Cuối cùng, khi nét bút cuối cùng của Chu Mục hạ xuống, con cự long màu vàng khổng lồ kia liền xoay quanh người hắn, ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ. Ánh sáng mệnh hồn của Chu Mục bao phủ lấy con cự long màu vàng, khiến cho đôi mắt nó trở nên yêu dị, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.
"Mạnh thật."
Mọi người đứng từ xa nhìn lại, phảng phất như có thể cảm nhận được sự đáng sợ của con Hoàng Kim Cự Long kia.
Thần sắc Diệp Phục Thiên vẫn bình tĩnh như trước. Hắn vươn tay ra, linh khí màu vàng điên cuồng hội tụ tại lòng bàn tay, linh khí ngưng tụ, hóa thành một cây gậy gỗ màu vàng khổng lồ. Hắn không phải mượn linh khí để thi triển pháp thuật, mà là ngưng tụ linh khí thành binh khí, thuộc về phạm trù võ đạo.
Khi bàn tay Diệp Phục Thiên nắm chặt, một cỗ chiến ý ngập trời từ trên người hắn bộc phát ra. Chiến ý kinh người, một cỗ đại thế vô hình hội tụ về phía hắn, không ngừng tăng lên, mạnh mẽ hơn. Chiến ý ngập trời như muốn hòa vào thiên địa. Mọi người cảm giác lúc này Diệp Phục Thiên giống như hóa thân thành Chiến Thần thời niên thiếu, không ai có thể địch nổi.
Thân thể Chu Mục di chuyển, hắn bước về phía trước. Con cự long màu vàng kia phảng phất như bám vào người hắn, cùng hắn tiến về phía trước.
"Gào..."
Một tiếng gầm vang lên, Chu Mục phẫn nộ hét lớn. Con cự long màu vàng kia lao về phía Diệp Phục Thiên với uy thế không gì sánh kịp.
"Ầm."
Thân thể Diệp Phục Thiên di chuyển, hắn bước chân về phía trước một bước, mặt đất rung chuyển. Một cỗ đại thế kinh người như hội tụ trên người hắn.
"Chết đi."
Chu Mục gầm lên giận dữ, con cự long màu vàng ập tới. Cây gậy màu vàng trong tay Diệp Phục Thiên vung lên, tinh khí thần hòa làm một thể với thiên địa, đánh về phía con cự long kia.
Thiên Hành Cửu Kích, thức thứ nhất, Khai Thiên Tịch Địa.
Cây gậy màu vàng đánh trúng đầu con cự long, hóa thành vũ khí sắc bén nhất thế gian, trực tiếp bổ đôi thân thể con cự long, đánh thẳng về phía trước.
Mọi người nhìn thấy một màn này, trong lòng run sợ không thôi. Thiếu niên Chiến Thần trước mắt, thế như chẻ tre, bổ đôi tất cả mọi thứ. Cho dù là chân long, cũng phải bị bổ đôi.
"Ầm."
Thân thể con cự long nổ tung, cây gậy màu vàng cũng biến mất. Nhưng mà, tay Diệp Phục Thiên lại đặt trên cổ Chu Mục, nhấc bổng hắn lên.
Giờ khắc này, sắc mặt Chu Mục trắng bệch như tro tàn.
Diệp Phục Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn Chu Mục, thản nhiên hỏi:
"Lần trước, ngươi đánh bại ta như thế nào?"
Chu Mục không trả lời, cũng không thể trả lời.
Diệp Phục Thiên nhìn về phía Hàn Mặc, bình tĩnh nói:
"Thiên tài của Tử Vi cung, cũng chỉ có vậy mà thôi. Sau hôm nay, sẽ không còn chuyện truyền nhân Cầm Ma và Họa Thánh tranh đấu nữa. Hắn, Chu Mục, không xứng."
Dứt lời, cánh tay Diệp Phục Thiên vung lên, ném Chu Mục về phía Tử Vi cung.
Mọi người nhìn Chu Mục bị Diệp Phục Thiên tiện tay ném về phía Tử Vi cung, nhìn thiên tài ngã nhào xuống đất, trong lòng cực kỳ chấn động.
Chu Mục, đệ tử của Họa Thánh, hiện tại đang đi theo cung chủ Tử Vi cung tu hành.
