Chương 199: Lạc Thiên Tử 4

Tả tướng để cho hắn đi tới vương thành tham gia Thính Phong yến, sang năm hắn vốn định khởi hành xuất phát. Nhưng hắn không nghĩ tới, vào lúc cuối năm, một đạo ý chỉ giáng lâm, mệnh lệnh hắn đi trước.

"Thị độc Thái tử?"

Diệp Phục Thiên trong lòng lạnh lùng, để cho hắn bồi Thái tử đọc sách?

Giờ phút này hắn thậm chí đang suy nghĩ, Thính Phong Yến, còn cần thiết tham gia sao? Tả tướng lúc coi trọng hắn, nhưng sợ là cũng không nghĩ tới kết quả như vậy.

Diệp Phục Thiên có thể cảm giác được, đây cũng không phải là ý tứ của tả tướng. Thái độ của tả tướng đối với hắn phi thường hữu hảo, tất nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của hắn, tuyệt không phải dùng phương thức này để cho hắn đi trước vương thành. Hơn nữa, cũng không có khả năng là để cho Đông Hải phủ chủ Hạ Phong đến chấp hành.

"Hiểu rồi."

Diệp Phục Thiên lãnh đạm đáp lại một tiếng.

Ánh mắt Hạ Phong càng sắc bén, ngưng mắt nhìn Diệp Phục Thiên.

"Ý chỉ của bệ hạ, Diệp Phục Thiên, ngươi đây là thái độ gì?"

Hạ Phàm lạnh lùng mở miệng nói.

"Bệ hạ phong ta làm thái tử thị độc, là sắc phong, không phải vấn tội, thái độ của ta ra sao?"

Diệp Phục Thiên ngồi ở đó chăm chú nhìn Hạ Phàm. Những người này trực tiếp xâm nhập Cầm viên bên trong tuyên bố ý chỉ, rõ ràng giống như là đối đãi với tội phạm.

Hạ Phong trong lòng cười lạnh, nguyên lai Diệp Phục Thiên còn biết. Người này đắc tội Thái tử, bị cưỡng chế mang đi, người chấp hành ý chỉ lại là Hoa tướng, hắn đương nhiên hiểu được điều này có ý nghĩa như thế nào.

Ánh mắt Hạ Phàm nheo lại, lập tức lại nở nụ cười, mở miệng nói:

"Rất tốt, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể cười nói khi nào. Quên nói cho ngươi biết, bây giờ Hoa tướng chính đi trước Nam Đấu thế gia, còn có một phong ý chỉ là cho Nam Đấu gia."

Hắn nói xong, Diệp Phục Thiên đứng dậy, ánh mắt như lợi kiếm đâm về phía Hạ Phàm:

"Ý muốn gì?"

"Đoán xem?"

Hạ Phàm cười nhìn Diệp Phục Thiên, nói:

"Có liên quan đến bạn gái ngươi."

"Được rồi, đây là chuyện ngươi nên lo sao."

Hạ Phong thản nhiên nói, sau đó đón ánh mắt lạnh như băng của đoàn người, mở miệng nói:

"Làm phiền, hai ngày nay ta ở bên ngoài chờ, năm nay vừa qua liền trực tiếp xuất phát."

Nói xong câu đó, Hạ Phong liền phất phất tay, đoàn người chậm rãi rời đi.

Ánh mắt bọn Diệp Phục Thiên đều nhìn bóng lưng đoàn người Hạ Phong rời đi, lúc này còn chưa hoàn hồn lại. Bầu không khí cao hứng trong nháy mắt bị quét sạch, trong lòng đều chôn lên một tầng lo lắng.

Nhất là Diệp Phục Thiên cùng Hoa Phong Lưu hai người, bọn họ giờ phút này trong nội tâm, lại có một nỗi bất an mãnh liệt.

Trong lúc Hạ Phong đi tới Cầm Viên tuyên bố ý chỉ, Hoa tướng hàng lâm Nam Đấu thế gia, Nam Đấu thế gia gia chủ Nam Đấu Thái tự mình ra nghênh đón.

Hoa tướng nhìn thấy Nam Đấu Thái cười nói:

"Nam Đấu huynh, chúc mừng."

"Hoa tướng đây là ý gì?"

Nam Đấu Thái nghi hoặc nói.

"Đại hỉ, bệ hạ có ý chỉ đến, Hoa Giải Ngữ có ở đây không?"

Hoa Tướng cười nói.

