Nói chung bất luận thế nào, kẻ thi văn đệ nhất hào quang vô hạn hôm qua sẽ bị làm nhục thôi, hôm qua tỏa sáng bao nhiêu thì hôm nay sẽ mất mặt bấy nhiêu.
"Diệp Phục Thiên." Một giọng nói lạnh như băng vang lên, mọi người đều nhìn về hướng đó, người lên tiếng chính là Dương Tu.
Thi văn hôm qua, có thể nói Dương Tu đã mất hết thể diện, có thể tưởng tượng được lửa giận kìm nén trong lòng sẽ được bùng phát bất cứ lúc nào.
"Hôm nay ta sẽ biết ngươi rốt cuộc có phải là kẻ chỉ biết lý luận suông hay không." Dương Tu thờ ơ nói.
Ngoại trừ Lăng Tiếu và Dương Tu còn có rất nhiều ánh mắt hướng về phía Diệp Phục Thiên, đều lộ ra ý lạnh.
Diệp Phục Thiên cảm nhận được những ánh mắt này, đôi mắt không khỏi nhìn về phía thiếu nữ yêu nghiệt kia, hôm qua nàng ấy ngoái đầu nhìn mình cười, nhưng lại gây ra cho mình không biết bao nhiêu thù hận, trước đây đại đa số người cũng chỉ thích xem náo nhiệt, chờ chuyện cười của hắn, hiện tại hắn lại nghiễm nhiên thành công khiến toàn dân công kích như thể là hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
"Người này chính là Diệp Phục Thiên thi văn đệ nhất hôm qua, xem ra đã đắc tội với rất nhiều người." Ánh mắt của những người trên khán đài cũng nhìn thiếu niên ấy, lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Nghe nói hắn suốt ba năm vẫn dừng lại ở tầng một Tụ Khí cảnh, không có thiên phú cũng không biết tu hành, liên tục ba năm chẳng bao giờ tham gia thi Hương, lần này bỗng nhiên tham gia, đoạt được thi văn đệ nhất."
"Có điều hôm nay thấy thế cục này sợ là thảm rồi, nghiễm nhiên là cái đích cho mọi người chỉ trích." Đoàn người thấp giọng bàn tán, trong lúc nhất thời, Diệp Phục Thiên trở thành tiêu điểm tuyệt đối.
Áp lực có chút lớn đó.
Trong diễn võ trường đã khắc một pháp trận linh khí dùng để kiểm tra thiên phú cảm nhận linh khí của người tu hành. Tuy đệ tử học cung Thanh Châu cũng đã kiểm tra lúc nhập môn, nhưng năng lực cảm nhận cũng không phải là bất biến, có người sau khi tu hành thì thiên phú nhận biết sẽ trở nên mạnh mẽ.
Lúc này, có một vị trưởng giả đứng trước pháp trận, ánh mắt của hắn nhìn học viên xung quanh, nói: "Quy tắc như quá khứ, luận chiến, ai sẽ lên đầu tiên?"
"Ta lên." Một giọng nói vang lên, sau đó một thiếu niên đi tới chính giữa, không ngờ là Lăng Tiếu.
Hắn đi tới pháp trận, nhắm mắt lại cảm nhận, sau đó, phía dưới pháp trận dần dần sáng lên ánh sáng chói mắt, xung quanh có gió gào thét.
Đồng thời, quanh người Lăng Tiếu, sức mạnh gió vô hình tùy ý di chuyển, y phục trên người hắn phát ra âm thanh phần phật chuyển động theo gió, thiếu niên tư thế oai hùng, phong thái phi phàm.
"Năng lực cảm nhận thuộc tính Phong địa phẩm, tu vi tầng sáu Vô Song cảnh." Trưởng giả bên cạnh pháp trận nói: "Có tham gia luận chiến hay không?"
"Ta khiêu chiến, Diệp Phục Thiên." Ánh mắt Lăng Tiếu nhìn thẳng Diệp Phục Thiên phía trước, hắn lên đầu tiên chính là vì không đợi được muốn thấy Diệp Phục Thiên lộ nguyên hình, làm trò hề cho mọi người!
Lăng Tiếu không biết vì sao mình căm ghét Diệp Phục Thiên như vậy, có lẽ bởi vì hắn là một phế vật tu hành lại không hề nhận thức được sự yếu kém của mình. Hắn đùa giỡn nữ thần Tần Y, thường xuyên cãi nhau vui đùa với Phong Tình Tuyết. Những điều này Lăng Tiếu không cách nào làm được, ngoài ra, hắn lại được ngồi cạnh Hoa Giải Ngữ ở buổi thi văn, sau khi thi văn kết thúc, Hoa Giải Ngữ còn ngoái đầu nhìn hắn cười.
Tất cả những điều này khiến Lăng Tiếu càng ngày càng hận Diệp Phục Thiên, chỉ cần thấy khuôn mặt tự tin anh tuấn kia, hắn liền phẫn nộ.
Cũng có thể đây chính là đố kỵ! Hắn đố kỵ một tên phế vật như Diệp Phục Thiên lại dám làm rất nhiều điều mà hắn không dám làm.
Cũng may tất cả những điều này đều sắp kết thúc, tên vô sỉ đó sắp bị hắn đánh về nguyên hình, bị học cung Thanh Châu trục xuất.
Các ánh mắt đều sáng quắc nhìn từng bước chân trên diễn võ trường của Diệp Phục Thiên, mong đợi những điều sẽ xảy ra tiếp theo đây.
Thi văn đệ nhất? Trong thế giới người tu hành, nó căn bản không có chút ý nghĩa nào.
"Hắn…" Tần Y có chút im lặng nhìn Lăng Tiếu, không ngờ hắn là người đầu tiên khiêu chiến Diệp Phục Thiên, há chẳng phải muốn làm Diệp Phục Thiên mất mặt, không hề muốn nhường một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Nàng mơ hồ có chút lo lắng cho Diệp Phục Thiên, nếu Diệp Phục Thiên không dám chấp nhận khiêu chiến bỏ kiểm tra thì thi văn đệ nhất cũng vô ích.
"Không ngờ đã có người xuất thủ trước rồi, cũng tốt đấy, xem xem hắn đối phó thế nào." Dương Tu lạnh băng nói.
"Tình Tuyết, hãy chờ xem, rất nhanh thôi sẽ chứng minh được quyết định của cậu sáng suốt nhường nào, tên vô sỉ này căn bản không xứng ở bên cậu." Mộ Dung Thanh nói với Phong Tình Tuyết.
Ánh mắt Mộ Dung Thu nhìn kỹ phía trước, hiện lên vẻ khinh miệt với Diệp Phục Thiên giống như chưa từng quan tâm đến một kẻ như vậy, nhưng lại bởi vì hắn mà lại bị đẩy xuống nhị giáp.