phục Thiên di chuyển, thần thánh không gì sánh được.
Giờ khắc này, mọi người cùng ngắm nhìn hình bóng thiếu niên không ai sánh nổi ấy, phảng phất thấy được tuổi trẻ khinh cuồng trên người của hắn.