Chương 188: Điểm Danh 1

Chuyện xảy ra trước Tử Vi Cung cách đây vài tháng, cả Đông Hải học cung đều chấn động, ai ai cũng biết.

Chu Mục bị Diệp Phục Thiên dùng phương thức nhục nhã nghiền ép đánh bại, chẳng khác nào gián tiếp vả vào mặt Họa Thánh. Đối với chuyện này, người bên cạnh Họa Thánh đều kín như bưng, không ai dám dễ dàng đề cập trước mặt ông ta.

Thế nhưng giờ phút này, tại Thất Cung đại hội, Mộc Hồng lại dám thốt ra những lời như vậy trước mặt mọi người. Có thể tưởng tượng được người của Đông Hải học cung cảm thấy thế nào, nhất là câu "Nhìn xem đệ tử của Phong Lưu huynh có thể có được vài phần phong thái của Họa Thánh đệ tử hay không", vậy mặt mũi Họa Thánh để ở đâu?

Rất nhiều người cũng không dám nhìn sắc mặt Họa Thánh, sợ bị Họa Thánh chú ý tới.

"Thằng ngốc này."

Vô số ánh mắt lạnh lùng của các đệ tử Tử Vi Cung đổ dồn về phía Mộc Hồng.

Người của Tham Lang cung cũng đồng loạt nhìn về phía hắn. Con cái bị Diệp Phục Thiên chà đạp, chẳng lẽ hắn không biết sao?

Mộc Hồng cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn về phía mình, thầm nghĩ trận chiến giữa Họa Thánh và Cầm Ma đã qua bao năm, không ngờ đến nay vẫn còn ảnh hưởng lớn đến vậy. Chắc hẳn rất nhiều người đang mong chờ truyền nhân của hai người bọn họ sẽ có một trận phân cao thấp.

Đáng tiếc, Hoa Phong Lưu hiện tại đã tàn phế, phải hạ mình cầu xin người khác. Đệ tử của hắn, tự nhiên cũng không xứng so sánh với thiên tài sáng giá như Chu Mục.

"Cha!"

Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê đứng sau lưng Mộc Hồng, sắc mặt tái nhợt. Bọn họ không ngờ Diệp Phục Thiên lại đột nhiên xuất hiện, càng không ngờ cha mình lại buông lời khiêu khích như vậy. Hắn muốn đắc tội chết người của Họa Thánh và Tử Vi Cung hay sao?

Diệp Phục Thiên cũng kinh ngạc nhìn Mộc Hồng. Hắn có ấn tượng rất sâu sắc với người này, bởi vì đây là người đầu tiên hắn gặp khi mới bước chân vào Đông Hải thành. Nhưng hắn không ngờ Mộc Hồng lại dám nói ra những lời này ngay tại đây.

Liếc nhìn Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê, Diệp Phục Thiên cười ẩn ý. Hai huynh muội này, chắc là xấu hổ nên không dám về nhà kể lể chuyện bị hắn đánh cho nhừ tử đâu nhỉ?

"Chào tiền bối."

Diệp Phục Thiên đột nhiên cười với Mộc Hồng, nói:

"Hôm đó gặp mặt, đã cảm thấy tiền bối thật là uy phong lẫm liệt. Con cái của người lại càng là nhân trung long phượng. Đến khi vào Đông Hải học cung, mới biết bọn họ là thiên tài của Tham Lang cung. Được tiền bối dạy dỗ, chắc chắn bọn họ đều rất ưu tú."

Hoa Phong Lưu chớp chớp mắt, im lặng nhìn đệ tử của mình. Cái tên này… sao có thể mặt dày vô sỉ đến vậy?

Thế nhưng, không hiểu sao lúc này, trong lòng hắn lại dâng lên một tia chờ mong.

Không chỉ có hắn, mà tất cả đệ tử Đông Hải học cung đều kinh ngạc nhìn Diệp Phục Thiên. Tên này mới vào học cung ngày đầu tiên đã ra tay đánh Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê. Hắn có thù oán gì với Mộc Hồng mà lại dám nói năng như vậy?

