"Là ai vậy? Chẳng lẽ hắn còn ưu tú hơn cả Mục Vân Hiên sao?" Có người hỏi.
Hoa Giải Ngữ nghĩ đến thiếu niên kia, nụ cười trên gương mặt càng thêm rực rỡ.
"Mục Vân Hiên, không xứng so với hắn!"
Dứt lời, Hoa Giải Ngữ bước từng bước chân nhẹ nhàng, giống như tiên nữ bay múa giữa không trung, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Vô số người ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu vang vọng lời nói của Hoa Giải Ngữ. Bọn họ cảm thấy trái tim mình như tan nát.
…
Sự xuất hiện của Hoa Giải Ngữ, trong nháy mắt đã tạo nên một cơn lốc trong Đông Hải học cung.
Thời gian gần đây, tin tức nàng và Mục Vân Hiên yêu nhau truyền bá khắp nơi. Thậm chí, còn có người nói, chính miệng Mục Vân Hiên thừa nhận chuyện này. Trong Tử Vi Cung cũng không có ai đứng ra phủ nhận. Cho nên, mọi người đều tin đó là sự thật.
Thế nhưng, hôm nay, vị thiếu nữ tuyệt sắc kia lại tự mình đi xuống Tử Vi Cung, tuyên bố với tất cả mọi người trong Đông Hải học cung rằng, lời đồn kia là giả.
Nàng đã có người trong lòng. Nhưng người đó không phải Mục Vân Hiên. Người nàng thích, Mục Vân Hiên căn bản không xứng so sánh.
Lời nói của Hoa Giải Ngữ, không khác nào một cái tát vào mặt Mục Vân Hiên.
Nàng không chừa cho hắn một chút mặt mũi nào.
Có lẽ, nàng thật sự rất tức giận. Bởi vì lời đồn kia mà tức giận. Bởi vì lời đồn kia, rất có thể sẽ làm tổn thương tới người nàng yêu.
Mọi người đều đang phỏng đoán, lúc này Mục Vân Hiên sẽ có tâm trạng như thế nào. Nhưng mà, so với chuyện đó, bọn họ càng muốn biết, người trong lòng Hoa Giải Ngữ là ai?
Người có thể khiến cho Hoa Giải Ngữ nhắc tới liền mỉm cười vui vẻ, hơn nữa còn nói Mục Vân Hiên ngay cả tư cách so sánh cũng không có?
Chẳng lẽ, trong Đông Hải học cung, thật sự tồn tại một người như vậy sao? Dù sao, Mục Vân Hiên cũng là thiên tài yêu nghiệt của Tử Vi Cung.
…
Lúc này, Diệp Phục Thiên đang ở trong Tử Vi Cung, chuyên tâm luyện tập cầm kỹ. Hắn đắm chìm trong tiếng đàn, từ sáng sớm cho tới tối mịt.
Cầm kỹ của sư công quả nhiên đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa. Cho dù là Hoa Phong Lưu cũng không thể nào sánh bằng. Ông ấy thậm chí có thể mượn tiếng đàn để thi triển các loại pháp thuật khác. Cầm âm pháp thuật kết hợp với các loại pháp thuật khác, uy lực càng thêm kinh khủng. Hiển nhiên, so với lúc trước, khi ông ấy dạy Hoa Phong Lưu, trình độ đã cao hơn rất nhiều. Những thứ này, Hoa Phong Lưu đều chưa từng được học qua.
Đêm xuống, Tử Vi Cung càng trở nên uy nghiêm, hùng vĩ hơn dưới ánh trăng sáng.
Trong một đình viện nào đó của Tử Vi Cung, tiếng đàn du dương, réo rắt vang lên. Thiếu niên ngồi ngay ngắn trên ghế đá, gảy từng nốt nhạc. Bên cạnh hắn, một vị thiếu nữ dung mạo khuynh thành an tĩnh ngồi đó, lắng nghe tiếng đàn.
Dưới ánh trăng sáng, cảnh tượng này trông thật yên bình, đẹp đẽ.
Rất lâu sau, tiếng đàn dần dần ngưng bặt. Thiếu niên nhìn thiếu nữ bên cạnh, ôn nhu nói: "Yêu tinh, muộn rồi, nghỉ ngơi thôi."