Nhưng mà, trong trận chiến hôm nay, hắn trước bị Diệp Phục Thiên dùng cầm đánh bại, sau đó lại bị một gậy miểu sát.
Từ nay về sau, sẽ không còn chuyện truyền nhân Cầm Ma và Họa Thánh tranh đấu nữa. Đệ tử của Họa Thánh - Chu Mục, đã không còn xứng.
Trận chiến này, đã không thể dùng thắng bại để hình dung. Hai người căn bản không cùng một đẳng cấp. Hơn nữa, cảnh giới của Chu Mục còn cao hơn Diệp Phục Thiên.
Truyền nhân chi tranh, đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Đương nhiên, cũng không phải Chu Mục không mạnh, chỉ là Diệp Phục Thiên, quá mức yêu nghiệt.
Trên Tử Vi cung, một bóng hình xinh đẹp an tĩnh đứng đó. Đôi mắt đẹp mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành. Nếu như phụ thân có thể nhìn thấy trận chiến này, nhất định sẽ vì hắn mà kiêu ngạo.
Nhưng mà, sắc mặt những người khác của Tử Vi cung lại vô cùng khó coi, thậm chí có thể nói là âm trầm. Diệp Phục Thiên nói: Thiên tài của Tử Vi cung, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Thiên tài của Tử Vi cung, người đang đi theo cung chủ tu hành, lại bị nghiền ép.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn Hàn Mặc, nói:
"Tiền bối đã tận mắt chứng kiến trận chiến ở Lạc vương phủ ngày hôm đó. Không biết hôm nay, tiền bối có còn cho rằng Chu Mục có năng lực đánh lui vãn bối hay không?"
Hàn Mặc nhìn Diệp Phục Thiên, trong mắt lóe lên hàn quang.
"Tên này, một chút mặt mũi cũng không chừa."
Mọi người nhìn Diệp Phục Thiên, âm thầm nghĩ. Hắn dùng thực lực cường đại chứng minh, ngày hôm đó ở Lạc vương phủ, đích xác có người đánh lén hắn.
Mà vừa rồi Hàn Mặc chỉ trích Diệp Phục Thiên bôi nhọ người khác, lúc này có vẻ hơi lúng túng. Thậm chí có người còn đang suy đoán, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Hàn Mặc?
"Có lẽ ngày hôm đó, Diệp sư đệ cố ý che giấu thực lực cũng nên."
Lúc này, trong đám người Tử Vi cung có người lên tiếng. Người nói chuyện là Trác Thanh, người mà Diệp Phục Thiên gặp ngày hôm qua. Chính bởi vì hắn ngăn cản Diệp Phục Thiên bước lên Tử Vi cung tìm Hoa Giải Ngữ, cho nên mới gián tiếp thúc đẩy trận chiến ngày hôm nay.
"Ngươi nói đúng, có lẽ ta quá hèn hạ, cố ý che giấu thực lực, sau đó truyền ra ngoài tin tức mình không bằng Chu Mục, sau đó lại quay sang nói xấu hắn."
Diệp Phục Thiên cười nói. Mọi người im lặng. Tên này, thật sự rất biết cách châm chọc người khác.
"Diệp sư đệ ở trước Tử Vi cung ta kiêu ngạo ngông cuồng, lại còn buông lời sỉ nhục Tử Vi cung ta. Ngươi muốn thế nào?"
Trác Thanh nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, ánh mắt sắc bén.
Diệp Phục Thiên nhìn Trác Thanh, cười rạng rỡ, nói:
"Nghe nói gần đây, đệ tử Tử Vi cung và Thiên Phủ cung thường xuyên khiêu chiến đệ tử Vũ Khúc cung ta. Ta, Diệp Phục Thiên, là người của Vũ Khúc cung, muốn xem thử thiên tài của Tử Vi cung và Thiên Phủ cung rốt cuộc lợi hại đến mức nào."
Lời vừa dứt, không gian trở nên yên tĩnh.
Hôm nay Diệp Phục Thiên đến đây, không chỉ là vì đánh bại Chu Mục.
Sau khi chính danh cho sư phụ Cầm Ma, hắn trực tiếp khiêu chiến hai cung mạnh nhất Đông Hải học cung.