"Hai huynh muội Vân Khinh và Vân Nghê tuy rằng không có tài cán gì, nhưng thiên phú cũng tạm được. Hai chữ 'ưu tú', cũng coi như xứng đáng."

Mộc Hồng tự tin cười nói. Mộc Vân Nghê ở phía sau liên tục kéo áo hắn, nhỏ giọng nói:

"Cha, đừng nói nữa!"

"Hả?"

Mộc Hồng cau mày, nghi hoặc nhìn con gái.

"Quả thật rất ưu tú. Hôm đó vừa vào Đông Hải học cung, ta đã được lĩnh giáo rồi. Hai người bọn họ đều kế thừa mệnh hồn của tiền bối, thiên tư hơn người, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, kế thừa phong thái của tiền bối."

Diệp Phục Thiên cười nói. Rất nhiều người ở Đông Hải học cung nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại. Tên này…

Mộc Hồng cười ha hả, nhìn hai con của mình, hỏi:

"Sao ta chưa nghe hai đứa kể chuyện này?"

Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê cúi gằm mặt, xấu hổ không thôi. Trong lòng thầm nguyền rủa Diệp Phục Thiên.

Nhìn thấy biểu hiện của hai đứa con, Mộc Hồng mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng. Hắn hỏi:

"Hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê cúi đầu im lặng. Trong lòng hận Diệp Phục Thiên đến thấu xương.

Mộc Hồng thấy vậy, làm sao còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sắc mặt hắn tối sầm lại, nhận ra bản mình đã rơi vào cái bẫy do Diệp Phục Thiên giăng ra.

Hắn nhìn Diệp Phục Thiên, cố nặn ra một nụ cười, nói:

"Không hổ là đệ tử do Phong Lưu huynh dạy dỗ, quả nhiên là thiên tư hơn người. Hai đứa con bất tài của ta biết xấu hổ nên không dám kể lại chuyện này. Phong thái của đệ tử Họa Thánh, ta đã được chứng kiến. Giờ phút này, ta rất muốn xem thử đệ tử của Cầm Ma rốt cuộc ưu tú đến mức nào, để thỏa mãn sự tò mò của mọi người."

Diệp Phục Thiên cười tủm tỉm nhìn Mộc Hồng. Lão già này, có cần phải đáng yêu như vậy không?

"Cha…"

Mộc Vân Khinh cũng lên tiếng. Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía Tử Vi Cung truyền đến:

"Ngươi nói đủ chưa?"

Mộc Hồng giật mình, nhìn về phía Tử Vi Cung. Hắn nhìn thấy rất nhiều ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình chằm chằm.

Chu Mục đứng trên đài thi đấu, lạnh lùng nhìn Mộc Hồng. Trận chiến hôm đó là nỗi nhục nhã lớn nhất của hắn. Vậy mà giờ phút này, Mộc Hồng lại lôi chuyện đó ra nói, hắn có ý đồ gì? Chu Mục tức giận đến mức muốn xông lên đánh người.

Mộc Hồng nhìn thấy ánh mắt của mọi người trong Tử Vi Cung, lại nhìn thấy vẻ mặt của Chu Mục, không khỏi ngây người ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Ta thừa nhận đệ tử của ta không bằng đệ tử của Hoa huynh. Sau khi thất bại, ta đã để cho Chu Mục dốc lòng tu luyện. Mộc huynh cứ lặp đi lặp lại chuyện luận bàn, rốt cuộc là có ý gì?"

Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Mọi người nghe vậy, trong lòng đều run lên.

Người vừa lên tiếng, chính là Họa Thánh!

Mộc Hồng nghe vậy, trái tim co rút lại. Giờ phút này, hắn mới hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình như vậy. Hắn cũng hiểu nụ cười ẩn ý của Diệp Phục Thiên lúc nãy là có ý gì.

Thì ra, đệ tử của Họa Thánh, Chu Mục đã từng giao đấu với đệ tử của Cầm Ma, hơn nữa còn bị đánh bại.