"Con biết rồi ạ." Diệp Phục Thiên cười gật đầu.
"Dư Sinh, lần này ta rất chờ mong biểu hiện của con." Phong Như Hải vừa nhìn về phía Dư Sinh nói.
"Vâng." Dư Sinh biểu hiện có chút lãnh đạm.
"Được rồi, tất cả mọi người hãy chuẩn bị đi." Phong Như Hải nói, vài người gật gật đầu, sau khi Diệp Phục Thiên và Dư Sinh xoay người rời đi, Phong Tình Tuyết mới từ bên kia đi xuống.
"Mấy đứa nhóc có chuyện gì xảy ra vậy, lại có mâu thuẫn à?" Diệp Bách Xuyên nhíu mày, Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết ở cùng một chỗ lúc nào cũng cãi nhau, lần này có chút khác thường, chẳng ai nói một câu.
Xung quanh khán đài rất nhiều người đang tán gẫu, tuy là ngày hôm nay chỉ là thi văn nhưng những khách mời vẫn có vẻ rất hứng thú, đối với giai đoạn khởi đầu của người tu hành, tầm quan trọng của kiến thức có thể sánh ngang với thiên phú, có nền móng tu hành tốt, người tu hành tri thức uyên bác luôn luôn có cơ hội lấy yếu thắng mạnh.
Học viên của học cung Thanh Châu lục tục vào trường thi, mỗi người chọn một vị trí, cảnh tượng rất hùng vĩ.
Diệp Phục Thiên và Dư Sinh cũng vào, chọn một vị trí song song ngồi xuống, thấy các học viên không ngừng vào trường thi, Diệp Phục Thiên hít thở sâu một hơi, đây là lần đầu tiên hắn tham gia kỳ thi Hương từ khi bước vào học cung tới nay nên trong lòng có chút lo lắng.
"Hoa Giải Ngữ." Lúc này, một thiếu nữ từ từ vào trường thi, thoáng chốc thu hút vô số ánh nhìn.
Thiếu nữ ăn mặc đơn giản nhưng vẫn tỏa sáng, không ai có thể lấn át.
"Đẹp quá." Học viên của học cung Thanh Châu khen.
"Mười lăm tuổi đã có dung nhan mỹ miều như thế, ba năm nữa e sẽ là mối họa tiềm ẩn." Trên khán đài có người thở dài nói, đáng sợ hơn là, thiếu nữ này thiên phú rất tốt, một vài nhân vật lớn thậm chí còn biết thân thế của thiếu nữ này cũng rất đáng kinh ngạc.
"Có người nói tên tiểu tử Mộ Dung Thu kia đã thất bại." Trên khán đài, một nhân vật lớn của Mộ Dung thương hội nhìn thiếu nữ xinh đẹp ấy thấp giọng nói, hơi có vẻ hơi thất vọng.
"Bình thường, với thiên phú của nàng, e rằng không kẻ đồng trang lứa nào ở thành Thanh Châu được nàng coi trọng, năm ngoái Mộ Dung Thu đáng lẽ đã nên chính thức vào học cung, đúng là lãng phí không ít thời gian." Bên cạnh có người đáp lại, vị nhân vật lớn kia gật gật đầu.
"Đúng là yêu nghiệt kia rồi." Diệp Phục Thiên cũng nhìn thấy Hoa Giải Ngữ, vừa vào trường thi liền thu hút ngàn ánh mắt, trừ nàng ra không có người thứ hai có thể làm được!
Hoa Giải Ngữ đứng lại, dường như đang tìm vị trí, lát sau nàng cất bước đi về phía nào đó, rất nhiều học viên đã ngồi xuống thấy Hoa Giải Ngữ đi ngang qua đều có chút khẩn trương, mơ hồ mong mỏi Hoa Giải Ngữ có thể ngồi bên cạnh mình nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Rốt cuộc khi bước chân của Hoa Giải Ngữ dừng lại, ánh mắt của mọi người cũng dừng lại theo, sau đó, thiếu nữ dung nhan diễm lệ ấy chậm rãi ngồi xuống.
Rất nhiều người nhìn về phía bên cạnh Hoa Giải Ngữ, thầm mắng tên nào may mắn như thế, giây phút mọi người nhìn thấy người ngồi cạnh nàng, thời gian tựa như dừng lại, biểu cảm trên mặt vô số người đột nhiên đông cứng, tâm tình lay lắt trong gió.
Ngồi bên cạnh Hoa Giải Ngữ lại chính là nhân vật huyền thoại ba năm liên tục bỏ thi, theo đuổi Phong Tình Tuyết bị cự tuyệt, sắp bị học cung Thanh Châu trục xuất - Diệp Phục Thiên.
"Đúng là tên chó ngáp phải ruồi mà." Rất nhiều người thầm mắng trong lòng, hắn lần đầu tiên tham gia thi Hương trong ba năm qua sao lại được ngồi cạnh Hoa Giải Ngữ chứ?
Hơn nữa, vị trí bên cạnh Hoa Giải Ngữ cũng có nghĩa chỉ có một người có thể xứng đáng ngồi cạnh nàng, đãi ngộ như vậy thuộc về Diệp Phục Thiên khiến người ta có thể hiểu được ư.
Cảm giác được những đôi mắt ác ý đang nhìn chòng chọc, Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, chỉ thấy nàng yên lặng ngồi ở vị trí của mình một cách ưu nhã thản nhiên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước giống như căn bản không quen biết biết hắn.
"Yêu tinh này rõ ràng là cố ý." Diệp Phục Thiên buồn bực nói, vốn định yên lặng tham gia thi, không ngờ lại khiến mọi người chú ý bằng một cách hỡi ôi khác.
Mọi người tranh nhau tụ tập về phía bên này, các vị trí trước sau lập tức biến thành chỗ ngồi quý hiếm nhất, khi bọn họ đi ngang qua đều sẽ hung tợn nhìn Diệp Phục Thiên, lúc này có một thiếu niên thanh tú bước tới trước mặt Diệp Phục Thiên, nhìn hắn nói: "Ngươi có thể đổi chỗ với ta không?"
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu, thiếu niên trước mắt tuổi tác cũng xấp xỉ hắn, trên gương mặt thanh tú có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, giọng nói vô cùng thản nhiên.
"Là Dương Tu đó." Sự chú ý của rất nhiều người vẫn nằm bên này, Dương Tu ba năm thi văn đứng thứ hai, hắn vẫn luôn muốn vượt qua Hoa Giải Ngữ, rất nhiều người đều biết Dương Tu thầm mến Hoa Giải Ngữ.