Ánh mắt Nam Đấu Thái chợt lóe, có chút khó hiểu vì sao Hoa tướng lại tìm Hoa Giải Ngữ?

Ý chỉ của bệ hạ, làm sao có thể có liên quan đến Giải Ngữ?

Chẳng lẽ là tả tướng đối bệ hạ nói cái gì? Nhưng nếu là như vậy, người đến đây làm sao có thể là Hoa tướng?

"Ta liền sai người gọi nàng đến đây."

Nam Đấu Thái mở miệng nói.

"Không cần, ta tự mình đi trước, Nam Đấu huynh dẫn ta qua là được."

Hoa tướng mỉm cười nói.

Nam Đấu Thái càng nghi hoặc, gật đầu nói:

"Được, Hoa tướng mời."

Nói xong đoàn người liền hướng về một phương hướng mà đi, đi tới chỗ ở của Nam Đấu Văn Âm. Nam Đấu Văn Âm cùng Hoa Giải Ngữ sau khi biết được tin tức đi ra, nghi hoặc nhìn về phía người đã đến.

Hoa Tướng ánh mắt dừng ở trên người Hoa Giải Ngữ, lập tức cười nói:

"Quả nhiên là dung mạo kinh thế, khí chất vinh hoa một đời, khó trách mệnh số phi phàm."

"Hoa tướng kính xin nói rõ."

Nam Đấu Thái nói, mệnh số phi phàm, tả tướng chẳng lẽ thật sự nói? Nhưng mà đối với chuyện mệnh số, thái độ của Tinh Thuật Sư không phải là giữ kín như bưng sao? Nhất là mệnh số của Giải Ngữ, hắn cũng không dám tuyên dương, Nam Đấu thế gia bất luận kẻ nào cũng chưa từng nói qua, chính là lo lắng tiết lộ ra ngoài từ đó ảnh hưởng đến mệnh số của Hoa Giải Ngữ.

"Ý chỉ bệ hạ, sắc phong Hoa Giải Ngữ làm Thái tử phi, vào ngày đầu tiên của năm Thần Châu lịch một vạn lẻ một khởi hành đi tới vương cung, cử hành sắc phong đại điển."

Hoa tướng mở miệng nói, nghĩ thầm bệ hạ không hổ là bệ hạ, Diệp Phục Thiên cùng Hoa Giải Ngữ hai người có thể có vương mệnh, hậu mệnh. Một khi đã như vậy, vậy liền trực tiếp phong Hoa Giải Ngữ làm thái tử phi, Diệp Phục Thiên làm thị độc thái tử. Hai vị khí vận người đều ở bên cạnh thái tử, thái tử đương nhiên khí vận gia thân. Vả lại trực tiếp đứt tuyệt hậu hoạn, nếu có một ngày khó có thể khống chế, liền diệt trừ.

Trong thiên hạ, mệnh số có thể thay đổi, vương mệnh không thể vi phạm, đế vương tâm thuật, cùng lắm cũng chỉ như thế này.

Mà đạo ý chỉ này, đối với Hoa Giải Ngữ mà nói, giống như một đạo sấm sét giữa trời quang!

Chỉ trong nháy mắt, Hoa Giải Ngữ cảm thấy toàn thân vô lực, sắc mặt trắng bệch.

Bệ hạ sắc phong nàng làm Thái tử phi, ngày đầu tiên thánh chỉ được ban xuống.

Ngay tại vừa rồi, nàng còn đang cùng mẫu thân trò chuyện về việc ngày mai phụ thân cùng Diệp Phục Thiên tới phủ, nhưng tai họa ập đến bất ngờ, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước.

Đám người Nam Đấu Văn Âm, Nam Đấu Thái cũng ngây người, thất thần.

"Đây, chính là mệnh số sao?"

Nam Đấu Thái thầm nghĩ. Tả tướng từng nói về mệnh số, trên thực tế hắn cũng không thể hoàn toàn lý giải. Đế hậu mệnh, đương mẫu nghi thiên hạ, hôm nay hắn tựa hồ minh bạch, Đế vương đế vương, có lẽ Tả tướng muốn ám chỉ, người có đế mệnh là Nam Đấu quốc quân.

"Không..."

Đúng lúc này, Hoa Giải Ngữ bừng tỉnh khỏi cơn sững sờ, đôi mắt đen láy trở nên vô cùng kiên định, nhìn thẳng vào Hoa Tướng, nói: