"À..." Hoa Giải Ngữ giật mình, vội vàng giải thích, "Ngươi nói bậy bạ gì vậy, ta chỉ nghĩ anh chàng này thú vị thôi."
"Vậy còn được, ta còn tưởng rằng ngươi thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, thế thì gia hỏa được ngươi thích kia cũng quá bi thảm."
"Đúng rồi, ta nghe lão sư nói, Họa Thánh đệ tử Chu Mục muốn tới Tử Vi Cung chúng ta tu hành, hơn nữa sẽ trực tiếp tới phía trên này. Nghe nói Chu Mục là thiên tài triệu hoán sư đấy." Thư Ngữ Yên thầm thì.
"Ồ." Hoa Giải Ngữ thờ ơ đáp lại. Thư Ngữ Yên thấy vẻ mặt của nàng liền biết nàng không có hứng thú, bèn cười nói: "Xem ra ngươi đối với đệ tử của Họa Thánh đều không có chút hứng thú nào cả. Ta rất tò mò, người ngươi thích sẽ là người như thế nào, đến tột cùng có bao nhiêu xấu xa."
"Sau này ngươi sẽ biết." Hoa Giải Ngữ cười ngọt ngào, khiến Thư Ngữ Yên nhìn đến ngây người. Xem ra là trúng độc rất sâu rồi.
…
Vũ Khúc Cung, Y Thanh Tuyền lại đi tới nơi ở của Diệp Phục Thiên và Dư Sinh.
"Ta có nên tránh mặt không?" Diệp Phục Thiên nhìn thấy Y Thanh Tuyền, cười nói.
"Huynh nói bậy gì đó." Y Thanh Tuyền ngượng ngùng, len lén liếc nhìn Dư Sinh một cái, sau đó mới nói với Diệp Phục Thiên: "Hôm qua huynh đánh Kinh Dương?"
"Chính hắn muốn ăn đòn." Diệp Phục Thiên nhún vai. Người của Tham Lang cung lôi kéo hắn đánh, không có biện pháp, đành phải thành toàn cho bọn họ.
"Kinh Dương ở Tham Lang cung tu hành, tin tức hắn bị huynh đánh bại đã truyền khắp học cung rồi. Lần này, huynh đắc tội Tham Lang cung hơi nặng đấy." Y Thanh Tuyền lo lắng nói.
Diệp Phục Thiên có chút buồn bực. Lúc trước hắn mặc kệ Kinh Dương, một phần là vì không muốn gây thêm phiền toái, một phần là vì hắn không có hứng thú đánh với Kinh Dương. Nhưng Tham Lang cung lại chủ động tìm tới, món nợ này kết quả vẫn phải tính lên đầu hắn.
Nếu Đông Hải học cung là một khối thống nhất thì tốt rồi. Nhưng hắn đã biết quan hệ giữa thất cung của Đông Hải học cung vô cùng rắc rối phức tạp, mỗi cung đều tự thành một phái. Hắn đánh người của Tham Lang cung thảm như vậy, muốn không bị ghi hận cũng khó.
Nhìn thấy thần sắc buồn bực của Diệp Phục Thiên, Y Thanh Tuyền cười nói: "Ta đưa hai người lên đó nhé?"
"Ở đó?" Diệp Phục Thiên chớp mắt, chỉ vào cung điện phía trên Vũ Khúc Cung.
"Ừm, nhưng có thể phải kiểm tra thực lực của hai người một chút. Hai người không ngại chứ?" Y Thanh Tuyền gật đầu.
"Được." Diệp Phục Thiên cười rạng rỡ, vỗ vai Dư Sinh: "Phần đời còn lại của ta, nhờ cả vào ngươi đấy."
"Sao lại liên lụy tới ta? Không phải là huynh đánh người ta sao?" Dư Sinh vẻ mặt mờ mịt.
"Ngươi không hiểu đâu." Diệp Phục Thiên nói.
"Hai người đi trước đi, ta theo sau." Diệp Phục Thiên cười nói, thuận tay đẩy Dư Sinh đi về phía trước. Dư Sinh khó hiểu nhìn hắn một cái, sau đó mới bước đi.
Y Thanh Tuyền đuổi theo Dư Sinh, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao hai người đều lợi hại như vậy? Hai người tu hành như thế nào vậy?"