"Không muốn nghỉ ngơi. Ta muốn ở đây với chàng." Hoa Giải Ngữ lắc đầu, ánh mắt nhìn Diệp Phục Thiên tràn đầy tình ý.
"Vậy ta bồi nàng nghỉ ngơi." Diệp Phục Thiên nói.
"Nghĩ hay nhỉ?" Hoa Giải Ngữ mỉm cười, đưa tay đánh nhẹ vào người Diệp Phục Thiên một cái. Nàng sao có thể không biết trong đầu tên này đang suy nghĩ gì chứ?
"Nàng thật nhẫn tâm. Ta rốt cuộc có phải là nam nhân của nàng hay không vậy?" Diệp Phục Thiên giả vờ ủy khuất nói.
"Lại giở trò này ra nữa hả? Vô dụng thôi." Hoa Giải Ngữ mỉm cười, lắc đầu. Mỗi lần đều giả bộ đáng thương như vậy.
Mặc dù nói như vậy, nhưng thân thể Hoa Giải Ngữ vẫn dựa sát vào người Diệp Phục Thiên, tìm một tư thế thoải mái, nằm gọn trong lòng hắn.
Vị tiên tử kiêu ngạo, cao quý của Đông Hải học cung, giờ phút này lại biến thành một tiểu nữ nhân dịu dàng, e ấp.
"Xem ra, chiêu này vẫn rất hữu dụng mà." Diệp Phục Thiên nhìn giai nhân trong lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh, mềm mại của nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Hoa Giải Ngữ mỉm cười ngọt ngào, gối đầu lên chân Diệp Phục Thiên, nhẹ giọng nói: "Đừng quậy nữa. Chàng mau luyện đàn đi. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Tiếng đàn lại một lần nữa vang lên. Hoa Giải Ngữ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Diệp Phục Thiên cúi đầu, nhìn thiếu nữ trong lòng. Lông mi của nàng thật dài, thật đẹp. Lúc ngủ, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn vương vấn nụ cười ngọt ngào.
Nhìn mỹ nhân ngủ say trong lòng, Diệp Phục Thiên cũng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Nàng chính là liều thuốc độc của ta."
Nói xong, Diệp Phục Thiên ngẩng đầu lên, tiếp tục luyện đàn.
Tiếng đàn réo rắt vang lên từ đêm khuya cho tới khi trời tờ mờ sáng. Diệp Phục Thiên cảm thấy tinh thần lực của mình như được lột xác. Trên gương mặt hắn hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn phiền não vì lời đồn kia, tâm thần không yên. Thế nhưng, đêm qua, tâm tình của hắn lại bình yên đến lạ thường. Cộng thêm việc luyện đàn suốt cả đêm, tinh thần lực của hắn lại có bước đột phá.
Nói cách khác, lúc này, cảnh giới Võ Đạo và Pháp Sư của hắn đều đã đạt tới Vinh Quang tứ tinh.
"Khụ khụ…"
Một tiếng ho khan vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng. Diệp Phục Thiên nhìn về phía lão nhân, trên gương mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng. Hoa Giải Ngữ cũng bị đánh thức. Nàng vội vàng ngồi dậy, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một ráng mây đỏ ửng.
"Sư công." Hoa Giải Ngữ cúi đầu, nhẹ giọng gọi. Trong giọng nói mang theo vài phần ngại ngùng.
"Tuổi trẻ thật tốt!" Lão nhân mỉm cười, nhìn hai người trước mặt. Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, quả thực là một đôi kim đồng ngọc nữ. Nhìn bọn họ, lão nhân như nhìn thấy được tình yêu thuần khiết, nồng nhiệt của tuổi trẻ.
"Hy vọng cả đời này, hai đứa có thể mãi mãi ở bên nhau như vậy." Lão nhân mỉm cười, chân thành chúc phúc.
Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy ý cười.
"Sư công yên tâm, nhất định sẽ như vậy." Diệp Phục Thiên kiên định nói.
"Đừng quên tu luyện." Lão nhân mỉm cười, căn dặn.