Nam Đấu Văn Âm và Nam Đấu Văn Sơn nghe vậy, đều ngẩn người. Sau đó, Nam Đấu Văn Sơn bật cười ha hả, nói:
"Mười hai tuổi đã không đứng đắn như vậy rồi, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy."
"Ta… ta cũng đâu có nói sai."
Diệp Phục Thiên lẩm bẩm, trừng mắt nhìn Hoa Giải Ngữ. Nàng đang nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh ý cười, có chút giảo hoạt.
"Văn Âm, nghe nói muội đã khỏe hơn rồi sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài. Sau đó, tiếng bước chân ngày càng gần.
Nam Đấu Văn Âm nhìn ra phía cổng, một lát sau, một đoàn người bước vào. Người dẫn đầu chính là Nam Đấu Thái - gia chủ Nam Đấu thế gia.
Bên cạnh Nam Đấu Thái là Nam Đấu Khô. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, vô cùng sắc bén.
"Đại ca."
Nam Đấu Văn Sơn đứng dậy chào.
"Ừm."
Nam Đấu Thái gật đầu, ánh mắt lướt qua Diệp Phục Thiên, cười nói:
"Ngươi chính là Diệp Phục Thiên - đệ tử của Hoa Phong Lưu?"
"Bái kiến tiền bối."
Diệp Phục Thiên đứng dậy chào, dù sao cũng phải giữ lễ nghĩa.
"Anh hùng xuất thiếu niên. Nghe nói ngươi ở Tử Vi cung rất oai phong, còn được Tả tướng yêu mến, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy."
Nam Đấu Thái cười nhạt, nói:
"Chuyện năm xưa, ngươi không cần để tâm. Nghe nói dạo này Hoa Phong Lưu sức khỏe không tốt, sau này có dịp, bảo ông ta đến Nam Đấu gia chơi. Ngươi và Giải Ngữ là bạn tốt, sau này có thể thường xuyên đến đây chơi, Văn Âm cũng rất vui."
Diệp Phục Thiên ngạc nhiên, thái độ của Nam Đấu thế gia có vẻ hòa nhã hơn hắn tưởng.
Thế nhưng, ông ta lại nói hắn và Giải Ngữ là bạn tốt, đây là có ý gì?
"Đại ca."
Nam Đấu Văn Âm đứng dậy, nhìn Nam Đấu Thái, nói:
"Giải Ngữ cũng đã gần mười bảy tuổi, con bé cũng đã có người trong lòng. Hai đứa nó tình đầu ý hợp, ta muốn gả Giải Ngữ cho Phục Thiên. Hôm nay, ta muốn xin ý kiến của đại ca, người thấy thế nào?"
Nam Đấu Văn Âm vừa dứt lời, Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên đồng thời nhìn về phía nàng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Ý sư nương là muốn gả Giải Ngữ cho ta sao?"
Diệp Phục Thiên trong lòng có từng trận ấm áp chảy xuôi mà qua, hôm nay là hắn lần thứ hai nhìn thấy sư nương mà thôi, đương nhiên hắn cũng hiểu được sư nương sẽ làm ra quyết định này đại bộ phận vẫn là bởi vì lão sư cùng với Giải Ngữ đối với tình cảm của mình, thiên phú của hắn ngược lại là thứ yếu.
Nam Đấu Văn Sơn cũng thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu ra. Năm đó, chính nàng tiếc nuối cả đời, tự nhiên không muốn Giải Ngữ đi vào vết xe đổ của mình. Hiện giờ Diệp Phục Thiên đã thể hiện tài năng xuất chúng, lại được Tả Tướng ưu ái, Nam Đấu thế gia ắt hẳn cũng phải cân nhắc. Nàng muốn nhân cơ hội này chốt hạ mọi chuyện, tránh sau này sinh biến.
Hôm qua nàng để Diệp Phục Thiên đến nhà, có lẽ cũng đã quyết định rồi.
Ánh mắt đám người Nam Đấu Thái dừng lại trên người nàng, một người lên tiếng:
"Văn Âm, việc này có phải quá qua loa rồi không?"
"Đúng vậy, tuy rằng hắn ta ở Đông Hải học cung có thể hiện chút thực lực, nhưng cũng chỉ có vậy. Có lẽ là do đệ tử Tử Vi cung quá yếu kém. Thiên tài trong Nam Đấu thế gia chúng ta nhiều vô số kể, dựa vào đâu mà đem Hoa Giải Ngữ hứa gả cho hắn ta?"