"Ta cũng không biết." Dư Sinh thành thật lắc đầu.
"Lần trước ta thấy ngươi chiến đấu, sử dụng lực lượng linh khí thuộc tính kim loại, hẳn là có thiên phú của pháp sư. Nhưng ngươi lại không sử dụng pháp thuật, mà là dùng võ đạo chiến đấu. Cũng không biết tại sao ngươi lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy." Y Thanh Tuyền khen ngợi.
"Có đẹp trai không?" Diệp Phục Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau, chen miệng hỏi.
Y Thanh Tuyền quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái. Diệp Phục Thiên cười hì hì: "Hai người cứ tiếp tục, ta cam đoan không nghe lén."
Y Thanh Tuyền quay đầu đi, tiếp tục trò chuyện với Dư Sinh. Diệp Phục Thiên quả nhiên không có tiến lên, bước chân nhẹ nhàng đi theo phía sau. Dư Sinh oai hùng, Y Thanh Tuyền ôn nhu xinh đẹp, thật sự rất xứng đôi.
Kiến trúc phía trên Vũ Khúc Cung càng thêm khí thế, khiến Diệp Phục Thiên cảm giác không giống học cung, mà giống tông môn hơn.
Không ít người nhìn thấy Y Thanh Tuyền đều chào hỏi, đối với nàng rất khách khí. Đồng thời, bọn họ cũng tò mò nhìn Dư Sinh và Diệp Phục Thiên. Không biết hai thiếu niên này là ai mà lại được Y Thanh Tuyền dẫn lên đây.
Diệp Phục Thiên vẫn đi theo phía sau quan sát. Hắn thấy có một vài thiếu niên nhìn thấy Y Thanh Tuyền và Dư Sinh nói chuyện phiếm, ánh mắt liền hiện lên vẻ ghen tị. Không khỏi thầm nghĩ, xem ra Dư Sinh có tình địch rồi.
Y Thanh Tuyền cuối cùng dẫn Diệp Phục Thiên và Dư Sinh tới bên ngoài một tòa đại điện. Nơi này có không ít người, hai vị lão giả đứng phía trước, còn lại là tám thiếu niên.
Y Thanh Tuyền buông Dư Sinh ra, đi tới bên cạnh hai vị lão giả.
Diệp Phục Thiên nhìn Y Thanh Tuyền, thầm nghĩ nha đầu này rốt cuộc có thân phận gì. Nhìn cảnh tượng trước mắt, hiển nhiên là đã được sắp đặt từ trước.
"Nghe Thanh Tuyền nói hai người các ngươi chiến lực siêu quần, cho nên mới triệu tập hai người tới Vũ Khúc Cung tu hành. Bất quá, những lời này đều là nghe đồn, chúng ta muốn tận mắt kiểm chứng xem sao. Những người ở đây đều là đệ tử thiên tài của Vũ Khúc Cung, tu vi đều ở cảnh giới Vinh Quang tứ tinh. Hai người có thể chọn người chiến đấu, để chúng ta xem thử chiến lực của hai người có thật sự mạnh như lời Thanh Tuyền nói hay không." Một vị lão giả mở miệng.
Diệp Phục Thiên lúc này mới hiểu được, hóa ra bọn họ được triệu tập tới Vũ Khúc Cung là do Y Thanh Tuyền.
Khó trách, lần trước bọn họ tuy rằng gây náo loạn Đông Hải học cung một phen. Nhưng dù sao nhân vật trên thất cung cũng sẽ không quá chú ý tới những trận chiến nhỏ ở phía dưới. Nhưng nếu có người tiến cử, thì lại khác.
"Đều là Vinh Quang tứ tinh sao?" Diệp Phục Thiên cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, cùng lên đi. Các vị, đắc tội."
Hắn biết, lúc này không phải là lúc nên khiêm tốn. Nếu không thể hiện ra chút thực lực, thì dựa vào cái gì để có được sự coi trọng của nhân vật lớn ở Vũ Khúc Cung?
"Ngươi quả nhiên kiêu ngạo như trong lời đồn." Một thiếu niên cười nói.
"Nghe nói ngươi hôm qua chỉ dùng một quyền đã đánh bại Kinh Dương, ta ngược lại muốn xem thử, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thực lực. Đừng để chúng ta thất vọng đấy." Một thiếu nữ đeo kiếm sau lưng cười nhạt nói.