Người người bất bình, thấy Nam Đấu Văn Âm muốn đem hậu bối ưu tú nhất của Nam Đấu thế gia gả cho đệ tử của Cầm Ma, ai nấy đều khó chịu.
"Văn Âm, muội cũng nghe thấy rồi đấy. Giải Ngữ còn nhỏ, không cần vội vàng."
Nam Đấu Thái nói.
"Chỉ là trước tiên định ra hôn ước, đâu phải bắt bọn họ lập tức thành hôn."
Nam Đấu Văn Âm kiên trì nói. Thực tế, ở tuổi của Hoa Giải Ngữ, việc kết hôn cũng không phải là chuyện gì lạ lùng.
"Vẫn là quá qua loa."
Nam Đấu Thái lắc đầu.
"Phụ thân của Giải Ngữ là sư phụ của Phục Thiên, tự nhiên sẽ không có ý kiến gì. Ta là mẫu thân của Giải Ngữ, cũng đồng ý việc này. Giải Ngữ và Phục Thiên hai đứa hai bên đều có tình cảm với nhau, có gì mà qua loa?"
Giọng nói của Nam Đấu Văn Âm đã có chút không vui.
Sắc mặt Nam Đấu Thái trầm xuống, nhìn Nam Đấu Văn Âm:
"Ý muội là, hôn sự của Giải Ngữ, không liên quan đến Nam Đấu thế gia?"
"Ý của bá phụ là, hôn sự của Giải Ngữ, phải do Nam Đấu thế gia quyết định, không liên quan đến mẫu thân như ta sao?"
Nam Đấu Văn Âm hỏi ngược lại:
"Năm đó, phụ mẫu ta qua đời, bá phụ đã nhúng tay vào cuộc đời ta. Hôm nay, ta còn sống, bá phụ lại muốn can thiệp vào hôn sự của Giải Ngữ?"
Chuyện năm đó, Nam Đấu thế gia muốn gả nàng cho ai, nàng đều biết. Chính vì vậy, nàng càng không cho phép Nam Đấu thế gia đối xử với Giải Ngữ như vậy.
"Văn Âm, đừng vô lễ!"
Một vị lão giả quát lớn:
"Đó là thái độ nói chuyện với gia chủ sao?"
"Văn Âm tiểu thư, chẳng lẽ chỉ vì hắn ta là đệ tử của Cầm Ma?"
Nam Đấu Khô lạnh lùng lên tiếng:
"Tâm nguyện của tiểu thư năm đó không thành, hiện giờ muốn con gái mình hoàn thành thay sao?"
Diệp Phục Thiên nhìn Nam Đấu Khô, đây chính là kẻ đã theo dõi yêu tinh đến Cầm Viên hôm đó. Hắn ta còn tự xưng mình không bằng đệ tử của Họa Thánh là Chu Mục.
"Càn rỡ! Nơi nào đến lượt ngươi lên tiếng?"
Nam Đấu Văn Âm quát lớn về phía Nam Đấu Khô.
"Ta biết Văn Âm tiểu thư thân phận tôn quý, là huyết mạch dòng chính của tổ tiên, kế thừa dòng máu ưu tú nhất. Giải Ngữ tiểu thư cũng vậy. Chính vì lý do đó, hôn sự của Giải Ngữ tiểu thư càng không thể qua loa. Tuy rằng đệ tử Cầm Ma kia có chút thiên phú, nhưng thiên tài trên thế gian này nhiều vô số kể, chỉ riêng Nam Đấu thế gia chúng ta cũng không ít. Nhưng Văn Âm tiểu thư hình như chưa từng nghĩ tới."
Nam Đấu Khô lạnh lùng đáp trả.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên lóe lên. Nghe ý tứ của Nam Đấu Khô, Nam Đấu Văn Âm có lẽ là hậu nhân dòng chính của vị cường giả khai sáng Nam Đấu Quốc năm đó, cho nên mới kế thừa huyết mạch ưu tú nhất. Nói như vậy, Nam Đấu Văn Âm và Hoa Giải Ngữ quả thật có thể xem như công chúa của Nam Đấu thế gia.